Mùa đông năm Tần Vương thứ mười một (tức năm 236 TCN), sau khi thanh trừ hết thảy chướng ngại có thể ảnh hưởng đến mình, Doanh Chính lúc này bắt đầu chuẩn bị hoàn thành nghiệp lớn thống nhất giang sơn, cố gắng không để có bất cứ sai sót nào.
Dựa bên cửa sổ, Doanh Chính uống rượu ngon trong tay nhìn cảnh tuyết bên ngoài. Tuy một năm này hắn mở rộng hậu cung, làm cho nơi quạnh quẽ ngày xưa giờ đã đông người, nhưng trong lòng vẫn như trước cảm thấy cả hoàng cung lãnh lãnh thanh thanh.
Lúc này dân gian hẳn là đang vội vàng làm lễ mừng năm mới? Uống xong rượu trong chén Doanh Chính tự cười giễu mình, mặc dù nắm đại quyền lại có trong tay hậu cung mỹ nhân vô số, nhưng hắn vẫn thường cảm thấy sâu thẳm đáy lòng có một nơi một mực tịch mịch. Năm mới tại dân gian người trong nhà đoàn tụ, hắn là đế vương nhưng lại chỉ một mình. Tại Hàm Đan ngày trước dẫu nghèo khó, nhưng thực sự ấm áp, mà từ khi trở lại Hàm Dương, sau khi phụ hoàng hắn qua đời tất cả liền biến mất, có lẽ trong nhà đế vương, thân tình gì đó đều là những thứ rẻ mạt.
Lúc Doanh Chính suy nghĩ đến xuất thần, ngoài cửa truyền đến tiếng của Triệu Cao: “Đại vương, Thái tử Đan Yên quốc đến.”
Hơi ngạc nhiên một chút, Doanh Chính mới nhớ ra mình đã hạ lệnh mang người vừa nhập Tần vi chất (đến Tần làm con tin) hai ngày trước đến. “Cho hắn vào.” Nhấc bầu rượu đi đến bên giường nằm xuống, Doanh Chính nghiêng người dựa vào trên đùi cung nga nhìn về phía người vừa đẩy cửa bước vào.
Ngoài cửa tuyết rơi trắng xóa như lông ngỗng, gió lạnh thấu xương, nhưng người vừa tới trên mình lại chỉ mặc một kiện áo đơn, hai chân trần trụi lạnh đến chuyển màu xanh tím. Nam tử tóc không buộc lên, mà rối tung rũ xuống sau lưng, từ khi vào chỉ một mực cúi đầu.
“Đây là lễ nghi của Yên quốc các ngươi? Quả nhân xem ra Yên Thái tử ở các nước vi chất nhiều năm càng ngày càng làm càn.” Nhìn về phía người kia vẫn đứng tại chỗ bất động, Doanh Chính không vui nhíu mày.
Đứng cách đó không xa nghe thấy người trên giường nói như vậy, người vừa tới vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Chất tử Đan Yên quốc bái kiến Tần vương bệ hạ, bệ hạ vạn phúc.” Hai đầu gối quỳ xuống, tay bày ở phía trước, thân thể nằm ở trên mặt đất hành đại lễ.
“Ngẩng đầu lên, cho quả nhân cẩn thận xem xem thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Yên Đan công tử hôm nay đã thành ra bộ dạng gì.”
Yên Đan ngẩng đầu, vẻ âm nhu xinh đẹp của hắn nhờ vào ánh nến trong phòng càng thêm nổi bật, khiến cho vài cung nga cầm đèn thêm than đỏ mặt, quả thực vô cùng kinh diễm.
