Dưới mái hiên hành lang tẩm cung có treo mấy cái ***g dế đan bằng trúc, đám dế trong ***g mỗi ngày đều kêu không ngừng đặc biệt là buổi tối thì kêu lại càng hung, làm cho Doanh Chính đã liên tục nhiều ngày không thể ngủ ngon giấc vô cùng phiền lòng, hận không thể sai người xách từng ***g từng ***g dế đó ném vào trù phòng nướng sạch sẽ.
Ngồi trên ghế mây ngắm mặt trời chiều, hóng gió nhẹ mát mẻ sau cơn mưa vừa đến, ăn hoa quả ướp trong nước đá, hai phụ tử Doanh Chính Phù Tô đang nhàn nhã ngâm chân, trong chậu rửa chân còn có cánh hoa điểm xuyết.
“Đây chính là nhân sinh mà ta muốn, ăn ngon uống đủ lại rãnh rỗi!” Ngậm trái mận lớn đỏ hồng, Phù Tô phe phẩy quạt hương bồ tựa trên ghế mây hạnh phúc dùng lỗ mũi hừ hừ.
Siết chặt nắm tay, cuối cùng Doanh Chính vẫn nhịn không được nữa ném luôn trái mận mới ăn phân nửa trong tay lên đầu Phù Tô, thầm nghĩ nếu như để cho người ta biết nhi tử của Doanh Chính hắn cư nhiên chỉ có một chút hoài bão nhiêu đó thì quả thực là xấu hổ chết người: “Chỉ có chừng đó tiền đồ! Chỉ có chừng đó tiền đồ! Hả? Ta sao lại có một nhi tử phế vật như ngươi? Phế vật!” Trong tay đã không còn cái gì có thể ném Doanh Chính tiện tay nắm lên một ít đá vụn liệng luôn về phía nhi tử: “Ngươi có hùng tâm tráng chí một chút cho ta nhờ!”
“Ai u! Đau…” Một tay đỡ đá lạnh đang bay tới, một tay xoa cái bọc lớn do bị ném sưng trên trán mình, Phù Tô đau đến há to miệng kêu la, trái mận ngọt ngào trong miệng cũng lăn luôn vào chậu rửa chân: “Thiên hạ đều là của ngươi rồi ta dù có hùng tâm tráng chí đi nữa cũng không chỗ cần đến! Mận của ta!” Chỉ vào trái mận mới cắn một ngụm đã rớt vào chậu rửa chân của mình, Phù Tô căm tức Doanh Chính cha.
Thiên hạ nhất thống mưa thuận gió hoà quốc thái dân an, cảnh này đối với một thái tử không có tài năng, yên ổn với hiện trạng mà nói có thể là một kế thừa không thể tốt hơn, nhưng đối với một thái tử có hùng tài đại lược, muốn thi triển hoài bão thì cũng là nghẹn khuất lớn nhất. Thật giống như một cảnh sát mới từ cảnh giáo tốt nghiệp ra đang tràn trề nhiệt huyết muốn phá án bắt trộm thì phát hiện ra thiên hạ đã chẳng còn kẻ trộm nữa, một thân tài năng không chỗ thi triển.
Bất quá Phù Tô đương nhiên không phải giống như hắn vừa nói là vì Doanh Chính quá ưu tú làm được quá nhiều thế cho nên khiến cho hắn chẳng còn gì để làm nữa, mà là hắn thực sự không có lý tưởng cũng xác thực rất lười, nói những lời này đơn giản chỉ là vì muốn trút bỏ trách nhiệm mà thôi.
Thân là thân cha của cẩu lười Phù Tô, Doanh Chính sao có thể không biết tất cả đều là cớ mà nhi tử mượn lấy, bất quá hắn cũng không thể không thừa nhận đó đúng là sự thực, có lẽ năm đó mình không nên làm xong xuôi hết mọi sự tình, khiến cho nhi tử hiện tại không có việc gì không chút lý tưởng: “Vậy ngươi thực sự dự định sau này đều trôi qua như vậy, sống tầm thường cho đến ngày chết?”
“Tầm thường có cái gì không tốt? Mục tiêu nhân sinh của ta chính là sống một đời có hạn này thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông, nhân sinh kinh đào hãi lãng thay đổi quá nhanh mới không phải nhân sinh mà ta muốn.” Nói xong, Phù Tô chân thành tha thiết không gì sánh được chớp chớp đôi mắt to với Doanh Chính cha hắn làm bộ khả ái.
