Ngày hôm sau, video ghi lại buổi họp báo khởi quay được phát lên khắp các trang web. Cư dân mạng kiên nhẫn xem hết đoạn clip dài 40 phút, là đoạn clip họp báo khởi quay dài nhất từ trước tới giờ.

Cùng lúc đó, đoạn video quay Lâm Nhược vừa bước ra khỏi tiểu khu đã bị đám phóng viên giải trí vây lấy, sau đó bị gã đàn ông đập vỡ cửa kính xe cũng được tung lên mạng. Lượt xem nhiều ngang với lượt xem clip họp báo kia.

Nhóm fan Lạc thần vô cùng phẫn nộ, nhóm fan An thần đăng bài lên tiếng trước, mọi bình luận và bài viết đều đồng loạt xin lỗi Lâm Nhược.

“An tẩu, chúng em không nên nghi ngờ tình cảm của chị và An thần, xin lỗi chị.”

“Tôi đã nói rồi mà, từ khi An tẩu và An thần yêu nhau, đã bao giờ chị ấy dùng tình cảm của An thần để đánh bóng tên tuổi đâu. An tẩu với An thần yêu nhau rất chân thật, là yêu đương như bình thường thôi. Mọi người còn không chịu tin tôi! *tức tối* *tức tối*”

“An tẩu, xin hãy chấp nhận sự hối cải của chúng em. Chúng em sai rồi!”

Nhưng nhóm fan Lạc thần vẫn còn tức giận đến tận hôm nay. Hôm qua các fan An thần mất lý trí châm chọc Lâm Nhược thế nào, thì hôm nay họ cũng châm chọc ngược lại như thế.

“Các người không có sự tín nhiệm cơ bản nhất dành cho Lạc thần, thì giờ xin lỗi có ý nghĩa gì chứ?”

“Đón nhận một ai đó, thích một ai đó, trước hết phải thực sự hiểu rõ người ta chứ? Các người hiểu Lạc thần à? Đừng nói nhiều nữa, để tôi đăng ảnh lên! Xem ảnh xong, các người sẽ biết Lạc thần là thần tượng xứng đáng để chúng tôi theo đuổi như thế nào!” Người trả lời bình luận này chính là cô gái trẻ được Lâm Nhược bảo vệ lúc hỗn loạn hôm qua.

Bên dưới khu bình luận, cô ấy đăng lên hai tấm ảnh. Một tấm là Lâm Nhược vừa bước từ trong xe ra, trên cánh tay và trên cổ bị ghim mảnh kính vỡ đã bắt đầu chảy máu. Từ bức ảnh này, mọi người đều có thể nhìn rõ, thật ra Lâm Nhược ngồi ở ghế phụ lái, còn người đại diện Tạ Lâm của cô mới là người ngồi ở ghế lái bị đập nát cửa kính kia, nhưng người đại diện Tạ Lâm lại không bị xước xát gì. Phàm là người có đầu óc đều có thể hiểu ngay, trong khoảnh khắc xảy ra biến cố, Lâm Nhược lập tức lấy thân mình bảo vệ người đại diện Tạ Lâm.

Bức ảnh thứ hai là khi Lâm Nhược bước tới ôm và an ủi những cô gái fan Lạc thần.

Cánh tay và cổ của cô vẫn chảy máu như cũ, dù trong ảnh cũng có thể nhìn thấy sắc mặt cô lúc đó cực kỳ nhợt nhạt, nhưng trong mắt không hề có vẻ luống cuống, khóe môi thậm chí còn nở nụ cười bình tĩnh, vững vàng, ôm lấy mấy cô bé là fan Lạc thân, vỗ về động viên để các cô ấy bớt đau lòng, bớt sợ hãi, không hề cố tình tỏ vẻ, tất cả đều vô cùng tự nhiên. Ánh mắt cô đầy vẻ chân thành, ấm áp, cảm ơn những fan trung thành vẫn sẵn lòng tin tưởng cô, bằng lòng đứng ra bảo vệ cô ngay trong thời khắc nguy nan nhất.