Khóe miệng mang theo ý cười nhìn nam tử so với mỹ nhân hậu cung của mình còn xinh đẹp hơn đang quỳ dưới đất, Doanh Chính cuối cùng cười to nói: “Quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng không uổng công đại quân của quả nhân có bao nhiêu vất vả mới làm cho Yến vương vui vẻ “nén đau thương” cho ngươi tới làm con tin.” Doanh Chính hơi nâng người dậy đưa chén cho cung nga tiến lên hầu hạ, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn vào phía dưới thân che khuất trong trường bào. “Quả nhân đôi khi suy nghĩ, người như công tử Đan vì sao Yên vương lại cam lòng để cho bôn tẩu tại sáu nước vi chất nhiều năm như vậy…”
Yên Đan sắc mặt trở nên tái nhợt, nhịn không được mà nói: “Bệ hạ cũng từng tại các nước làm con tin, nghĩ xem là xuất phát từ nguyên nhân nào.” Cảm thấy sát khí truyền đến trên mặt, Yên Đan có chút hối hận mình nhất thời buột miệng. Nhưng lời đã nói ra, đành phải tùy thời mà ứng đối vậy.
Ánh mắt u ám, Doanh Chính cầm lấy một hộp gỗ: “Lời này của công tử quả thật cũng không sai, nhớ lại năm xưa ngươi cùng quả nhân quen biết chính là lúc cùng làm con tin tại Triệu quốc. Chỉ là đồng nghiệp không đồng mạng, quả nhân vi chất ở phòng ốc sơ sài bụng ăn không no, công tử vi chất lại được nuôi ở hoàng thành Hàm Đan, có phải không?” Nhìn người quỳ phía dưới như chết lặng, Doanh Chính cười đến tàn nhẫn: “Ngày xưa quả nhân những lúc đói bụng thường được nghe quân coi giữ hoàng cung Triệu quốc nói trong nội cung Yên Đan công tử đêm đêm sênh ca, người đến người đi, cảm thấy hết sức tò mò. Không biết hôm nay Thái tử Đan có thể diễn lại cho quả nhân được rõ ngày đó tiêu dao như thế nào hay không?”
Hai từ “Công tử Đan” cùng “Thái tử Đan” Doanh Chính cố ý nhấn nặng ngữ khí, hàm ý rằng Yên Đan hôm nay tuy là Thái tử một nước, nhưng trong mắt của hắn vẫn chỉ như mười năm trước, chỉ là một chất tử mặc người chém giết, chế ngạo, chơi đùa mà thôi.
Được gọi đến tẩm cung kiến giá, Yên Đan cũng đã hiểu tình cảnh của mình, mà bao năm nay, ngay cả mấy năm đầu trở lại Yên quốc hắn cũng là như vậy trôi qua. Chậm rãi đứng lên, cởi bỏ áo bào cùng thắt lưng, xích lõa đứng trong tẩm cung, nắm chặt tay ngẩng cao đầu, coi như xung quanh không có người khác chỉ có mình mà thôi.
“Tiếp tục.” Doanh Chính vừa để cung nga đấm chân, vừa nhắm mắt dưỡng thần mà nói.
Yên Đan cắn môi, quỳ rạp trên mặt đất, một tay nâng ngọc hành của mình lên vuốt ve, một tay với vào phía sau tự mình mở rộng. Ngẩng cao đầu nhắm mắt không nhìn đến những cung nga hiếu kỳ đang nhìn mình chằm chằm, loại nhục nhã này hắn không còn nhớ đã trải qua bao nhiêu lần tại các nước.
“Mở miệng! Ngươi câm sao? Chẳng lẽ khi ngươi cùng những vương công đại thần kia thì cũng là cái bộ dáng này, sao quả nhân lại nghe nói sàng kỹ của Thái tử Đan đủ để làm kĩ tử cũng phải xấu hổ?”
“Ân…ân…a…a…”
Mở lớn mắt nhìn người kia đùi ướt một mảnh, vẻ mặt mỵ sắc thở gấp, Doanh Chính cười lạnh cầm hộp gỗ trong tay quăng qua. Hộp gỗ rơi trên mặt đất, từ bên trong lăn ra mười viên dạ minh châu lớn nhỏ như quả mận cùng một cây ngọc thế thô to do bạch ngọc chạm thành. “Mười viên châu này tượng trưng cho mười vạn quân mã của quả nhân vây ở Yên quốc, mỗi lần ngươi dùng chỗ nào đó nuốt vào một viên, ta sẽ lui binh một vạn, sao hả?”
