Lúc còn là học sinh luôn cảm thấy được nghỉ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên chẳng bao giờ thấy cần quý trọng cái gì, nếu như trường học muốn chiếm dụng ngày nghỉ cho học bù thì còn có thể không cam lòng chửi đổng vài câu.

Mà khi đã bước vào xã hội có công tác không có ngày nghỉ mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, ban ngày là con quay làm việc liên tục buối tối là con chó đứng bên bờ vực mệt chết, một chỉ lệnh hạ xuống là buổi tối đừng hòng ngủ cuối tuần đừng mơ được nghỉ ngơi, lúc này mới càng thêm hoài niệm những tháng ngày tốt đẹp lúc còn đến trường.

Giấc ngủ ngon mấy cũng có một giờ phải tỉnh lại, ngày nghỉ dài mấy cũng có khi phải chấm dứt. Thật giống như Phục Tô hiện tại còn chưa nghỉ ngơi đủ thì kỳ nghỉ đã kết thúc, ngày mai lại lần nữa đầu nhập vào cuộc sống làm việc bận rộn, vì vậy cái tên bệnh lười phát tác không muốn đi làm nào đó liền hỏi một chút Doanh Chính xem có thể nể tình hai người trong quá khứ từng có một chân mà cho mình chút đặc quyền hay không, tỷ như lại nghỉ thêm vài ngày chẳng hạn… 

Bất quá rất đáng tiếc chính là Doanh Chính người này thuộc về loại hình giải quyết việc chung, có lạm quyền làm việc riêng cũng là với điều kiện không ảnh hưởng công tác, tỷ như lúc trước lợi dụng chức quyền lệnh cho Phục Tô tăng ca cũng là để sáng tạo hiệu quả và lợi ích cho công ty. Cho nên đương nhiên đề nghị của Phục Tô bị bác bỏ đầy vô tình, lại còn bị phỉ nhổ và khinh bỉ vô cùng tàn nhẫn, tuyên bố nếu như Phục Tô dám ngày mai không đi làm thì sẽ trừ sạch sẽ toàn bộ tiền lương cũng như tiền thưởng của cậu.

Vì thế Phục Tô lật ra lòng tự trọng đã biến mất thật lâu, xách hành lý rời khỏi cái ổ cậu kết đã nhiều ngày: sô pha lớn bằng da thật, vẫy xe trở lại ổ chó nhà mình không thèm quay đầu lại.

Dựa lên cái sô pha rẻ tiền của mình, Phục Tô phun nọc độc cái người họ Doanh vô tình vô nghĩa không nhớ tình củ nào đó một phen xong, lúc này mới rửa mặt rửa chân chui vào ổ chăn xa cách đã nhiều ngày ngủ cho quên đi.

Bởi vì trò chơi bán chạy công ty mới cho nghỉ một tuần tổ chức đi đảo quốc Nhật Bản láng giềng du ngoạn, ngày hôm nay Phục Tô vừa đến công ty đã nhìn thấy các chị gái trong văn phòng đều vẽ các kiểu móng tay đáng sợ nhuộm đủ các màu tóc khoa trương, mấy anh trai thì tụ lại một chỗ khe khẽ nói nhỏ vẻ mặt trộm tinh thành công, cảnh này làm cho Phục Tô thoát ly đại bộ đội không đi Nhật cảm thấy mình đã bị mọi người xây lên một bức tường cách ly vô hình.

“Tiểu Tô, mấy ngày nghỉ qua thế nào?” Chị gái mỹ nhân phòng thiết kế thấy Phục Tô cúi thấp đầu không có tinh thần đi vào liền chủ động hỏi.

Nghe có người gọi mình, Phục Tô ngẩng đầu thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, vì vậy kéo ra một khuôn mặt tươi cười đáp: “Tốt khỏi phải bàn, giống như nằm mơ vậy.” Đổi lại ai cũng không may mắn bằng tôi, mọi người ai có mệnh giống tôi được làm thử hoàng tử một lần?

“Đồ ăn vặt của Tây An đến là ngon.” Phục Tô hất đầu tiêu sái biểu thị đồ ăn vặt Nhật Bản của mấy người so ra căn bản vẫn kém hàng nội của tôi.