“Nằm mơ! Cứ tiếp tục mơ đi!” Nâng tay ra sức vỗ trên cái đầu đang vươn qua của Phù Tô, Doanh Chính cười to ba tiếng mặc vào dép xỏ ngón do công bộ đưa đến lệt xệt quay về phòng thay quần áo chuẩn bị ăn bữa chiều.
Bị người đánh lại không dám nói cũng không dám giận, Phù Tô chỉ có thể cắn răng ở sau lưng khoa tay múa chân, khấn cầu trời xanh nếu có kiếp sau tuyệt đối đừng để mình phải gặp lại cái tên vừa bạo lực vừa độc tài này nữa.
“Điện hạ dùng bữa thôi.”
“Nga, ta vào ngay!” Giơ hai chân ngâm trong nước lên rung rung vẫy vẫy, xỏ dép bên chậu vào, Phù Tô đi bộ vào nhà.
…
Tần vương Chính năm ba mươi sáu (năm 221TCN), Doanh Chính vừa tròn bốn mươi tám tuổi qua những năm gần đây tăng tiến bổ bớt lo nghĩ, mỗi ngày dùng sữa bò mới vắt ra rửa mặt, kiên trì tập quán sinh hoạt uống ít rượu ăn ít thịt nhiều vận động, làm cho hắn hiện tại thoạt nhìn dễ phải nhỏ hơn thực tế đến mười tuổi.
Còn hơn Vương Bí hay Mông Điềm đều đã để chòm râu, Doanh Chính cằm trụi lủi cứ như được uống dược trường sinh bất lão vậy.
So với Doanh Chính dốc toàn bộ tinh lực đều đầu nhập vào sự nghiệp kéo dài tuổi thọ, Phù Tô mỗi ngày đều mệt đến muốn chết, không phải ngày hôm nay mọc thêm sợi tóc bạc thì là ngày mai phát hiện thêm một nếp nhăn nơi khoé mắt ngược lại ‘tang thương’ hơn không ít, nghiễm nhiên hướng về con đường cùng Doanh Chính trở thành hai huynh đệ.
Vì thế Phù Tô cứ luôn nói thầm có phải hay không sẽ không bao lâu nữa hai phụ tử bọn họ mà đứng chung một chỗ mình liền thành đại ca ‘thành thục’, mà cha hắn lại là đệ đệ ‘non nớt’, có được phát hiện đáng sợ này Phù Tô rốt cuộc hạ quyết tâm bãi công. Thứ nhất hắn không muốn lấy chết ngắc trên bàn làm dấu chấm cho nhân sinh, thứ hai hắn lại càng không muốn thành đại ca của thân cha mình.
Thế nhưng Tần vương Chính năm thứ ba mươi sáu đã định trước là một năm không bình tĩnh, không có khả năng cho phép Phù Tô rãnh rỗi sống cuộc sống bình thường mỹ hảo như phú nhị đại. Một năm này là một năm nhọc lòng, là một năm hỗn loạn, là một năm không ổn định, cũng là một năm làm Doanh Chính phiền muộn khiến Phù Tô nháo tâm, một năm này đã xảy ra ba kiện đại sự.
Trong ‘Sử ký – Tần Thủy Hoàng bản kỷ’ có ghi chép, Tần vương Chính năm thứ ba mươi sáu xảy ra ba chuyện đủ để báo trước Đại Tần đế quốc sắp bị diệt vong. Ba sự kiện đó vốn dĩ Phù Tô cũng không để trong lòng, theo hắn thấy trong ba cái thì cái thứ nhất rõ ràng là mê tín phong kiến, hai cái sau là ác ý bịa đặt trăm ngàn chỗ hở, đó bất quá chỉ là một loại mượn cớ cũng như thủ đoạn tuyên truyền mà người thành lập triều Hán dùng để củng cố vương quyền của mình mà thôi.
Chỉ là lúc sự kiện thứ nhất ‘Huỳnh Hoặc thủ Tâm’ phát sinh thì Phù Tô cũng thật đúng là bị dọa nhảy dựng, nếu như tất cả đều thực sự ấn theo lịch sử ghi lại mà phát triển, vậy thì sang năm chính là tử kỳ của hắn cùng lão cha hắn.