Yên Đan nhìn viên châu rơi trên mặt đất mặt lập tức ửng hồng, nhưng nghĩ đến mười vạn quân Tần bao vây quanh ở biên cảnh, đành phải cắn răng cầm lấy viên châu hướng khe nhỏ của mình nhét vào, lúc viên thứ nhất đi vào, Yên Đan đau đến phát run quỳ rạp trên mặt đất, hạ thân đã có màu đỏ chảy xuống. Vì vậy viên thứ hai mượn máu bôi trơn thuận lợi tiến vào trong cơ thể, sau đó là viên thứ ba, viên thứ tư, viên thứ năm, sau khi nhét hết sáu viên châu, Yên Đan ngồi bệt trên mặt đất không thể cử động: “Đại…Đại vương…thần…tận lực…thỉnh lui binh sáu vạn…”
Doanh Chính từ trên giường bước xuống, đi đến bên Yên Đan đang quỳ rạp trên mặt đất: “Ngươi thật đúng là *** đãng, chỉ tự mình chạm phía sau, phía trước đã ẩm ướt thành như vậy.” Một cước đá sang.
“A!” Yên Đan kêu thảm một tiếng, theo bản năng cong hai chân, lại làm nứt ra miệng vết thương phía sau mình.
Nắm tóc nhấc người trên mặt đất lên sát mặt mình: “Chúng ta cũng đến hai năm không gặp? Ngươi thật sự vẫn tốt?”
“…Tạ ơn…tạ ơn…Đại vương…nhớ…” Đau đớn kịch liệt làm toàn thân Yên Đan run rẩy.
“Ha ha, nhớ khi ta và ngươi giao hảo tại Hàm Đan, đã nói ngày ta trở lại Tần nhất định giúp ngươi rời khỏi Triệu quốc dơ bẩn đó.” Không buồn tự xưng “quả nhân”, Doanh Chính nhẹ nhàng vỗ về gò má tái nhợt của Yên Đan. “Ta bảy tuổi trở lại Tần, mười ba tuổi xưng đế thì liền muốn tạo áp lực cho Triệu quốc thả ngươi về nước. Biết ngươi ở Yên quốc bị người lăng nhục ta lại tìm biện pháp đem ngươi đến Tần đối xử tử tế với ngươi, nhìn xem ngươi lại làm cái gì?”
Vứt đi người trong tay, Doanh Chính tàn nhẫn đạp một cước, nhìn người trên mặt đất rên rỉ lại nổi giận mà nói: “Ta xem ngươi như tri kỉ, ngươi lại xem ta như đứa ngốc. Đến Tần tám năm ngươi quả thật “tận trách” không ít, giường của Lữ Bất Vi, Lao Ái cùng với môn khách của chúng ngươi một cái cũng không bỏ qua. Đem chuyện của ta bán cho chúng, làm cho chúng chiếm quyền ta, xúi giục môn khách của Lao Ái góp lời mưu phản, cầu trọng tướng triều đình mang ngươi trốn khỏi Tần.”
Nhắm hai mắt rồi mở ra, Doanh Chính ngồi xổm người xuống cầm lấy ngọc thế ngắm nghía một phen, nói: “Quả nhân đã nói qua, ngươi sẽ phải vì những việc đã làm trước kia trả giá rất nhiều.” Cầm vật trong tay dùng sức chọc tiến vào nơi máu vẫn đang chảy không ngừng.
“A…” Yên Đan đau đến lăn lộn trên mặt đất, giãy dụa lấy tay vươn về hướng Doanh Chính mà yếu ớt gọi: “A…Chính…”
Còn muốn đạp thêm mấy cước, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Doanh Chính bị quấy rầy nhã hứng lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bên ngoài lập tức yên lặng, sau đó Triệu Cao đẩy cửa tiến vào, cung kính mà nói: “Đại vương, Vương Tiễn đại tướng quân có cấp hàm theo từ biên quan đưa đến.”
Cấp hàm!
Nghĩ có thể là việc trọng yếu, Doanh Chính lập tức rời đi.