“Chờ có dịp cùng cậu đến Tây An nhất định phải đi ăn.” Anh cả phòng kỹ thuật đi đến khoác vai Phục Tô nói.

“Tượng binh mã rất uy vũ.”

Câu trả lời của Phục Tô làm mọi người ở đây mắt trợn trắng, bất quá nghĩ lại cậu lên đường với đại boss bất cẩu ngôn tiếu của công ty đương nhiên khó tránh khỏi không chơi được tận hứng, liền không nhắc đến chuyện tán gái Nhật Bản để chọc thèm Phục Tô nữa mà đều lấy quà ra tặng, bù đắp lại tiếc nuối không được đi Nhật của cậu, trong lòng thì trầm thống tiếc hận tao ngộ bi thảm của Phục Tô.

Ôm quà mọi người đưa tới Phục Tô cảm động muốn chết, ai nói văn phòng là một nơi tràn ngập âm mưu quỷ kế tính toán lẫn nhau đâm dao sau lưng? Nhìn một cái xem, bọn họ là đoàn kết hữu ái hỗ trợ lẫn nhau đến cỡ nào.

Mấy chị gái hủ nữ lừng lẫy nổi danh trong công ty thấy mọi người đều tặng quà, vì vậy cũng sớm lấy ra quà bản thân ‘cố ý’ chọn cho Phục Tô vốn định tan tầm mới đưa cho cậu, lại còn thần bí hề hề kéo người sang một bên nhét vào tận tay: “Đây là mấy chị cố ý mua về cho cậu, còn vì thế mà thiếu chút nữa lạc luôn ở đầu đường Nhật Bản.” Một chị lớn trong đó căn dặn.

Vừa nghe nói vì thứ này mà mọi người thiếu chút nữa lạc đường, trong lúc cảm động lượn lờ trôi trong lòng Phục Tô vẫn nhịn không được có chút hoài nghi trong cái hộp gói cẩn thận trước mắt là thứ gì.

Trong lòng thầm nhủ thứ này tám phần mười có vấn đề, thậm chí là có vấn đề rất lớn, nếu không vì sao phải lén lút kéo mình ra khỏi đám người như vậy: “Đây là…cái gì…” Sờ sờ thử trong tay Phục Tô có chút lo lắng hỏi.

“Thứ tốt, buổi tối về hẵng xem!” Mấy người vây quanh Phục Tô cười đến là ám muội’ liên tục chớp mắt với cậu: “Phải xem một mình, TV mở nhỏ thôi.”

Lẽ nào trong này chính là…

Hô hấp cứng lại, kinh ngạc nhìn mọi người, Phục Tô nhỏ giọng hỏi: “Lẽ nào đây là ‘cái thứ’ trong truyền thuyết đó…Các chị đối với Phục Tô thật sự là quá tốt, không nghĩ đến…không nghĩ đến…lại nhớ thương em như vậy…”

Mọi người thấy Phục Tô nói như thế liền nghiêm mặt ưỡn ngực hào phóng tỏ vẻ đồ lặt vặt chút lòng thành, các chị đương nhiên phải nhớ đến cậu em đáng yêu, xong rồi lại thừa cơ vươn vuốt sói lên mặt Tiểu Tô Tô vài cái.

Phục Tô người này miệng ngọt ngoại hình lại chọc người thích, quan trọng nhất là làm người không có ý xấu, với ai cũng cười hì hì, hơn nữa đã trà trộn qua khắp các phòng ban cho nên ở trong công ty nhân duyên rất tốt, bởi vậy một lát buổi sáng đó đã thu được không ít thứ hay ho.

Lúc Doanh Chính đến công ty đi ngang qua văn phòng thì nhìn thấy Phục Tô như trăng được một vòng sao phủng ở chính giữa, người này tiến lên ôm một chút người kia chen vào sờ một cái, nhìn mà Doanh Chính nếu như không có thư ký phía sau nhắc nhở thì sớm đã lật mặt ngay tại chỗ.

“Khụ khụ!” Trước khi đi Doanh Chính cố ý ‘nặng nề’ ho khan hai tiếng làm mọi người trong phòng làm việc chấn động, lại trừng cái người vừa cứng đờ nụ cười ngu xuẩn trên mặt bên kia một cái rồi mới xoay người bước đi.

“Xong đời, vừa rồi đại boss có phải là đã nhìn thấy chúng ta nói chuyện phiếm hay không vậy?”