Ở thời Trung Quốc cổ đại, mọi người gọi sao Hỏa là ‘Huỳnh Hoặc’, gọi tắt vì Tâm Túc trong hai mươi tám tinh tú là ‘Tâm’ (Điều này làm cho Tường Giác nhớ đến Tâm Túc ca ca tuy rằng rất xấu rồi lại đáng thương cũng rất tuấn tú, sau lại chết thảm trong ‘Bất khả tư nghị du hý’ củaĐộ Lại Du Vũ).
Mà ‘Tâm Túc’ trong thiên văn học hiện đại đại biểu chính là chòm sao Bò Cạp, nó chủ yếu do ba vì sao tạo thành. Lúc Hỏa Tinh chuyển động đến gần ba vì sao của chòm sao Bò Cạp thì dừng lại, khoảng thời gian đó chính là hiện tượng ‘Huỳnh Hoặc thủ Tâm’.
Trong ba vì sao của chòm sao Bò Cạp vì có tinh lực sáng nhất đại biểu cho hoàng đế, hai vì sao hai bên trái phải một đại biểu cho thái tử, một đại biểu cho thứ tử. Trong đoạn thời gian sao Hỏa dừng lại, vì sao sáng nhất chòm sao Bò Cạp sẽ bị ngăn trở ánh sáng, cổ nhân cho rằng đây là điềm xấu cực đại, trong mắt bọn họ ý nghĩa của chuyện này nhẹ thì thiên tử mất vị, nghiêm trọng thì hoàng đế băng hà.
Sự tồn tại của nó không thua gì hai hiện tượng đại biểu cho sự thất đức của quân vương là nhật thực cùng nguyệt thực, cho nên kỳ quan thiên văn mà người hiện đại chỉ ước gì được mở rộng tầm mắt quan sát một lần này lại cứ như vậy bao phủ lên triều đình Đại Tần đế quốc một mảnh mây đen.
…
Giẫm thang trèo từ trên nóc cung điện của Từ Phúc xuống Phù Tô vẫn không tin hiện tượng thiên văn hiếm có kia lại tà hồ như thế, bất quá vẻ âm trầm của Doanh Chính cũng như sự lo âu của Từ Phúc thật sự là làm hắn nói không được lời an ủi ra khỏi miệng.
Tuy rằng đã có người giảng giải cho Phù Tô nghe lúc trước trong lịch sử phàm là quân vương từng kinh lịch qua ‘Huỳnh Hoặc thủ Tâm’ đều không một ai có thể chạy trốn mệnh này, Phù Tô vẫn cười nhạt. Theo hắn thấy những quân vương chết bệnh trong vòng một năm đều là tự mình thượng hoả sầu lo mà chết, còn những quân vương thoái vị rồi giữ được mạng thì rõ ràng là bởi vì nhờ thoái vị mà được an tâm. Bất quá hắn biết những lời này có nói ra cũng vô dụng, bởi vì căn bản sẽ không ai tin tưởng.
Biết được trong lúc mình tại vị cư nhiên lại xuất hiện ‘Huỳnh Hoặc thủ Tâm’, khỏi phải nói Doanh Chính lúc này có bao nhiêu ghê tởm, thật giống như nuốt phải con ruồi vậy.
Cảm thấy Doanh Chính thực sự là nghĩ ngợi quá nhiều, an ủi vỗ vỗ vai đối phương, Phù Tô đi đến một bên ngồi xuống nhìn Từ Phúc: “Liệu có biện pháp giải quyết hay không?”
Từ Phúc vừa bốc xong một quẻ ngẩng đầu nhìn Phù Tô hồi lâu rồi lại nhìn về phía Doanh Chính, suy tư một chút mới mở miệng đáp: “Không biết có thể thỉnh điện hạ ra ngoài một chút hay không? Thần có mấy lời muốn nói với bệ hạ.” Áy náy khấu lễ với Phù Tô.
Người ta có bí mật lại đã nói rõ muốn đuổi người, tuy rằng rất muốn nghe nhưng Phù Tô vẫn biết điều ly khai, dự định nấp ở chân tường nghe trộm, bất quá hắn vừa ra khỏi cửa còn chưa kịp tìm chân tường thì đã bị tiểu đồng tha đi.
Chờ Phù Tô vừa rời đi trong lúc nhất thời Doanh Chính cùng Từ Phúc đều không nói gì, trong phòng cực kỳ an tĩnh, an tĩnh đến làm người ta sợ hãi.
“Bệ hạ…”
“Ngươi không cần phải nói nữa!” Từ Phúc vừa mở miệng Doanh Chính đã cắt ngang.
“Bệ hạ…”
“Câm miệng! Trẫm lệnh không cho ngươi nói!”