“Đại vương người này…” Triệu Cao khó xử chỉ vào người trên mặt đất, thầm nghĩ vì sao mấy ngày gần đây Đại vương luôn đem những chuyện tàn nhẫn thế này ném cho mình xử lý. Đầu tiên là Thái hậu, giờ là Yên quốc Thái tử. Người khác có thể không biết nhưng hắn hiểu rõ Đại vương năm đó có bao nhiêu quý trọng tình nghĩa giữa hai người, chỉ tiếc Yên quốc Thái tử lại…
“Cho hắn tự về, trong vòng mười ngày không được bài xuất bất cứ thứ gì trong cơ thể, nếu không…Hừ.” Cười lạnh một tiếng, Doanh Chính dẫn người rời đi, cũng không quay đầu lại.
“Tuân chỉ.” Cất bước theo Đại vương, Triệu Cao lắc đầu nhìn cơ thể thê thảm trên mặt đất, “Công tử, người…đây là vì sao vậy…trước kia còn là bằng hữu…” Thở dài, an bài người mang Yên Đan nằm trên mặt đất đi, Triệu Cao vội vàng đuổi theo Tần vương lúc này đã ra đến sân ngoài.
………
Vội vã trở lại chính điện, nơi các đời đế vương xử lý chính vụ phê duyệt tấu chương. Nghe nói có cấp hàm đưa đến, Doanh Chính một lòng vì sự nghiệp thống trị đã sớm đem hận ý đối với Yên Đan vứt ra sau đầu, thậm chí cả triều phục cũng chưa kịp mặc.
Không chờ nội thị mở cửa điện, Doanh Chính bước nhanh đến tự mình đẩy cửa, nhìn người một thân áo giáp phong trần mệt mỏi đứng trước mắt mình trong điện mà kinh ngạc không thôi: “Vương Bí, ngươi tại sao lại trở về? Chẳng lẽ biên quan có biến?” Ngay sau đó Doanh Chính liền xóa bỏ hoài nghi của mình, nếu có biến người này sẽ không xuất hiện ở đây.
Nam tử một thân áo giáp ngân sắc, tay nâng mũ giáp, uy vũ dũng mãnh phi thường, nghi biểu bất phàm theo nghi thức quân đội quỳ một gối xuống: “Thần Vương Bí bái kiến Đại vương, Đại vương vạn an.” Thanh âm hùng hậu mạnh mẽ.
Phất tay cho mọi người lui ra đóng cửa điện lại, Doanh Chính tiến đến vừa cười vừa nâng người kia lên: “Đã không còn người ngoài, còn quỳ làm cái gì.” Đi đến ghế trên ngồi xuống, Doanh Chính nhìn về phía Vương Bí vui vẻ hỏi: “Vương lão tướng quân vẫn khỏe chứ?”
“Tạ ơn Đại vương nhớ thương, gia phụ rất mạnh khỏe, lần này lãnh binh còn tự mình ra trận giết địch.”
“Lão tướng quân vô sự là tốt rồi, ngươi hôm nay về đây là vì…”
“Chiến sự biên quan đã kết thúc, quân Tần đại thắng, vây chặt mười ba thành trì Triệu quốc, gia phụ cho phép thần trở lại kinh.” Do dự một chút, Vương Bí ngữ khí khẽ biến đổi: “Nội cung binh biến, thần ở bên ngoài thập phần lo lắng, có điều tình hình chiến sự bắt buộc vi thần hoãn mất một năm mới có thể trở về Hàm Dương, thỉnh Đại vương trách phạt.”
Lời của Vương Bí làm Doanh Chính nhớ tới chuyện Lao Ái một năm trước mưu phản, nội tâm vẫn ẩn ẩn một chút bất an, có thể hết thảy đều đã là quá khứ, Đại Tần hôm nay đã không còn người có thể tiếp tục cản trở mình: “Quả nhân vô sự, tướng quân không phải lo ngại, mau mau đứng lên.”
“Thỉnh Đại vương sau này không cần mạo hiểm, từ nay thần cùng Mông Điềm tướng quân chắc chắn thay phiên canh giữ ở cạnh Đại vương, Mông tướng quân hẳn cũng suy nghĩ như thần.” Dứt lời ánh mắt kiên định nhìn chăm chú vào quân vương, không chịu nhường bước.