“Chắc vậy, cậu nhìn xem cái mặt âm trầm đến cỡ nào.”

“Mặt boss có ngày nào là không âm trầm đâu?”

“Đúng vậy đúng vậy, nhìn là đã dọa người.”

“Không biết lúc boss lên giường với người ta thì có phải cũng mặt không biểu tình lạnh như cục đá thế không?”

“Vậy thì làm đàn bà của boss thật đúng là quá đáng thương.”

“Ha ha ha, sao cậu chỉ nghĩ boss nhất định là tìm gái. nói không chừng là tìm trai.”

“Đúng vậy, boss của chúng ta khốc đến thế cơ mà..”

Nghe những lời không có điểm dừng chẳng có biên giới này Phục Tô suýt nữa ngã lăn xuống đất co giật, bất quá ai bảo người ta đời trước là Tần Thủy Hoàng, ra lệnh đã quen nhất thời không đổi được.

Đều nói đàn bà rảnh là tán dóc hóa ra đàn ông cũng có thể rất nhiều chuyện, giữa lúc Phù Tô đang định tách khỏi đám người trở lại chổ ngồi tìm cái gì cất quà, nào biết ai đó lại đổ trọng tâm câu chuyện lên người cậu.

“Tiểu Tô cậu thật không dễ dàng, cư nhiên lại phải đi công tác với một núi băng như vậy, có phải là một chút cũng không tự do hay không?” Lời này vừa nói ra toàn bộ đường nhìn đều thành công bị dẫn đến trên thân Phục Tô.

Cười hắc hắc, Phục Tô khách khí nói: “Nào có nào có, kỳ thực boss rất dễ ở chung, không có gì.”

Đối với Phục Tô mà nói, trước khi cậu đạp xà phòng bay thẳng đến Tần quốc đúng là đã từng nghĩ boss này vừa rắm thối vừa khó ở chung, suốt ngày treo cái bản mặt chẳng biết là để cho ai nhìn. Nhưng hôm nay nhìn lại, Doanh Chính cha của cậu ngoại trừ chuyên chế một chút, thích quản người một chút ra thì cũng rất biết nóng biết lạnh.

Hơn nữa nói sao thì cậu cũng đã bị người quản quen rồi, giờ mà đột nhiên không ai quản thì ngược lại còn có chút cả người khó chịu.

Thẳng đến chín giờ đúng chuông làm việc vang lên mọi người mới tan hội trở lại cương vị công tác của mình, Phục Tô cũng trở về chỗ ngồi chỉnh lý xong quà tặng, mở máy vi tính làm việc.

Chỉ là khi cậu đã nghĩ ngày hôm nay sẽ gió êm sóng lặng trôi qua thì nào biết lúc đến nhà ăn công ty ăn bữa trưa lại tái sinh ‘mầm tai vạ’, làm cậu trở thành tiêu điểm của toàn bộ công ty.

Bị triệu hồi từ phòng thiết kế về lại phòng lập trình, Phục Tô cả ngày đều đối mặt với máy vi tính làm số liệu, không biết có phải vì đã lâu lắm không dùng mắt hay không mà mới vừa đến trưa Phục Tô đã hai hàng nước mắt ào ào chảy ròng, không biết còn tuởng rằng cậu lúc làm việc xem lén tiểu thuyết ngược tâm cho nên mới bi thương khóc rống chảy nước mắt.

Buổi trưa mười một rưỡi là giờ ăn cơm, mọi người trong phòng làm việc chậm rãi đi về nhà ăn.

Đối với người đi làm mà nói giờ nghỉ trưa giữa ngày công tác quả thực chính là vườn địa đàng.

Huống chi ngày hôm nay là thứ hai, theo thường lệ ngày hôm nay nhà ăn sẽ có thịt bò nướng số lượng có hạn.

Ôm khay đựng thức ăn đứng trong đội ngũ chờ mua cơm Phục Tô lo lắng nhìn số thịt bò đang từ từ giảm đi trong tủ kính, nước bọt chảy ròng.

