Trong vương cung thành Hàm Dương, đại vương tử Phù Tô điện hạ mỗi ngày ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, nhàn rỗi thì ngẫm xem làm thế nào chiếm được một phần trong “Nhị thập tứ hiếu” mà “lưu danh trăm thế”. Thế nhưng Yến quốc thái tử Đan bị hắn tống xuất ra ngoài cung thì có lẽ không có mạng tốt như vậy, làm gì còn lòng dạ thanh thản nghĩ những thứ như thế này.

Đi đường không ngừng nghỉ, thái tử Đan bên người chỉ có một thị nữ, còn chưa ra khỏi Tần thì phí dụng trên người đã tiêu hết. Vì tránh né quân Tần, từ khi rời thành Hàm Dương thái tử Đan đã thay nữ trang cùng thị nữ Vũ Lạc giả làm tỷ muội nói là đi phương xa nương nhờ họ hàng.

Không có tiền tài hai người một đường ăn xin, đến nhà giàu xin cháo uống qua, nép chân tường khách *** ngủ tạm, vào sơn động trong rừng né mưa.

Không dám đi đường lớn, bọn họ phải chọn sơn đạo khó đi, ý định vượt qua Triệu quốc đang rối loạn trở lại Yến quốc.

Lão thiên gia có lẽ là nhìn hai chủ tớ có chút đáng thương liền cho bọn họ trên đường gặp được thương đội, lúc này mới giúp cho hai người trên đường trở lại Yến không đến mức màn trời chiếu đất, xuôi theo phố ăn xin.

Triệu quốc hôm nay rối loạn, không ít người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, rơi xuống đất là gặp giặc. Ngoại trừ đánh cướp thương lữ các thôn xóm trong cảnh nội, bọn chúng cũng thường xuyên chạy đến quan ngoại giết các thương đội nơi giao giữa Yến, Triệu.

Thái tử Đan cùng Vũ Lạc vốn đã có thể thuận lợi trở lại Yến, không nghĩ đến lúc mục tiêu ở ngay trước mặt thì đụng phải một đám cường đạo giết người không chớp mắt cực kỳ hung ác.

Giữa một mảnh tiếng giết tiếng la, thái tử Đan chỉ biết kéo Vũ Lạc liều mạng hướng rừng cây cách đó không xa chạy trốn, nào biết bị người phát hiện đuổi theo.

“Điện hạ người chạy mau đi, xuyên qua rừng chính là Yến quốc, Vũ Lạc đi ngăn chúng!”

“Ngươi…”

“Điện hạ người đi mau, bọn chúng đuổi đến rồi!”

Nhìn cường đạo đằng sau đã đuổi kịp, thái tử Đan nắm quyền mạnh mẽ quyết tâm, vứt lại một người chạy vào rừng, không muốn nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng đánh chửi, tiếng kêu gào, còn có ô ngôn uế ngữ cùng tiếng cười *** đãng.

Nhưng mà những thanh âm này không làm hắn càng chạy càng nhanh, ngược lại thái tử Đan càng chạy càng chậm, cuối cùng dừng bước nhặt một cây mộc côn chạy trở về.

Nếu như mấy năm trước Vũ Lạc nói như vậy thái tử Đan nhất định sẽ không chút do dự quăng người còn mình chạy trối chết, thế nhưng có lẽ hắn dù sao cũng là người, là người thì có tình cảm. Những năm gần đây ở Tần quốc cùng hắn chịu nhục chính là Vũ Lạc, dọc theo con đường này vì hắn đi trộm, chém giết, đi ăn xin chính là Vũ Lạc, đem miếng ăn duy nhất cho hắn còn mình đói bụng chính là Vũ Lạc, để được cùng thương đội đồng hành mà ủy thân cho thương chúa cũng là Vũ Lạc, ở cạnh hắn trung thành và tận tâm chỉ có Vũ Lạc.

Bảo hắn lúc này bỏ rơi nữ nhân vô luận làm cái gì cũng là vì hắn, thái tử Đan làm không được.

Nắm chặt vũ khí duy nhất trong tay thái tử Đan xông lên, đây là lần đầu tiên hắn cầm lấy vũ khí đi phản kích, cũng có thể là một lần cuối cùng.