Hai bức ảnh vừa được đăng lên, các fan Lạc thần lại đau lòng khóc lóc ầm ĩ!

“Người không tin Lạc thần cút hết đi! Tín ngưỡng của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự bảo vệ!”

“Dù cả thế giới nghi ngờ chị, chỉ cần chị nói với chúng em rằng “Không có chuyện đó!” Chúng em đều sẽ tin tưởng chị!”

“Có lẽ sẽ có người nói chúng em chỉ là lũ fan hâm mộ trẻ ranh thiếu hiểu biết, não tàn! Nhưng chúng em muốn nói rằng, trong mắt người lớn chỉ toàn những vụ lợi, đua chen, ánh mắt lũ trẻ ranh như chúng em còn chưa bị vấy bẩn! Chúng em nhìn thấy Lạc thần chân thành, dũng cảm, sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ bạn bè! Với một Lạc thần như vậy, dù có thành não tàn, chúng em cũng sẵn lòng!”

“+111 cho lầu trên!!! Đứng về phía Lạc thần, không giải thích!”

Các fan An thần cố gắng xin lỗi, nhưng fan Lạc thần từ chối không nhận! Fan của các ngôi sao khác thi thoảng nói chen vào một câu, hoặc là khuyên nhủ, hoặc là hóng hớt, nhưng không có bình luận nào không bị fan An thần và fan Lạc thần liên thủ nhấn chìm xuống Thái bình dương!

Mỗi lúc đó, fan An thần và fan Lạc thần lại hợp ý nhau đến lạ thường.

“Người nhà chúng tôi cãi nhau, liên quan quái gì đến mấy người! Có phải mấy người muốn có người tung scandal của thần tượng mấy người lên không? Đến từ đâu thì biến về đó đi!”

Sự mạnh mẽ của fan An thần và fan Lạc thần khiến không ít các ngôi sao đều u sầu. Có người hâm mộ, có người ghen tị, cũng có người hy vọng mình có được đội ngũ fan đanh thép như vậy.

Chụp xong ảnh bìa cho tạp chí “Tuần san Minh tinh”, Lâm Nhược ngồi trên ghế salon lướt web, nhìn thấy trận chiến của fan An thần và fan Lạc thần, liền khẽ cười nhắn tin cho An Tiệp: “Anh không đăng bài vỗ về fan An thần một chút đi à?”

“Ừm, để anh động viên họ chút.”

An Tiệp trả lời tin nhắn rất nhanh, sau đó đăng nhập vào weibo đã bị anh bỏ rơi một thời gian, đăng trạng thái mới.

“Được tha thứ mới thôi.”

Fan An thần là fan điểm 10, An Tiệp vừa đăng weibo mới, hai giây sau đã nhảy lên mấy chục bình luận bên dưới.

Tất cả đều có chung một nội dung: “An thần, chúng em ức hiếp An tẩu, xin lỗi anh.”

Mấy chục bình luận, thậm chí sau đó là mấy trăm, mấy nghìn, mấy vạn bình luận đều là câu nói kia.

An Tiệp đăng weibo xong lại thoát ra nhắn tin cho Lâm Nhược tiếp.

“Công việc xong rồi à?”

“Nghỉ ngơi giữa hiệp thôi, vẫn còn buổi phỏng vấn cho nội dung chuyên đề nữa.” Lâm Nhược trả lời tin nhắn xong, lại lướt web tiếp.

Nhìn thấy fan An thần kháo nhau là An thần mới cập nhật weibo, cô liền chạy sang weibo của An Tiệp để xem thử, nhìn thấy lại bật cười. Cái tên ngốc này, bảo anh vỗ về fan, chứ có bảo anh kích thích họ đâu.

Lâm Nhược quay lại weibo của mình.