Còn mười người…còn bảy…sáu…năm…được rồi…

Phục Tô đếm lượng thức ăn còn lại rồi đếm tiếp số người xếp trước mình, phát hiện đến lượt mình thì vừa vặn còn lại hai suất. Mắt nhìn hai người xếp đằng trước, Phục Tô vừa khẩn trương vừa kích động lúc này đã bắt đầu huyễn tưởng mùi vị thơm nồng của thịt bò nướng khi bị mình từng ngụm cắn vào trong miệng…

“Bác ơi, ba suất thịt nướng còn lại tôi đều lấy hết!”

Lời mình muốn hô lên lại bị nói ra từ miệng người khác, Phục Tô nhất thời lạnh thấu xương, cứ như bị người một cước đạp từ trên mây xuống ngã vào vũng bùn.

Nhìn người trước mặt lấy đi tất cả số thịt còn lại, Phục Tô hai mắt phun lửa hận đến nghiến răng nghiến lợi, cho dù chỉ để lại cho mình cái còn dư cuối cùng cũng được a…

Một đĩa rau xanh, ba khối xương, một chén canh, một chén cơm, Phục Tô bưng bữa trưa của mình đi đến giữa quần chúng nhân dân đang ngoắc ngoắc với cậu ngồi xuống.

Mọi người thấy Phục Tô vẻ mặt ủy khuất vừa hỏi mới biết là bởi vì cậu không lấy được thịt bò nướng, vì vậy đều lòng đầy căm phẫn khinh bỉ cái tên xếp trước đã cướp đi toàn bộ số thịt kia. Đặc biệt là mấy chị gái hủ nữ lúc sáng lại càng cảm thấy Phục Tô lúc này thực sự là chọc người thương yêu, vì vậy không nói hai lời hào phóng gắp số thịt bò nướng còn chưa ăn trong chén mình sang hết cho Phục Tô.

Vừa thấy thịt đã lâu không gặp xuất hiện trong chén, Phục Tô lập tức mở cờ trong bụng, không chút nào khách khí gắp lên ăn, lại còn ăn đến là vui tươi hớn hở, tướng ăn đến là ‘cảnh đẹp ý vui’ làm mọi người liên tục than thở.

Giữa lúc Phục Tô đang vừa phấn đấu ăn vừa lắng nghe bát quái khắp nơi thì đột nhiên phát hiện toàn bộ nhà ăn trong nháy mắt yên tĩnh, mọi người hình như đồng thời đều ngậm miệng, ngay cả chuyện cười cậu đang nghe rất tận hứng cũng kể đến phân nửa là ngừng.

Cảm thấy có người len lén đạp chân mình dưới gầm bàn, Phục Tô ngẩng đầu liền thấy đồng sự đối diện đang nháy mắt ra dấu, vì vậy cậu ngậm thức ăn trong miệng quay đầu lại, nào biết vừa nhìn đã sợ đến đánh rơi đồ trong miệng xuống đất.

Bởi vì cậu thế nhưng lại thấy Doanh boss đang bưng khay ăn từ chỗ lấy cơm đi tới, phương hướng chính là bọn họ ở đây.

“Giám đốc chúng tôi ăn xong rồi, sếp ngồi ở đây đi, Tiểu Tô đừng chỉ cắm đầu ăn nhớ trò chuyện với giám đốc.’

Thấy sếp đến mọi người hai ba ngụm giải quyết hết thức ăn xong lần lượt bưng chén rời đi, rất không nghĩa khí nhét cậu em Tiểu Tô Tô lại bàn ăn tự sinh tự diệt.

Há miệng giơ đũa nhìn mọi người không chút nghĩa khí bỏ lại bản thân còn chưa cơm nước xong mà đi, Phục Tô chớp mắt mấy cái xấu hổ nhìn Doanh Chính đã buông khay ngồi xuống, hoàn toàn cười không nổi.

Chuyện công nhân viên chức ghét nhất chính là đang ăn thì đụng lãnh đạo, cảnh này sẽ làm cho bọn họ cảm thấy thập phần xấu hổ, thập phần khẩn trương.

Giám đốc chẳng bao giờ ăn ở nhà ăn nhân viên cư nhiên lại xuất hiện, điều này làm cho mọi người chẳng hiểu ra sao. Ngay cả đầu bếp làm cơm cũng cảm thấy cực kỳ khẩn trương, nhớ lại ngày hôm nay cà chua dùng để xào trứng là nát, trong lòng đột nhiên vô cùng lo sợ.