Chỉ tiếc thái tử Đan là một công tử trói gà không chặt, huống chi thân thể từ lâu bị đục khoét hết sức lực, căn bản không phải đối thủ của những cường đạo trước mắt này, kết quả chẳng những không cứu được người còn vô duyên tự mình nộp mạng.

“Các huynh đệ nhìn một cái, nương môn (tiếng chỉ nữ nhân, nói tục, như con đàn bà) này cũng thật hấp dẫn!” Một tên cường đạo hạ thân trần truồng níu lấy tóc thái tử Đan vẫn đang mặc nữ trang.

Vài cường đạo không có chỗ đứng cạnh Vũ Lạc thấy còn nữ nhân, lập tức cởi dây lưng vây lại, vài tên nhanh tay cởi xuống nữ trang trên người thái tử Đan.

“Thao, là gia môn (đàn ông), thật là xui!” Ban đầu một kẻ túm lấy thái tử Đan nhìn thấy không phải nữ nhân liền chán ghét ném qua một bên, đạp một cước.

Lúc này thái tử Đan tuy chật vật cũng không giảm phong thái, quần áo bị xé rách đọng ở trên người, bộ dáng hắn té trên mặt đất làm cho người ta sinh ra cảm giác thấy thương tiếc. Ngoại hình thái tử Đan vốn là thế gian khó tìm, trong mắt mấy đại nhân vật còn là tuyệt sắc, nói gì mấy kẻ bậy bạ ở nơi này chưa từng gặp qua thứ tốt.

Hơn nữa nam sắc vốn là thứ quan to quý tộc mới có thể chơi, dân chúng bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám.

“Nhị ca nam nhân này so ra còn xinh đẹp hơn những nương môn kia, nhìn hắn giả trang thành nữ nhân nhất định là nam luyến từ nhà giàu nào chạy trốn đến, hôm nay để cho các huynh đệ thử một chút cũng hay.”

“Cái này…” Nam nhân được gọi nhị ca do dự một chút, khoát tay nói: “Thưởng cho các ngươi, bất quá đừng đùa chơi đến chết, mang về cho các huynh đệ trong trại từ nếm thử.”

“Đã biết!”

“Cảm ơn nhị ca!”

Nhìn một đám không có hảo ý hướng về mình vừa nhe răng cười vừa đi đến thái tử Đan liều mạng bò, dù biết mình làm như vậy cũng chẳng được gì.

Hắn hận, hắn hận vận mệnh bất công, hắn hận tại sao mình gần đến giờ chết còn phải gặp những chuyện này. Phải dùng răng cắn lưỡi mà chết thái tử Đan cũng muốn để mình chết có tôn nghiêm.

“Đã không có việc gì, ngươi đứng lên đi.”

Lúc thái tử Đan có ý định chết thì một thanh âm lạ lẫm vang lên phía trên hắn, một bộ y phục phủ lên người. Xung quanh không có âm thanh nào khác, chỉ còn mùi máu tanh.

Đứng dậy nhìn lại xung quanh, tình cảnh trước mắt làm thái tử Đan mở to hai mắt, không thể tin được những cường đạo dữ tợn vừa rồi đều đã biến thành thi thể đầu một nơi thân một nơi.

Nắm chặt quần áo trong tay chạy đến cạnh Vũ Lạc mặt mũi tràn đầy nước mắt, thái tử Đan tháo y phục trên người giúp nàng đắp lên: “Không sao rồi, không sao rồi!” Đem người kéo vào trong lòng mình, lúc này mới nhìn về phía nam nhân đã cứu bọn hắn.

Mặc trang phục vải bố, tóc lộn xộn tùy tiện buộc sau ót, mày rậm mắt to, trên cằm có ít hồ tra (râu), lợi kiếm cầm trong tay một thân ngang tàng.

Đây là một nam nhân quần áo lôi thôi tướng mạo thô tục, nhưng có thể làm cho người ghi nhớ thật sâu trong óc. Trong mắt thái tử Đan nam nhân đưa lưng về phía thái dương mặt hướng về mình này giống như thần, như một ngọn lửa, càng như một tia hy vọng.