Doanh Chính có một loại dự cảm không tốt, hắn cảm giác như chỉ cần Từ Phúc mở miệng là sẽ làm cho mình rơi vào một hoàn cảnh lựa chọn khó cả đôi đường.
“Thần nghĩ có lẽ bệ hạ đã đoán được lời kế tiếp thần muốn nói.”
“Nếu như cần Tô nhi thay trẫm che chắn kiếp nạn kia thì quốc sư không cần nói nữa, bởi vì trẫm sẽ không đáp ứng.” Ống tay áo vung lên, Doanh Chính giận dữ xoay người đi về phía cửa đại điện.
Thấy Doanh Chính muốn đi Từ Phúc biết sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa, vì vậy vội vàng đứng lên nói với theo: “Nếu như thần nói cho bệ hạ biết vận thọ của Đại Tần chỉ còn lại có năm năm, mà mệnh số của đại hoàng tử vốn cũng không dài, nhưng thọ mệnh còn lại của điện hạ lại có thể đổi được trăm năm vận số của Đại Tần thì bệ hạ sẽ lựa chọn như thế nào?”
Từ Phúc nói làm Doanh Chính chấn kinh đứng sững tại chỗ, lúc quay người lại thì đầy mặt không dám tin tưởng: “Ngươi nói cái gì?”
“Bệ hạ rõ ràng đã nghe thấy lời thần nói, cần gì phải hỏi lại. Người không quan tâm thọ mệnh của mình cũng không quan tâm đến vận số của quốc gia sao?” Nhìn chằm chằm hai mắt Doanh Chính, Từ Phúc không nói thêm lời nào nữa.
Ngồi ở cạnh bàn, Phù Tô một tay đỡ đầu một tay vẽ vòng vòng trên mặt bàn, tuy rằng thần tình bình tĩnh nhưng thực ra hắn đang tự hỏi một chuyện phi thường quan trọng. Nhấc chén trà một bên lên uống một ngụm, Phù Tô nhìn về phía Từ Phúc bên cạnh mình hỏi: “Mạng của ta thật sự đáng giá như vậy?”
Vừa rồi Phù Tô cũng không đi, mà là vừa ra khỏi cửa đã được tiểu đồng đưa đến một góc cửa ngầm, ở nơi đó hắn nghe được đối thoại giữa Doanh Chính với Từ Phúc không sót một chữ.
Từ Phúc nghe xong câu hỏi của Phù Tô, cười đáp: “Mạng của điện hạ không phải đáng giá mà là phi thường đáng giá, thử hỏi có mạng của ai lại có thể một năm đổi lại mười năm?”
“Này! Nói ta thọ mệnh ngắn là gạt người đi? Ta rõ ràng là có tướng sống tiết kiệm để được dài lâu, đừng mơ gạt được ta!”
Không tiếp lời của Phù Tô, Từ Phúc lựa chọn trầm mặc.
“Nếu như Tần quốc xong rồi thì mọi người sẽ thế nào?” Nói đến cùng Phù Tô quan tâm nhất vẫn là những người khác, ngoài miệng suốt ngày ồn ào những gì mình làm tất cả đều là vì bản thân, kỳ thực đến thời khắc mấu chốt Phù Tô vẫn sẽ lựa chọn người khác.
“Chết.” Từ Phúc rất bình tĩnh phun ra một chữ.
“Ta còn được mấy năm?”
“Không thể nói.”
“Nếu như ta dùng ba mươi năm thọ mệnh về sau đổi lại ba trăm năm của Đại Tần thì có thể hay không?”
“Có thể.”
“Đổi xong ta còn lại bao lâu?”
“Không biết.”
Phù Tô há miệng rất muốn nhổ một ngụm nước miếng lên cái mặt bình tĩnh của Từ Phúc, nên nhớ rằng hắn không chỉ phải quyên ra mạng nhỏ mà còn phải lo lắng hãi hùng qua một tương lai chẳng biết ngày nào sẽ đột nhiên xong đời.
Phải biết rằng tử vong không đáng sợ, đáng sợ chính là những ngày chờ đợi tử vong.
“Thôi được rồi, ngươi tự xem mà làm. Bất quá đừng cho hết vào vận mệnh quốc gia, cũng chia cho cha ta một chút.” Đứng lên học khí thế của Doanh Chính cha chắp tay sau lưng, Phù Tô đi đến cửa đại điện ngạo nghễ nói: “Quốc sư hành tẩu giang hồ lâu như vậy không biết có thể cho Phù Tô một ít bí dược có thể làm cho người ta ý loạn tình mê vô lực chống cự chỉ có thể ngoan ngoãn mặc người chém giết hay không?”