Nhà ăn thường ngày chưa đến một giờ phải đi làm tuyệt sẽ không sạch trơn người ngày hôm nay vì sự xuất hiện của Doanh Chính mà trước đó một giờ đã rút lui sạch sẽ, ngay cả những người đến muộn vừa nhìn thấy người ngồi ở bên trong cũng lập tức chọn ra ngoài ăn, vì vậy trong nhà ăn chỉ còn lại có Doanh Chính thản nhiên tự tại cùng với Phục Tô chẳng biết nên làm như thế nào cho phải.

Thăm dò trái phải thấy bốn phía không người, Phục Tô hạ thấp giọng hỏi nhỏ: “Ngươi sao cũng đến? Nếu như bị người ta biết quan hệ của chúng ta thì phải làm sao…”

Doanh Chính nhíu mày, vì lời Phục Tô nói mà rất không vui. Đời trước là bởi vì quan hệ của bọn họ không được thế nhân chấp nhận cho nên mới phải lén lút, hiện tại không có huyết thống ngăn cản rốt cuộc có thể quang minh chính đại cùng một chỗ, người này cư nhiên lại dám ra sức khước từ sợ bị người khác biết sự thực rằng bọn họ đã đến với nhau.

Không trả lời cũng không đợi Phục Tô nói cho xong, Doanh Chính chỉ nhìn ba khối thịt trong chén Phục Tô hỏi: “Thứ này chính là nguyên nhân ngươi cự tuyệt ăn với ta?”

Thứ này đương nhiên là nguyên nhân chủ yếu khiến Phục Tô cự tuyệt cùng Doanh Chính ra ngoài ăn trưa, thế nhưng cậu cũng không ngu đến nỗi nói thật với ma quỷ: “Đương nhiên là không phải…Ta là sợ bị người khác nhìn thấy hai chúng ta quá thân mật mà…”

“Buổi tối tan tầm chờ ta ở bãi đỗ xe.” Doanh Chính hạ lệnh.

“Không…không tốt…sẽ bị người nhìn thấy…”

“Ngoài cửa tiệm KFC cách công ty hai con đường, nếu như ta không thấy ngươi thì ngày mai toàn bộ công ty sẽ biết quan hệ của chúng ta.” Không đợi Phục Tô trả lời, Doanh Chính đứng lên lại nhìn thức ăn trong chén đối phương một cái rồi trực tiếp đi khỏi nhà ăn.

Từ đầu đến cuối hắn chưa từng động đến cơm nước trong khay lấy một chút.

Đã không còn tâm tình thưởng thức thịt bò nướng mỹ vị trong chén, qua loa cho xong bữa Phục Tô lại lắc lư ‘bay’ về phòng làm việc, cả chiều đều nằm ẹp trên bàn công tác hành hạ mấy thứ đồ đặt trên đó.

“Tiểu Tô đây là làm sao vậy? Buổi sáng còn rất tốt.”

‘Tám phần mười là đau dạ dày, nhất định là bừa trưa không ăn đàng hoàng.”

“Thật đáng thương, bị boss nhìn chằm chằm có thể ăn được mới là lạ.”

“Đúng vậy, Tiểu Tô đứa nhỏ này thực không may.”

Mọi người trong văn phòng lại tụ vào một chỗ bát quái.

Buổi tối giờ tan tầm vừa đến, để tách khỏi dòng người Phục Tô là người đầu tiên lao ra quét thẻ hết giờ làm, chạy thẳng đến tiệm KFC gặp Doanh Chính, chỉ sợ đi chậm sẽ bị người nhìn thấy. Lên xe rồi cậu cũng không dám động đậy, ôm cái túi mà Doanh Chính vừa lên xe đã ném cho vùi mình vào trong cái ghế làm bằng da thật ở ghế lái phụ.

Vừa vào nhà Phục Tô liền kết ổ trên sô pha ôm thịt bò nướng mà Doanh Chính lợi dụng chức quyền kiếm ra bắt đầu ăn, cơm tối cứ như vậy được giải quyết.

“Ngày mai quay về dọn hành lý, hôm sau chuyển sang ở cùng ta…Không cần, mấy thứ kia của ngươi vứt hết đi. Đồ toàn bộ vứt, nhà cho thuê.”