Doanh Chính đối với hắn mà nói không chỉ là đế vương đưa Đại Tần hoàn thành nghiệp lớn nhất thống thiên hạ, mà trên hết chính là huynh đệ cùng sinh cùng tử của hắn.
Biết rõ Vương Bí lo lắng cho mình, Doanh Chính đứng dậy đi xuống: “Ngươi cùng Mông Điềm từ khi trở lại Tần thì luôn ở cạnh ta, cùng ăn cùng ở còn hơn huynh đệ. Nếu như không phải thân phận không cho phép ta cũng muốn tự mình mang quân xuất chinh, sao có thể cho ngươi cùng Mông Điềm dương danh thần tướng. Luận võ nghệ ta cũng không thua kém hai người các ngươi, các ngươi đã quá lo lắng rồi.”
Vương Bí thập phần không đồng ý lời nói của Doanh Chính, đối với hắn cùng Mông Điềm mà nói, tuy sự nghiệp nhất thống là trọng yếu nhưng an toàn của vị đế vương trước mắt này lại càng trọng yếu hơn: “An nguy của Đại vương há có thể là trò đùa, bất cứ lúc nào bên người Đại vương cũng phải có trung thần không rời nửa bước, tăng cường bảo hộ một chút cũng không hại gì.”
“Ngươi…”
Doanh Chính vừa muốn mở miệng, liền bị người ngoài cửa cắt lời, một thiếu niên mặc áo giáp xông vào đại điện, vẻ mặt không đồng ý: “Vương ca ca lời này rất kỳ quái, chẳng lẽ ca ca hoài nghi Đại vương cùng đệ đệ cũng giống như đám công tử phế vật nuôi ở thâm cung trói gà không chặt? Ngươi chính là không nhìn thấy lúc Đại vương một kiếm diệt Lao Ái cùng với dư nghiệt có bao nhiêu anh vĩ.” Tuấn lãng thiếu niên hơi nâng kiếm bên hông mà nói.
Theo pháp lệnh Tần quốc, tướng lãnh vào triều bái kiến quân vương hết thảy đều phải bỏ kiếm, nếu không sẽ dùng tội hành thích vua mà luận xử. Cho dù là Vương Bí, Mông Điềm vốn có thể cùng đế vương xưng ta ngươi thì lên điện cũng phải dỡ binh khí tùy thân xuống, nhưng thiếu niên này lại có thể mang theo kiếm tự do xuất nhập.
Tuy chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng thiếu niên này nhờ có công lao cần vương diệt trừ Lao Ái nên tuổi còn nhỏ đã là thị vệ trưởng nội cung Hàm Dương, được đặc cách mang kiếm, khuôn mặt tuấn tú cùng với huynh trưởng là võ tướng Mông Điềm không hề đồng dạng, ngược lại giống như công tử thế gia quý tộc.
Mông gia tiểu công tử này từ nhỏ chỉ thích bám chặt sau lưng huynh trưởng, cùng ra vào cung. Tuổi tuy nhỏ nhưng đã cực kỳ hiểu chuyện, một lòng vì Đại Tần lập công.
Bởi vì hắn thường xuyên nghịch ngợm sau lưng Doanh Chính, Vương Bí, Mông Điềm, nên mọi người cũng chỉ xem như một hài tử, nhưng lúc nhận được mật báo Lao Ái mưu phản, Mông Nghị lập tức đem gia tướng Mông phủ chia làm hai nhóm, một nhóm thủ vệ hoàng cung, còn lại cùng hắn đuổi tới phủ đệ Lao Ái cùng thị vệ của Doanh Chính tiêu diệt phản quân, sau đó lại trong lúc lùng bắt dư nghiệt nhiều lần lập công lớn.