“Yêu càng sâu yêu cầu sẽ càng cao, tôi hiểu các bạn nên chưa từng tức giận! Cảm ơn các bạn đã thích tôi, thích anh ấy của tôi!” Lâm Nhược chọn trong bộ sưu tập bức ảnh An Tiệp ngủ gật trên ghế salon hôm vội vàng quay về thăm cô. Trong ảnh, An Tiệp ngủ rất say, Lâm Nhược không tươi cười nhưng chọc một ngón tay vào mặt An Tiệp, giống như đứa trẻ con nghịch ngợm trêu chọc khuôn mặt đẹp trai của An Tiệp vậy. Cô đính kèm bức ảnh đó vào câu nói bên trên rồi đăng lên.

Đăng weibo xong, Lâm Nhược lại nhắn tin cho An Tiệp: “Anh chú ý làm việc đi, đừng trả lời tin nhắn nữa. Em cũng làm việc đây.”

Thực ra An Tiệp cũng không quen nhắn tin lắm, bình thường đều gọi điện thoại thôi, nhưng vì đôi khi Lâm Nhược làm việc cũng không tiện nghe điện thoại, nên dần dần An Tiệp cũng quen với việc thi thoảng nhắn một hai cái tin nhắn với Lâm Nhược.

Đôi khi, thậm chí chỉ là một dấu chấm than, cũng khiến trong lòng vô cùng ấm áp.

Sau chuyện bị phóng viên bao vây, chỗ ở của Lâm Nhược bị lộ, giải trí Tân Thiên không thể không sắp xếp chỗ ở mới cho Lâm Nhược.

Mấy hôm nay, trừ việc thu xếp công việc cho Lâm Nhược ra, Tạ Lâm còn bận bịu tìm phòng nhưng mãi vẫn không thấy chỗ nào ưng ý.

Lâm Nhược trả lời phóng vấn xong, tẩy trang thay quần áo đi ra, nghe thấy Tạ Lâm vẫn đang gọi điện thoại cho bên môi giới nhà đất.

“Đúng, phải là tiểu khu có hệ thống an toàn cao cấp, yên tĩnh một chút, không có nhiều người phức tạp ra vào.” Thân phận của Lâm Nhược khá đặc biệt, nếu ở trong tiểu khu có dân cư phức tạp quá sẽ dễ bị lộ nơi ở.

“Không có à? Vậy phiền anh để ý giúp tôi một chút. Cảm ơn anh.” Tạ Lâm nhíu nhíu mày cúp máy.

“Nếu thuê phòng khó quá thì không đổi cũng được. Em ở đây cũng quen rồi mà.”

Tạ Lâm cất điện thoại đi, lườm Lâm Nhược một cái: “Em bây giờ làm sao so với trước kia được nữa? Em có ý thức an toàn một chút đi được không? Lỡ gặp fan cuồng thì em khóc cũng không kịp đâu. Để chị tìm kỹ xem, chắc chắn sẽ có nơi phù hợp. Nếu thật sự không tìm được thì đi khách sạn ở tạm cũng được. Dù sao em cũng sắp tới phim trường rồi, đến lúc quay về chắc chắn vấn đề nhà ở đã được giải quyết xong.”

“Những chỗ có thể cho thuê thì phần lớn đều có người thuê rất đông, tìm như thế phiền lắm. Đạo diễn Lâu đã thanh toán catse phim kia của em rồi, chỗ tiền đó chắc cũng đủ tiền đặt cọc. Chi bằng chị tìm một tiểu khu nào đó ổn ổn, rồi mua luôn nhà ở đó đi.”

Tạ Lâm cũng cảm thấy cách này khá khả thi: “Được, để chị nhờ bạn bè để ý giúp. À phải rồi, bên bệnh viện gọi điện báo là Đại Binh khá ổn rồi, vài hôm nữa là xuất viện được. Chắc là có thể đi phim trường cùng em đấy.”

“Vâng, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Bàn bạc chuyện đại diện độc quyền cho SC.” Tạ Lâm lấy notepad ra xem, đáp: “SC chuyên về đồ trang điểm, mấy năm gần đây cũng phát triển cả dầu gội đầu và sữa tắm. Nếu thương lượng xong, em sẽ phải quay liên tục rất nhiều quảng cáo.”