Nam nhân đi đên cạnh Vũ Lạc ngồi xổm xuống đưa tay đặt ở cổ tay của nàng:

“Không cần lo lắng đến tính mạng, vị công tử này có thể yên tâm, bất quá nàng cần nghỉ ngơi, dù sao…”

Để Vũ Lạc tựa ở thân cây, thái tử Đan quỳ trên mặt đất: “Cảm tạ ơn cứu mạng của ân công, kiếp sau Đan nguyện vì ân công làm trâu làm ngựa.”

“Công tử nghiêm trọng rồi, ta chỉ là không nhìn được những chuyện những kẻ này làm thôi.” Nam tử nâng thái tử Đan dậy.

“Không, không có ân công hôm nay hai chủ tớ ta nhất định phải chết trong tay những đồ bậy bạ này, xin nhận của Đan một lạy.” Nói xong hướng nam tử dập đầu.

“Chuyện này…” Bị người dập đầu nam tử rất không được tự nhiên, vội vã nói: “Vị cô nương này cần đại phu, nếu như cước trình cố gắng nhanh một chút rất có thể trước khi trời tối vào được Yến. Ta muốn đi Yến quốc không biết công tử có cùng đường hay không, có lẽ mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau một chút.”

“Vậy làm phiền ân công.” Giúp nam nhân giữ cẩn thận Vũ Lạc đã hôn mê ở trên lưng, thái từ Đan buộc sát vào người trang phục duy nhất hỏi: “Không biết cao tính đại danh của ân công?”

“Không đáng nhắc đến.”

“Không, trong lòng Đan ân công giống như phụ mẫu tái sinh, dọc đường này Đan cũng không thể cứ gọi người là “ân công” được.”

Nam tử cười cười, hình như cũng hiểu được mình có chút không nể tình, vì vậy hồi đáp: “Gọi “ân công” nghe cũng không tốt, ta là một người thô kệch cũng không có nhiều chữ, nếu vậy, ngươi cứ gọi ta là Kinh Kha.”

-0O0 —

Phù Tô viết cho Vương Ly hai chữ “Quách Khai” không làm hắn hiểu ra, nhưng lại giúp cho hai phụ tử Vương Tiễn cùng Vương Bí linh quang hiển hiện.

Vương Tiễn sai người mang theo số tiền lớn đi Hàm Đan hối lộ sủng thần Quách Khai của Triệu vương, hứa với hắn sau khi Triệu vong thì ở Tần vẫn quan to lộc hậu như trước.

Mà Quách Khai nhận số tiền lớn Tần quốc đưa tới trong nội tâm cũng làm một phen tự định giá. Triệu quốc bị diệt chỉ là vấn đề sớm muộn, đến lúc đó hắn là trọng thần Triệu quốc tuyệt đối không có gì tốt, còn không bằng hiện tại chuẩn bị sẵn cho mình một đường lui.

Sau đó Quách Khai một mặt vụng trộm sai người chuẩn bị đồ đáng giá trong phủ tùy thời chuẩn bị khởi hành đi Tần quốc, một mặt không ngừng rải lời đồn đại nhảm nhí, còn ở trước mặt Triệu vương bôi xấu Lý Mục, nói bậy đến cùng, thẳng nhắm vào chuyện Lý Mục cùng Tư Mã Thượng cấu kết với quân Tần có lòng tạo phản.

Triệu vương nghe xong lập tức phái người đi thay Lý Mục, nào biết Lý Mục chẳng những không chịu trở lại Hàm Đan, lại còn không nguyện giao ra binh phù, thậm chí chém chết người truyền chỉ.

Hành vi bất kính của Lý Mục làm Triệu vương căn bản còn có chỗ hoài nghi càng xác định hắn thật sự có ý mưu phản, vì vậy thừa lúc Lý Mục không chuẩn bị phái người bí mật bắt hắn đem về Hàm Đan rồi không cho hắn có cơ hội biện hộ trực tiếp xử tử. Triệu vương còn rút quân chức của Tư Mã Thượng, nhốt vào thiên lao.

Đã mất Lý Mục, Triệu quốc như không còn lá chắn. Phòng vệ vốn phòng thủ kiên cố trở nên không chịu nổi một kích, trong nháy mắt tan rã, quân Tần sĩ khí đại chấn.

Ba tháng sau thừa dịp Triệu quốc nhân tâm trên dưới không đồng lòng tận sức, Vương Tiễn chỉ huy tấn công.