Dù sao thì cũng chết Phù Tô quyết định lớn mật một hồi, vì vậy hắn liền xoay mục tiêu về hướng cúc hoa của Doanh Chính cha.
Bộ dạng của Phù Tô lúc này tuyệt không giống phản ứng nên có khi biết được tin mình chẳng rõ lúc nào thì sẽ phải chết, làm Từ Phúc nhịn không được muốn hỏi: “Điện hạ chẳng lẽ không oán sao?” Không ai sẽ cam tâm tình nguyện dùng tính mạng của mình đi đổi lấy giang sơn cho người khác.
“Vì sao phải oán?” Trong mắt Phù Tô hai mươi lăm năm này của mình đã là trên trời rớt xuống, huống chi…
“Có thể gặp gỡ một người làm cho ta không để ý đến tính mạng của mình thậm chí ngay cả cơ nghiệp tổ tông cũng có thể từ bỏ, ta còn có cái gì không cam tâm không nguyện ý?”
Nhận dược phấn tiểu đồng lấy từ phòng trong ra lắc lắc, nói một tiếng ‘cảm tạ’ xong Phù Tô ngâm nga một khúc rời đi, chờ đến buổi tối chuẩn bị ăn sạch sẽ cha mình, lại còn suy nghĩ xem phải như thế nào mới có thể biến Doanh Chính cha thành giống như những đế vương thụ trong ngược văn vậy.
Nhìn Phù Tô đi xa tiểu đồng không giải thích được hỏi: “Sư tôn vì sao phải gạt bệ hạ cùng đại hoàng tử?”
Đối với vấn đề của tiểu đồng Từ Phúc không trả lời.
“Sư tôn người thực sự không tiếc tan hết tu vi để giúp bọn họ…”
Từ Phúc vẫn không nói gì.
Ở bên ngoài lướt một vòng lớn an bài xong tất cả rồi Phù Tô lắc mình đến trù phòng, trộm sau lưng người ta len lén đổ hết dược phấn lấy được từ chỗ Từ Phúc vào trong thức ăn khuya mà chỉ Doanh Chính mới có thể ăn. Sau đó cứ như không có việc gì lại lắc lư một vòng mới đi về tẩm cung, chuẩn bị tắm rửa xong xuôi rồi ‘hung hăng’ mà hái hoa.
…
Đầu giờ Dần, mười thớt khoái mã lao ra khởi đại môn hoàng cung phi thẳng đến cửa thành, người cưỡi trên con ngựa đầu tiên trong số đó giơ cao một tấm lệnh bài, dọa thị vệ giữ cửa sợ hãi vội vàng mở rộng cửa thành cho qua, nhìn kỹ lại thì ra là một hắc y kỵ sĩ cưỡi khoái mã tung bụi mà đi.
“Điện hạ sao không đợi đến hừng đông hẵng đi?” Nương ánh trăng phát hiện sắc mặt chủ tử nhà mình vô cùng tái nhợt, Hàn Phồn lo lắng hỏi.
“Bởi vì nếu như hiện tại không đi thì trời vừa sáng chủ tử ngươi đây sẽ sống không bằng chết!” Hận không thể bứt cái đầu của Từ Phúc xuống, Phù Tô đã tức đến sắp nổ phổi.
Chuyện cần làm thì cứ làm một cách nhanh gọn đao sắc chặt đay rối không phải được rồi sao? Cố tình lại sau khi hắn làm xong một chuyện mà đã biết là làm thì sẽ phải chết…a không phải, là làm thì sẽ sống không bằng chết mới báo cho rằng còn phải chờ đến sang năm lúc vận mệnh quốc gia suy yếu nhất mới có thể thiết đàn thi pháp, kháo, không nói sớm!
Phù Tô cho đến bây giờ vẫn chưa từng cường liệt hi vọng mình một giây sau liền lập tức toi cơm như vậy. Nghĩ đến cái tâm nhãn nhỏ nhen còn hơn mũi kim của cha hắn, nghĩ đến mình cũng đã chấp nhận sau khi ở trên giường làm xong cái việc không được quang minh chính đại cho lắm kia thì sẽ công đạo luôn mạng nhỏ của mình, Phù Tô liền cân nhắc không biết có phải là nên tìm một chỗ lau sạch sẽ cái cổ luôn cho rồi hay không.
