Tạ Lâm hùng hổ lao vào một nhà hàng lẩu: “Chủ quán, cho một bát tỏi băm!”

Khí thế của Tạ Lâm y như muốn chém người khiến bồi bàn ra đón khách ngớ ra không kịp có phản ứng gì.

“Tôi muốn mua một bát tỏi băm!” Tạ Lâm nhíu mày nhắc lại.

“Dạ? À!” Bồi bàn hoàn hồn nói: “Thưa quý khách, ở đây chúng tôi bán lẩu, không bán… riêng tỏi băm ạ! Nếu cô thật sự cần tỏi băm thì có thể đi thẳng đến cuối phố này, rẽ trái, sau đó đi thêm khoảng 500m nữa là có một chợ nông sản rất lớn ạ.”

“Vậy tôi ăn cơm, chuẩn bị gia vị trước giúp tôi.”

“À vâng, mời cô sang bên này.” Bồi bàn nhiệt tình dọn bàn cho Tạ Lâm.

“Không cần phiền vậy đâu, tôi ngồi đây được rồi.” Tạ Lâm tùy tiện chọn một bàn ở gần đó, ngồi xuống.

Bồi bàn lập tức đưa menu ra, bắt đầu rót trà, chuẩn bị bát đũa, gia vị.

Tạ Lâm chọn bừa mấy món ăn rồi để người bồi bàn đi, sau đó bắt đầu cầm đũa ăn tỏi băm trong bát, khiến nữ bồi bàn đứng một bên nhìn mà run rẩy hết cả tim phổi!

Ăn nhiều tổi không như vậy, lát nữa mùi trong miệng sẽ nồng nặc đến mức nào?!!! Định làm cả một con voi ngạt thở sao?!

Ăn hết tỏi trong bát, Tạ Lâm cay đến chảy nước mắt. Lâu Kiều, anh cứ chờ đó cho bà!!!

Cô nghiến răng nghiến lợi rút ba tờ 100 tệ trong ví ra rồi quay người bước ra khỏi quán lẩu.

Bồi bàn nghi hoặc nhìn nhau, vị khách đó thật sự chỉ ăn tỏi không thôi sao?

Tạ Lâm chịu đựng mùi vị trong miệng, lái xe quay về.

Lâu Kiều đang dựa vào bức tường kính trên hành lang, buồn chán nghịch điện thoại trong tay. Anh ta gác hai chân lên nhau, thân trên hơi khom, tóc mái hơi dài xõa xuống che đi đôi mắt hơi đẹp của anh ta.

Khuôn mặt của Lâu Kiểu cực kỳ xinh đẹp, là loại xinh đẹp ở ranh giới nữa nam giới và nữ giới, không quá cứng rắn nhưng cũng không quá nữ tính.

Lúc này, ánh mặt trời bên ngoài chiếu xiên qua lớp tường kính rất dày, xuyên qua bờ vai hắt vào mặt anh ta, lóe sáng lấp lánh, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Tạ Lâm đứng ngẩn người, chợt có cảm giác không muốn bước tới phá hỏng cảnh đẹp đó.

Cảm nhận được ánh mắt của Tạ Lâm, Lâu Kiều ngẩng đầu khinh bỉ nói: “Cô không chỉ ra đường quên mang não/ IQ, mà khi quay về cũng quay lại tốc độ nguyên bản của con rùa sao?”

Vì thế, cái gì mà tươi đẹp đó, tuyệt đối chỉ là giả tạo, tuyệt đối chỉ là ảo giác của cô mà thôi!

Tạ Lâm nghiến răng nghiến lợi, đôi giày cao gót dậm mạnh lên hành lang phát ra thành tiếng, cứ như mỗi một bước đi, cô đều dẫm mạnh lên người Lâu Kiều vậy.

Lâu Kiều đứng thẳng người, đang định nói gì đó thì Tạ Lâm đã xông tới. Anh ta còn chưa kịp phản ứng gì, Tạ Lâm đã hôn lên môi anh, hơn nữa còn vô cùng thô lỗ dùng đầu lưỡi tách hai hàm răng anh ta ra, quấy phá lung tung!

Lúc này Lâu Kiều hơi choáng vàng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, cảm giác mùi vị trong miệng hơi kỳ quái. Cay cay, nồng nồng… mà hình như còn có chút ngọt ngào làm tim đập mạnh lên.

Chính anh ta cũng không biết lúc ấy mình suy nghĩ gì mà lại không đẩy Tạ Lâm ra ngay, ngược lại còn giơ cao chiếc điện thoại trong tay chọn chức năng chụp ảnh, rồi lẳng lặng chụp lại dáng vẻ hai người đang hôn nhau.

Tạ Lâm hơi kỳ quái, sao Lâu Kiều còn chưa đẩy cô ấy ra?! Chẳng lẽ mùi tỏi vẫn chưa đủ sao?!

Tiểu Lý mang trang phục và đạo cụ hùng hục lao tới, vừa cắm đầu chạy vào hành lang đã nhìn thấy ngay có người đang hôn nhau trên hành lang, chăm chú nhìn kỹ mới biết, ôi mẹ ơi, không phải là đạo diễn Lâu và chị A Lâm đó sao?!!!

Lâu Kiều và Tạ Lâm cũng đều nhìn thấy tiểu Lý. Tạ Lâm vội đẩy Lâu Kiều ra, rõ ràng là cô muốn trừng trị Lâu Kiều, nhưng sao bị bắt gặp bên tai lại vẫn nóng bừng lên?!