Chỉ là hắn không như thế nhân sở liệu tổng tiến công vào Hàm Đan, mà là chia quân Tần làm ba đường thượng trung hạ, để quân chủ lực vượt qua trọng binh Triệu quốc tập kết ở thành Hàm Đan, đột tiến rất nhanh nơi binh lực bạc nhược yếu kém của Triệu quốc, cũng nhanh chóng chiếm lĩnh đại bộ phận quốcthổ Triệu quốc.

Chờ Triệu vương tỉnh táo lại thì đại bộ phận quốc thổ Triệu quốc đã bị quân Tần chiếm lĩnh, tất cả phòng tuyến, thành trì sụp đổ. Đối mặt với quân Tần đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, quân dân Triệu quốc trong khoảnh khắc đánh mất ý chí chiến đấu, nhanh chóng tan tác.

Hàm Đan trở thành một tòa thành hoang.

Năm 228 TCN, Triệu quốc vong, Triệu vương bị bắt, một ít sĩ phu cùng quý tộc may mắn đào thoát chạy trốn lên phương bắc, đưa thái tử Triệu Gia lên làm vương.

Vương Tiễn một trận này cơ hồ là sét đánh không kịp bưng tai chiếm lĩnh toàn bộ quốc thổ Triệu quốc. Bảy năm bất động, vừa động đã diệt quốc, thế cho nên các nước khác không kịp tập kết quân đội ứng cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn gót sắt Tần binh chiếm lĩnh thổ địa Triệu quốc, sát nhập vào quyền sở hữu của Tần. Quân Tần trực tiếp đem trọng binh đóng trước cửa nhà, mà mình lại bất lực.

Tin tức quân Tần đại thắng truyền về, Tần quốc trên dưới vui mừng khôn xiết, Doanh Chính ngưng triều bày tiệc liên tục ba ngày. Bất quá hắn cũng không bị thắng lợi làm cho mê muội. Lúc cả nước còn đắm chìm trong thắng lợi thì hắn sai Mông Điềm nhổ trại đưa quân đã chuẩn bị lâu ngày đi Triệu quốc.

Chiến sự qua đi quân Tần muốn nghỉ ngơi lấy lại sức chuẩn bị cho trường đại chiến tiếp theo, nhưng mà tộc Hung Nô cứ nhìn chằm chằm vào Trung Nguyên lại không thể không phòng.

Mông Điềm lần này đi ngoại trừ để thay ba người tổ tôn Vương Tiễn bình định các thế lực còn lại ở Triệu quốc cũ, trọng yếu hơn chính là để phòng tộc Hung Nô có cơ hội có thể lợi dụng.

Đối với chuyện được đi chiến trường vui vẻ nhất không ai khác ngoài Mông Hồng, bởi vì hắn rốt cục có thể đi trước khi Vương Ly trở về, thậm chí còn may mắn rốt cuộc có thể bỏ qua đồ đáng ghét Phù Tô.

Lúc Triệu quốc cũ còn đang loạn thành một đống lòng người bàng hoàng, nguyên trọng thần Quách Khai dẫn gia quyến vào Hàm Dương, tiến cung gặp mặt Doanh Chính đòi ban thưởng.

Chính điện Tần quốc khác với Triệu quốc ưa xa hoa, năm bước một tốp thị vệ mặc áo giáp đen mặt không biểu tình làm trong đại điện xoay vòng một bầu không khí khắc nghiệt, uy chấn mười phần.

Mới tới Tần quốc Quách Khai sao có thể từng gặp qua trận thế như vậy, hắn sớm đã sợ tới mức toàn thân phát run quỳ gối chôn dưới đất không dám động, chuẩn bị tốt những lời a dua nịnh hót một chữ không sợ dư thừa.

Lãnh nhãn nhìn nam nhân phía dưới qùy đến phát run Doanh Chính trong nội tâm cười lạnh liên tục, không cam lòng Đại Tần binh mã của hắn rõ ràng cần đến một tiểu nhân như vậy mới nắm được Triệu quốc. Tuy chỉ nhìn kết quả không nhìn quá trình, hắn cũng biết so với cứ ương ngạnh mà công, hành động lần này của Vương Tiễn đại tướng quân càng có hiệu quả, cho nên trên mặt Doanh Chính thập phần không được tự nhiên: “Lý Tư.” Gọi người rồi Doanh Chính liền không nói thêm gì nữa.