…
Cuối mùa hạ năm Tần vương Chính thứ ba mươi sáu, một ngôi sao băng rơi xuống Đông quận. Đông quận vốn là nơi lúc Doanh Chính mới tại vị Lữ Bất Vi còn cầm quyền thì đánh về được, lúc đó quận này nằm ở giao giới giữa hai nước Tần, Tề, hiện tại đã là một quận lớn của Tần quốc. Quan trọng nhất là ở đây thương lữ đặc biệt nhiều, nói cách khác ở đây phát sinh một chút chuyện gì thì sẽ được truyền bá cực nhanh ra khắp mọi nơi.
Nhất thời cái tin trên trời giáng xuống một tảng đá được cấp tốc truyền khắp toàn quốc, đặc biệt mấy chữ trên tảng đá lại càng trở thành trọng tâm nghị luận khắp đầu đường cuối ngõ, bởi vì trên tảng đá có khắc tám chữ lớn ‘Thủy Hoàng Phúc Trạch Đại Tần Thiên Thu’ (lịch sử ghi lại, thiên thạch đó có dòng chữ ‘Thủy Hoàng chết thì đất bị chia’).
Tám chữ này không phải chuyện đùa, nó đại biểu cho ý chỉ của trời xanh, biểu thị đương kim thánh thượng phúc trạch lâu dài vương triều Đại Tần vĩnh viễn bất diệt, quét sạch mây đen lúc trước ‘Huỳnh Hoặc thủ Tâm’ mang đến.
Ngoại trừ Doanh Chính một bụng lửa giận không có chỗ xả không vì thế mà cao hứng ra, hôm nay có thể nói là cả nước ăn mừng.
Phù Tô đã giả làm hộ săn canh chừng trong núi hoang ở Đông quận suốt một tháng rốt cuộc cũng đợi được trời rơi thiên thạch chỉ chờ người làm thỏa đáng sự tình xong lại vội vàng chạy đến Hoa Âm canh chừng, bởi vì sử sách ghi chép sự kiện thứ ba là ‘Trầm Bích’ sẽ phát sinh vào mùa thu cùng năm đó.
Chuyện kể rằng mùa thu năm đó có một sứ giả đi đường đêm từ Đông Kinh ngang qua Hoa Âm, đột nhiên có một người cầm ngọc bích trong tay xuất hiện cản lại.
Hắn không chỉ bảo sứ giả thay hắn tặng ngọc bội đến cho một người tên là Hao Trì Quân, lại còn nói với hắn ‘Năm nay tổ long chết’, tiếp đó không đợi sứ giả hỏi lại cái gì liền biến mất không thấy nữa.
Sau lại ngọc bích kia được đưa vào ngự phủ trong cung kiểm tra, sau khi kiểm xong cuối cùng xác định ngọc đó vốn là khối ngọc mà Doanh Chính năm hai mươi tám đi tuần du qua sông thì ném xuống để tế hà bá, mà lúc đó Doanh Chính cũng cho rằng ‘tổ long’ trong lời người thần bí kia nói chính là mình.
Để tị nạn, Doanh Chính nghe theo kiến nghị của thần quan hạ lệnh cho bách tính di chuyển còn bản thân hắn cũng bắt đầu lần tuần du thứ năm.
Thế nhưng lần tuần du này cũng chính là lần làm cho Doanh Chính phải công đạo luôn cả mạng của mình giữa đường, lại còn phải làm bạn với một xe cá muối hôi thối trở lại hoàng cung (lịch sử ghi lại, Tần Thủy Hoàng chết giữa đường bị Triệu Cao, Hồ Hợi che giấu tin tức, đưa về tận Hàm Dương mới phát tang, trên đường đi chở chung với cá muối để che mùi xác chết).
Về phần Doanh Chính kiện kiện khang khang bước ra cửa vì sao lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử thì đến nay vẫn còn là một điều bí ẩn.
Một chuyện bí mật như trộm chuyển di thể đế vương quay về Hàm Dương lại còn qua tay Lý Tư xử lý làm thế nào mà để các vị sử học gia biết được lại còn ghi chép trong hồ sơ, vì sao một chuyện mà lúc đó trên triều đình Tần quốc không ai biết đến ngược lại mấy trăm năm sau lại giúp cho một người triều Hán lưu danh hậu thế cũng thật sự là làm cho người ta đoán mãi không ra được.