“Hợp đồng có một năm thôi, Vương Vĩ đúng là dùng em như đàn ông ấy!” Lâm Nhược phì cười, “Đi nào, nếu trong mỹ phẩm của họ có chứa hàm lượng chì cao thì từ chối đi.”

Hiện giờ danh tiếng của Lâm Nhược thực sự lên như diều gặp gió, giống như một điệu múa kiếm khiến tứ phương đều kinh ngạc vậy, trừ khi tay nắm không chắc khiến chính mình bị thương, còn không thì mọi chuyện đều tốt đẹp cả.

Gần đây trải quả nhiều chuyện, Tạ Lâm cũng dần dần cứng cáp hơn, bắt đầu xây dựng được phong thái cứng rắn của người đại diện cho ngôi sao lớn rồi.

Hai người đi thang máy xuống hầm để xe, điện thoại của Tạ Lâm lại vang lên. Vừa nhìn màn hình báo, Tạ Lâm khẽ nhíu mày. Đang yên đang lành Lâu Kiều lại gọi điện thoại cho cô làm gì?

“Alo?”

“Em đang tìm nhà cho Lâm Nhược à?”

Nhắc đến chuyện này là phát bực. Tạ Lâm đẩy gọng kính, tức giận nói: “Không.”

“Ở Triêu Dương anh còn một căn nhà vẫn đang để trống. Em bảo Lâm Nhược dọn qua đó ở đi.”

“Như vậy có tiện không?” Tạ Lâm quay sang nhìn Lâm Nhược, “Lâu Kiều nói anh ấy có căn nhà để không ở Triêu Dương, bảo em sang đó ở.”

“Tạ Lâm, trừ tốc độ như rùa ra, đầu óc của em cũng giống rùa à? Đưa điện thoại cho Lâm Nhược, anh nói chuyện với cô ấy.” Giọng điệu của Lâu Kiều ở đầu dây bên kia rõ ràng có vẻ khó chịu.

Anh ta khó chịu cái gì chứ? Muốn nói chuyện với tiểu Nhược thì sao không gọi thẳng cho tiểu Nhược đi. Tạ Lâm lườm điện thoại một cái rồi đưa cho Lâm Nhược, sau đó quay đi đánh xe ra.

“Alo, đạo diễn Lâu.”

“Tạ Lâm đúng là ngốc chết đi được. Có nhà sẵn còn lằng nhà lằng nhằng, ngày nào cũng bêu nắng đi xem nhà thì sướng lắm à?!”

Lâm Nhược nhịn cười phát nghẹn, từ đầu đến cuối cũng chỉ xót ruột A Lâm thôi, thế mà còn cố tình gây sự với A Lâm, chẳng đáng yêu gì cả.

“Đạo diễn Lâu, anh xót xa A Lâm sao không nói rõ cho chị ấy biết chứ?” Đối với cặp đôi dở hơi hoàn toàn chưa từng yêu đương này, Lâm Nhược quyết định mở lòng từ bi chỉ điểm chút đỉnh vậy.

Xem oan gia cãi cọ mãi chán rồi, thi thoảng đổi sang phim tình cảm sến súa cũng hay hay.

Tạ Lâm dừng xe trước mặt Lâm Nhược, ló đầu ra nhìn cô: “Nghĩ gì mà cười gian thế hả?”

“Em đang bàn bạc với đạo diễn Lâu xem lúc nào chuyển qua thì ổn.” Lâm Nhược mở cửa ngồi vào trong xe, “Đúng không, đạo diễn Lâu?”

“Hả? Ừ đúng!” Lâu Kiều đáp lại một câu khô khốc, “Mai anh sai người đưa chìa khóa sang cho em.”

Nói xong anh ta cúp điện thoại ngay.

Ngồi trên ghế salon, Lâu Kiều ngẩn người nhìn điện thoại đã cúp máy. Vừa rồi vì sao anh ta hoàn toàn không thể phản bác lời nói của Lâm Nhược chứ? Anh ta xót xa cô nàng bạo lực Tạ Lâm kia sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play