“Không chịu!” Buông thịt mới cắn một ngụm xuống, Phục Tô kiên quyết từ chối: “Nếu như bị người trong công ty phát hiện ta với ngươi ở chung thì còn không bị dư luận giết chết sao?”

“Nói như vậy là ngươi không muốn ?”

“Không muốn!'”

“Thật không?”

“Thật hơn cả trân châu (chơi chữ, ‘chân’ – thật với ‘trân’ – trân châu đều phát âm là zhẽn)…Ngươi…ngươi làm gì…đừng cởi quần…Lưu manh a…”

Bị Doanh Chính khiêng vào phòng Phục Tô bắt đầu gào khóc kêu to, chỉ tiếc trong cái nhà này chẳng có ai buồn thương tiếc cậu.



Phục Tô bị lăn qua lăn lại cả đêm dẫn đến vì hoa nhỏ điêu linh mà ngủ không yên liên tục xoay người trên giường. Nhỏ giọng khẽ gọi người bên cạnh hai tiếng thấy đối phương không có phản ứng, Phục Tô lén lút bò xuống giường mặc quần cộc vào lẻn ra khỏi phòng ngủ. Trong lòng cậu từ đầu vẫn luôn nhớ thương phần quà thần bí mà ám muội ngày hôm nay thu được, lúc này mới thừa cơ Doanh Chính ngủ cắp mông lần mò xuống lầu. Lấy đồ ra lột vỏ bao ngoài, chỉ thấy bên trong là mấy CD không có nhãn mác gì hết.

Lẽ nào đây thật sự là…

Phục Tô trong đầu nhảy ra một đại mỹ nhân 36F (cỡ vòng 1) đang tươi cười vẫy gọi: “Hắc hắc. Thứ tốt!”

Nghĩ đến nội dung trong đĩa Phục Tô lang huyết sôi trào, lập tức đeo tai nghe mở TV, bỏ CD vào đầu đĩa, chờ đợi những hình ảnh làm tiểu thanh niên nhiệt huyết dâng trào.

Chỉ là lúc tiếng rên rỉ ‘ân ân ha ha nga nga’ cùng những hình ảnh trong TV dần dần trở nên rõ ràng thì Phục Tô thiếu chút nữa bị chính nước bọt của mình làm sặc.

Trong phim đúng thật là có hai khối thịt đang dây dưa cùng một chỗ rên đến là ra sức, thế nhưng hai khối thịt đó so với tưởng tượng của cậu thực sự là chênh lệch nhiều lắm. Không có mỹ nữ ngực lớn mà chỉ có hai gã trai cũng không thể nói là dễ nhìn, cảnh này làm Phục Tô như bị sét đánh trúng.

Không dám tin mở lần lượt toàn bộ số CD, chỉ thấy cái nào cũng đều là đại lão gia còn thì chẳng có lấy một thiếu nữ thanh xuân.

“Lừa đảo!” Quẳng cái tai nghe còn đang phát tiếng rên rỉ không ngừng xuống, Phục Tô tức giận mắng.

“Nửa đêm không ngủ nguyên lai là len lén ra xem thứ này. Thế nào? ngươi muốn thử một lần?” Nhìn trong TV vừa roi lại nến, còn có một đống lớn vật phẩm không biết tên, Doanh Chính chẳng biết đã xuất hiện từ bao giờ đột nhiên mở miệng.

“Không có! Tuyệt đối không có! Ta là bị hãm hại! Ta là thuần khiết!” Nói xong Phục Tô nhanh chóng tắt TV, ném toàn bộ CD vào túi rác trong phòng bếp rồi chạy thẳng về phòng.

Nhớ lại màn hình TV vừa nhìn thấy, Doanh Chính bụng dưới nóng lên cũng xoay người bay nhanh lên lầu thẳng đến phòng ngủ.

Hôm sau, Phục Tô rốt cuộc được như mong muốn nghỉ có lương một ngày đêm.

Ngày hôm đó, giang hồ thịnh truyền ngàn vạn lần không thể cùng boss ăn bữa trưa, bằng không ắt kết cục bi thương.

Vì vậy mọi người lại cùng nhau dời ánh mắt đồng tình cộng thêm thương hại về vị trí ngày hôm nay không ai ngồi trong văn phòng, một lần nữa bắt đầu xì xào bàn tán…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play