Hướng về đế vương cúi đầu, Mông Nghị đi đến bên Doanh Chính nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vương Bí cẩn trọng nói: “Thỉnh Vương ca ca yên tâm, Nghị nhi thề bảo vệ Đại vương thủ hộ hoàng thành an toàn, ca ca cùng gia huynh chỉ cần yên tâm an tâm trợ Đại vương hoàn thành thiên thu đại nghiệp, không cần lo nghĩ bận tâm.” Nói xong Mông Nghị vừa tròn mười sáu hướng Doanh Chính quỳ xuống đầy khí thế, lớn tiếng nói: “Thần Mông Nghị nhất định không phụ tín nhiệm của Đại vương, vĩnh viễn không xuất chinh, lưu lại bên Đại vương, bảo vệ Đại vương an toàn, bảo vệ Hàm Dương bình yên.”
………
Năm ngày sau, hoàng cung Hàm Dương phi thường náo nhiệt, hôm nay không chỉ Vương Tiễn lão tướng quân ngoại chinh Triệu quốc cùng Mông Điềm tướng quân vây thủ Yến quốc chiến thắng trở về, còn là đêm tân niên. Tần vương tế tổ rồi mở yến tiệc chiêu đãi chúng thần, không ngừng ca múa tấu nhạc.
Khao thưởng chúng tướng cùng công thần, đến đêm, Tần Vương Doanh Chính tuyên bố ngưng triều bốn ngày cho phép mọi người ly cung hồi phủ đón giao thừa, còn chính mình thì cùng với mỹ nhân hậu cung mở gia yến đón giao thừa đến bình minh.
Trước khi đăng quang Doanh Chính đã có một phi một tần không chính thức, cưới vợ hàm nghĩa hắn có thể tự mình chấp chính, cho nên những người khác cố ý để đến tận hai mươi hai tuổi Doanh Chính mới cử hành đại hôn lập hậu. Một năm trước sau khi cầm quyền hắn mới sung hậu cung, sủng hạnh nữ tử. Chỉ là đến nay hắn còn chưa có con trai, con nối dòng mỏng manh với nhà đế vương mà nói chính là tai hoạ ngầm không nhỏ.
Lợi hại thiệt hơn trong chuyện này người người đều biết, hậu phi ai nấy cũng đều muốn sớm sinh hạ nam anh. Hoàng hậu thể chất hư nhược không cách nào sinh nở, cho nên vị trí trưởng tử cũng kèm luôn ngôi vị Thái tử, làm cho hậu cung tranh đấu không ngừng, không ai có thể thuận lợi sinh hạ, dù là sinh được cũng không sống được đến ba tháng, cho nên Doanh Chính bây giờ còn chưa có con trai, chỉ có hai cung nga sinh hạ được tiểu công chúa.
Ngoài điện chuông ngân, năm mới đã đến, Doanh Chính đứng dậy đang chuẩn bị hồi cung thì Triệu Cao vội vã từ ngoài điện đi vào, bước nhanh đến bên tai đế vương nói khẽ vài câu, làm cho quân vương trước nay hỉ nộ chưa bao giờ để người nhìn đến đột nhiên lộ ra vẻ mặt hưng phấn cùng mừng rỡ, vội vàng rời đi.
Ngày đầu tháng giêng, ngày bắt đầu năm mới, tuyết vốn đã ngừng nhiều ngày lại bắt đầu rơi, là điềm báo năm được mùa, điềm báo năm mới Tần quốc càng thêm hưng thịnh. Lúc bình minh, một tin tức không cần chân đã chạy khắp trong nội cung cùng triều đình. Công chúa Trịnh quốc, đất nước đã sớm vong năm xưa sang Tần hòa thân, không tham gia dạ tiệc, ở một sân hậu cung vắng vẻ, đúng lúc tiếng chuông tân niên ngân lên hạ sinh một nam anh, đế vương hạ chỉ giắt cung tên bên trái cửa điện, báo hỉ.
Ba ngày sau, đế vương miễn trừ lễ lạc xôn xao, chỉ như người cha bình thường trong dân chúng theo tập tục tự mình lưng đeo hài tử hướng bốn phương bắn tên, ý tỏ đàn ông chí ở bốn phương trời đất.
Lúc này tâm tư mọi người đã nhìn ra đại vương tử này trong lòng đế vương phân lượng không phải chuyện đùa.
(Sinh rồi, đồng chí Phục Tô giẫm xà bông mà chết của chúng ta cuối cùng cũng được sinh ra rồi! Tung hoa!)
.
.
.
~