Bất quá những chuyện này đã không nằm trong phạm vi tự hỏi của Phù Tô, bởi vì hắn mang theo người canh chừng trên mấy con đường phải đi để qua Hoa Âm từ nhập thu cho đến tận mùa đông cũng không nhìn thấy quỷ ảnh nào cầm ngọc bội xuất hiện, điều này làm hắn có cảm giác như mình bị lừa gạt.
Vì vậy lúc Hàn Phồn hỏi bọn họ vì sao phải canh chừng ở chổ này thì Phù Tô mới giảng thuật đơn giản lại chuyện ngọc bội một lần, đại khái ý tứ là nói có nguời có thể sẽ đi lừa gạt, nào biết Hàn Phồn nghe xong lại phi thường khẳng định đáp rằng: “Điện hạ người có phải là nhớ nhầm rồi hay không? Năm hai mươi tám là năm người chẳng biết vì sao lại trốn nhà không về, bệ hạ lúc đó mới dẫn người đi tìm, sau rồi mọi người lại bị kẻ xấu bán đi Trường Thành. Năm đó bệ hạ tuyệt đối không đi qua con sông nào, nô phi thường khẳng định. Hơn nữa nô nghe Triệu tổng quản nói bệ hạ có chứng say sóng, cho nên tuyệt sẽ không đi đường thủy.”
Hàn Phồn nói làm Phù Tô đã ngồi xổm trong tuyết đến gần ba tháng suýt nữa đấm mặt đất khóc lớn, hắn lại bị cái gọi là lịch sử lừa gạt.
Không có chuyện gì phải bận rộn nữa nhưng Phù Tô cũng không quyết định hồi cung, bởi vì hắn sợ, bởi vì hắn không có dũng khí đi đối mặt với hiện thực tàn khốc sau khi hái hoa nhỏ của Doanh Chính cha, hắn sợ, hắn rất sợ, hắn sợ đến chết đi được.
Cho nên Phù Tô tính chờ một chút, chờ cho cơn tức giận của Doanh Chính cha qua đi đã, nguôi đi đã hẵng trở lại.
Thế nhưng hắn đâu hiểu được bởi vì hành vi lần thứ hai trốn nhà không về của hắn mà Doanh Chính không chỉ không nguôi giận, ngược lại lửa giận mỗi ngày đêm lại càng thêm bốc lớn.
Nghĩ đến mình khả năng sẽ có một ngày đột nhiên xong đời, Phù Tô dự định đi Tân Trịnh len lén liếc nhìn mỹ nhân nương của mình một cái, xem nàng sống có tốt hay không, nếu như không tốt hắn có chết cũng phải kéo Phiền Ly đi cùng.
Lúc Phù Tô lên đường thì đã đầu mùa xuân, dọc theo đường đi ăn được ngủ tốt, ai biết lúc băng qua một ngọn núi đã sắp đến Tân Trịnh thì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn bị một con rắn không biết tên cắn phải, chân phù lên hệt như một cái bánh màn thầu siêu lớn.
Tuy rằng Hàn Phồn đã lặp đi lặp lại xác định con rắn cắn hắn không có kịch độc, nhưng Phù Tô vẫn nhận định mình lập tức sẽ chết vì vậy hắn tắm rửa một phen, đổi một kiện đồ mới, chải một kiểu tóc rất tuấn tú, viết ba tờ di thư cỡ A4 xong nằm dài trên giường chờ đợi tử vong hàng lâm.
Hành vi của hắn làm chúng thị vệ đi theo vô cùng hết nói nổi, dùng lời Hàn Phồn học được từ Phù Tô mà giải thích thì điện hạ của bọn hắn đây là đang tiến hành một hành vi nghệ thuật.
Vì vậy lúc Phù Tô nằm thẳng đơ trên giường của một gian nhà dân mượn tạm chờ tử vong giáng xuống thì thị vệ của hắn lại đang thương lượng buổi tối có nên ăn thịt nướng hay không, cảnh này làm cho Phù Tô đang nằm trong phòng vô cùng tức giận cộng thêm thương tâm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Phù Tô cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng lạnh, mí mắt càng ngày càng nặng, suy nghĩ cũng đã bất đầu không rõ ràng…Cuối cùng hắn cảm thấy mình thực may mắn có thể chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh, bởi vì chết kiểu này có lẽ Doanh Chính cha hắn sẽ không quá thương tâm, sẽ không quá thống khổ, cùng sẽ không tự tử…
Lúc Phù Tô đang nghĩ mình sẽ cứ như vậy bình tĩnh mà nói lời cáo biệt với thế giới này thì cửa gian nhà hắn nằm bị người đá văng ra, cánh cửa rớt thẳng xuống mặt đất chấn bụi bặm bay tán loạn, sợ đến nỗi Phù Tô ‘xoẹt’ một cái ngồi bật dậy trên giường: “Ai a? Không nhìn thấy người ta đang chờ chết sao? Có còn công đức nữa hay không vậy?”