“Có thần ” Người được gọi tiến lên một bước sau đó xoay người nói với Quách Khai đang quỳ trên mặt đất: “Quách đại nhân lần này diệt Triệu phí sức bôn ba vì Tần, Vương ta rất cảm động, hứa hẹn ngày đó chắc chắn sẽ làm.” Nhìn Quách Khai cúi đầu Lý Tư châm chọc cười: “Quách đại nhân mời theo Lý Tư đến thiên điện lĩnh thưởng.”

Vừa nghe có tiền có thể cầm luôn, Quách Khai tham tài toàn thân run lên, bất quá lần này không phải vì sợ mà là vì kích động: “Tạ ơn Đại vương, tạ ơn Đại vương!”

Dập đầu tạ ơn rồi Quách Khai khó nén tâm tình kích động ở trên đại điện té ngã thêm vài cái.

Lý Tư mang theo Quách Khai xuyên qua bệ đá đi đến thiên phòng, ý bảo thị vệ mở khóa đại môn ra, dẫn người vào trong: “Đại vương có chỉ, ngươi có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.”

……

“Ngươi không sợ Đại vương lại phạt ngươi?” Mông Hồng vẻ mặt không kiên nhẫn đi theo sau lưng Phù Tô, khom người tránh né thị vệ nhỏ giọng hỏi người đi phía trước: “Nếu để cho Đại vương biết rõ chúng ta tự tới nơi này thì tuyệt đối chếtchắc, vì sao phải đi xem Quách Khai?”

“Phải xem!” cầm cây nhỏ làm khiên che thân Phù Tô không chút do dự nói.

“Hắn rốt cuộc là người nào?” Mông Hồng hiếu kỳ.

Dừng bước Phù Tô dùng biểu tình “ngươi thực ngu dốt” nhìn Mông Hồng, ngồi xổm người xuống núp hạ giọng thật nhỏ nói: “Muốn nói Quách Khai cần phải nói về một người trước, có biết Liêm Pha không?”

Bị Phù Tô coi rẻ Mông Hồng tức giận đến không nói nên lời, nhưng nghĩ đến chuyện mình muốn biết mà nhẫn nhịn ý muốn bóp chết hắn: “Danh tướng Triệu quốc ai không biết, nếu như không phải Triệu vương ngu xuẩn lúc chiến đấu còn đổi tướng, Đại Tần ta cũng sẽ không lấy được toàn thắng ở Trường Bình, giết hơn bốn mươi vạn Triệu binh.”

“Đúng vậy, bất quá về sau Liêm Pha lại bị nghi kỵ, chỉ biết chạy trốn tới Ngụy quốc. Triệu vương hối hận liền phái người mời hắn trở lại Triệu đánh Tần, nào biết Quách Khai vì thù riêng mà mua chuộc Triệu sử. Liêm Pha mặc dù già, nhưng càng già càng dẻo dai, lượng cơm ăn đặc biệt lớn, kết quả Triệu sử bởi vì nhận tiền của Quách Khai mới nói Liêm Pha giữa tiệc đi nhà xí nhiều lần, khiến cho Triệu vương tin rằng Liêm Pha già rồi bị bệnh không thể lãnh binh, cuối cùng Liêm Pha đến Sở tha hương rồi chết.”

Đây cũng là điển cố “Hỏi chi ai, Liêm Pha lão vậy, còn có thể ăn cơm hay không?” nổi tiếng được giáo dục bắt buộc trong sách giáo khoa. Phù Tô hơi tiếc hận thở dài: “Lý Mục vừa mới chết cũng không cần ta nói nữa chứ, Đại Tần diệt Triệu là nhờ có người này, ngươi nói ta có thể không đi “chiêm ngưỡng” sao?”

Đối với Quách Khai Phù Tô mộ danh đã lâu, hắn thập phần muốn gặp cái người chỉ cần há miệng đã “nói” đến vong quốc, chỉ nói mà làm chết hai vị danh tướng, khiến cho bọn họ một người ôm hận mà chết, một người oan uổng chết làm vong hồn này. Nói như Phù Tô thì Quách Khai mới đúng là chỉ dựa vào sức một người đã có thể diệt một quốc gia, “thật anh hùng”, “thật hảo hán”.