Mà khi nhìn rõ ràng người bước vào rồi, Phù Tô liền sợ đến hoa nhỏ căng thẳng, cánh hoa điêu linh, tiếp đó ngã xuống giường bất tỉnh nhân sự.
…
Không có lần tuần du thứ năm, không có ‘Sa Khâu chi biến’, năm Tần vương Chính thứ ba mươi bảy (năm 210TCN), Tần vương Doanh Chính thân thể khỏe mạnh lại đã hoàn thành chuyện đế vương thiên hạ chưa ai từng làm được: thành lập nên đế quốc phong kiến khổng lồ thống nhất tự xưng Thủy Hoàng, thoái vị tự phong mình là thái thượng hoàng.
Bất quá sau đó người kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn không phải đại hoàng tử Phù Tô có uy tín cực cao trong dân gian, cũng không phải bất cứ nhi tử nào của hắn. Doanh Chính nhường ngôi vị hoàng đế cho đệ đệ Tử Anh của mình.
Tử Anh kế vị tự xưng Tam Thế, tôn đại hoàng tử Phù Tô là Nhị Thế, xưng hô Tần Nhị Thế này làm Phù Tô lão đại khó chịu thật nhiều ngày. Nhưng chuyện làm hắn lại càng không vui vẻ chính là Từ Phúc thất tung, chỉ để lại một phong thư nói hắn mang theo năm mươi đồng nam năm mươi đồng nữ giương buồm đi tìm dược trường sinh bất lão.
Tử Anh kế vị đến ngày thứ ba Doanh Chính cùng Phù Tô liền tiêu thất khỏi Tần vương cung từ nay về sau không còn xuất hiện. Dân gian đồn hai người đã thăng tiên, cũng có người nói nhìn thấy bọn họ lên một chiếc thuyền lớn dong ra biển, nói tóm lại kiểu gì cũng có nhưng không ai thực sự biết bọn họ đến tột cùng đã đi nơi nào.
“Dựa vào cái gì ta mới đè ngươi một lần lại phải bị ngươi đè cả kiếp này?”
“Điều này ngươi thế nhưng nói sai rồi, không phải đè ngươi cả kiếp này, mà là cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa!”
“Nằm mơ cái đầu nhà ngươi! Ta mới không cần đến kiếp sau còn gặp phải ngươi!”
“Hừ, chuyện này cũng không phải do ngươi!’’
“Mặc kệ mặc kệ! Nói tóm lại dù kiếp sau có xui xẻo muốn chết mà gặp lại thì ta cũng tuyệt đối sẽ không nhận ra ngươi !”
‘Ta nhận ra ngươi là được.”
“Ta hận ngươi!”
“Không sao…Cá mắc câu rồi kéo dây nhanh một chút! Ngươi sao lại ngu như vậy? Kéo a! Cố sức! Cơm của ngươi có phải là ăn vô tích sự hay không vậy?”
“Cơm của ta đều bị kéo ra ngoài cả rồi!”
“Qua vài ngày nữa Vương Bí, Mông Điềm bọn họ sẽ tới, ngươi đã dọn dẹp phòng xong chưa?”
“Chưa, để tự bọn họ dọn lấy.”
“Bất quá để bọn hắn ở nơi nào thì được?”
“Tùy tiện, có điều không được cho ở sát vách chúng ta, dù sao đi nữa trong hoàng lăng cũng có rất nhiều phòng.”
Dưới ánh tịch dương, hai người đội mũ rơm vừa khắc khẩu vừa câu cá hoàn toàn phá hủy cảnh sắc vốn đầy mỹ hảo u tĩnh của nơi này.
Nhiều năm sau có người báo về cho Tử Anh nói cửa mộ hoàng lăng Ly Sơn không biết từ bao giờ hạ xuống cự thạch nghìn cân, đại môn từ đó phong kín không thể mở ra được nữa.
Lại qua rất nhiều năm, đã không còn tìm thấy được vị trí của cửa mộ…
Hoàn chính văn.