Mông Hồng nghe xong gật gật đầu, “nhân vật” như vậy quả thực cần phải đi xem:

“Làm sao mà ngươi biết nhiều như vậy?” Hoài nghi cũng cần phải hỏi.

“Trong sách ghi.” Vươn tay sờ sờ đầu Mông Hồng Phù Tô nói lời thấm thía:

“Hồng nhi từ nay về sau có rảnh đọc nhiều sách vào, đừng suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào để trốn ta, để cho…Này, ngươi xem đây không phải là Lý Tư sao? Người hắn dẫn đi là ai? Chẳng lẽ…”Chỉ vào hai người ở xa xa đang vào phòng Phù Tô bừng tỉnh đại ngộ: “Người nọ nhất định là Quách Khai!”

“Đi, sang đó nhìn xem!” Mông Hồng xung trận trước quăng Phù Tô sang một bên.

“Ngươi là đồ khó chịu đáng ghét!” Phù Tô vội vàng đuổi theo.

Hai người một đường trốn một đường nấp, dưới cặp mắt một bên nhắm một bên mở của thị vệ tốn thời gian mười phút mới có thể nhón chân nhấc cửa sổ thiên điện nhìn vào. Ngay sau đó hai người bị tình cảnh bên trong làm cho sợ tới mức hít vào một hơi, bối rối lấy tay che miệng lẫn nhau, sợ bị người phát hiện.

Chỉ thấy trong điện chất đống bốn mươi năm mươi cái rương lớn, Lý Tư đứng ở một bên nhìn mười thị vệ không ngừng nhấc từng rương đổ vàng bạc châu báu xuống đất giữa phòng, đã xây được một tòa núi vàng bạc lòe lòe sáng chói.

Trong điện nhìn không sót một cái gì, lại chỉ không thấy được Quách Khai…nếu như không tính một cánh tay người thò ra dưới tòa núi vàng bạc.

Hai người trộm tránh ở ngoài lần đầu nhìn thấy cách giết dùng vàng bạc châu báu chôn sống người này, sợ tới mức tiểu tâm can run bần bật, mặt trắng nhợt bỏ chạy đi đâu không biết.

Đợi hai người rời đi Lý Tư đứng ở trong điện đảo mắt qua cửa sổ không đóng cười thần bí.

Sau đó Phù Tô cùng Mông Hồng gặp ác mộng liên tục, đây cũng là cái giá lớn của sự hiếu kỳ.

-0O0 —

Note: Theo wiki: nước Triệu thường bị khốn về quân Tần, Nhạc Thừa không đủ tài cự quân Tần. Vua Triệu lại nghĩ đến việc dùng Liêm Pha. Bản thân Liêm Pha cũng muốn trở lại đắc dụng ở Triệu. Lúc đó Liêm Pha tuổi đã cao, vua Triệu sợ rằng sức ông đã yếu nên sai sứ giả xem Liêm Pha còn khoẻ mạnh hay không.

Gian thần Quách Khai nước Triệu vốn là kẻ thù của Liêm Pha, cho sứ giả nhiều vàng, bảo sứ giả hãy nói xấu ông với vua Triệu.

Sứ giả của Triệu vương đến Ngụy ra mắt Liêm Pha. Liêm Pha nóng lòng về nước nên ra sức ăn một đấu gạo, mười cân thịt trong một bữa cơm, rồi ông mặc áo giáp lên ngựa chạy mấy vòng để tỏ rằng mình còn khoẻ mạnh. Tuy nhiên sứ giả nước Triệu vì đã ăn của đút của Quách Khai nên trở về báo với Triệu vương: “Liêm tướng quân tuy già, ăn còn khoẻ, nhưng khi cùng thần ngồi trong khoảnh khắc thì ba lần đi đại tiện.”

Vua Triệu thất vọng, cho rằng ông đã già và mang bệnh nên không triệu ông về nữa về.

Vua Sở là Khoảnh Tương vương nghe tin Liêm Pha ở Ngụy, cũng ngưỡng mộ ông, bèn ngầm cho sứ đón về. Liêm Pha làm tướng nước Sở nhưng những người dưới quyền không theo nên ông không lập được công lao. Ông buồn bã nói: “Ta ước được dùng người Triệu.”

Sau đó Liêm Pha phẫn chí chết ở Thọ Xuân thuộc nước Sở, không rõ năm nào.

.

.

.

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play