“A… à… em chỉ tiện đường đi qua thôi, không nhìn thấy gì cả… hai người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi!” Tiểu Lý cười ha hả một tiếng gian xảo, cầm đồ đạc chạy biến đi nhanh như chớp.

“Không phải như em nhìn thấy đâu.” Tạ Lâm đưa tay ra cũng bằng không, vẫn không bắt được tiểu Lý chạy nhanh như chớp. Chỉ muốn trả thù một chút thôi lại bị người khác hiểu lầm, quả nhiên, bát tự của cô với Lâu Kiều xung khắc nhau mà. Sau này có nhìn thấy, chắc chắn phải đi đường vòng!

Lâu Kiều vẫn còn đang xuất thần, ngón tay khẽ xoa lên môi theo bản năng.

Thấy Tạ Lâm quay sang trừng mắt hung dữ nhìn mình, Lâu Kiều mới tỉnh táo lại, nhíu mày: “Bà già, cô có thấy kinh tởm không hả? Rốt cuộc cô đã ăn bao nhiêu tỏi thế, hôi chết đi được!”

Tạ Lâm nhìn thấy mặt Lâu Kiều đầy vẻ kinh tởm, cuối cùng tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.

“Đáng đời, không hôi chết anh đi thì quá đáng tiếc.” Vừa nói Tạ Lâm vừa lục túi, kết quả là tìm một lúc lâu cũng không thấy bình xịt thơm miệng đâu. Thảm rồi, thế này gọi là hại người cuối cùng thành tự hại mình đây sao?! Mở miệng ra chỉ thấy toàn mùi hôi, làm sao mà cô bàn bạc công việc thay tiểu Nhược được?!!!

Khóe môi Lâu Kiều run lên một chút, rút phong kẹo cao su từ trong túi ra đưa sang, còn không quên chê bai tiếp: “Thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu ngốc hơn cô.”

Công việc của tiểu Nhược quan trọng hơn, hiện giờ cô sẽ không thèm cãi cọ với anh ta!

Tạ Lâm bóc bóc mấy cái vỏ, nhét toàn bộ kẹo cao su vào miệng mình.

Lâu Kiều trợn trừng mắt khó tin: “Cô không để lại cho tôi một cái à?!

“Vì cái lông gì mà phải để lại cho anh?” Tạ Lâm hếch mặt, ngang nhiên khua giày cao gót đi mất.

Lâu Kiều đứng yên tại chỗ, một lúc lâu cũng không nói được gì.

Thử vai buổi sáng đã kết thúc, mọi người đến thử vai đều lần lượt ra về, Trần An cũng chuẩn bị xuống lầu đi ăn cơm với tổ biên kịch, chỉ để lại Lâm Nhược chờ tạo hình và tiểu Lý vừa bê trang phục, đạo cụ tới.

“Cô nhóc Lâm Nhược, đi ăn đã rồi về làm sau?”

“Trần lão, nếu chú thương cháu thì mang hộ cháu một hộp cơm về đi ạ! Cũng không cần ngon quá đâu ạ, vịt bát bảo, canh cá bạc gì gì đó là được rồi. Nếu không thì một bát mì chua cay cũng cực kỳ tốt rồi ạ.” Lâm Nhược cười hì hì đùa giỡn.

Mấy người khác đều bị Lâm Nhược chọc cười, Trần An lườm cô một cái, nói: “Chờ đấy, một hộp cơm mười tệ, không có hơn đâu!!!”

Nói xong ông cũng cười rồi đi cùng mọi người.

Tạ Lâm vừa bước ra từ đường dành cho VIP, vừa vặn gặp mấy người Trần An, lập tức cười chào: “Đạo diễn Trần!”

Trần An cũng không nhận ra Tạ Lâm, cô ấy liền thoải mái cười tự giới thiệu: “Cháu tên là Tạ Lâm, là người đại diện của tiểu Nhược ạ!”

“Ồ, là người đại diện của nhóc Lâm Nhược à? Con bé vẫn đang ở bên trong, cô vào đi!”

Chờ mấy người Trần An đi rồi, Tạ Lâm mới đi tới căn phòng đang vang lên tiếng trò chuyện.

“A Lâm.” Lâm Nhược đang đùa giỡn với tiểu Lý, thấy Tạ Lâm đẩy cửa bước vào liền thuận miệng hỏi: “Sao chị đỗ xe mà lâu vậy? Chị ăn cơm chưa?”

Tạ Lâm giận dữ ngồi vào ghế salon: “Gặp ôn thần ở bãi đỗ xe, đừng nhắc nữa.”

Tiểu Lý che miệng cười mờ ám. Lâm Nhược vừa nhìn là biết ngay ôn thần mà Tạ Lâm nhắc đến là ai.

“Sao đạo diễn Lâu không lên đây cùng chị?”

“Nhắc đến tên ôn thần đó là muốn bốc hỏa rồi, đừng nhắc đến anh ta!” Tạ Lâm phẩy phẩy tay đổi chủ đề, “Kết quả thử vai của em thế nào? Nữ chính à?”

“Không phải.” Lâm Nhược cười lắc đầu, “Em nói ra, chị đừng shock nhé.”

“Chẳng lẽ là nữ phụ?” Với thực lực và địa vị của Lâm Nhược hiện giờ hoàn toàn có thể đảm nhiệm vai nữ chính trong bộ phim, sao lại không phải? Tạ Lâm nhíu mày, “Nếu là vai nữ số hai trong phim điện ảnh của đạo diễn Trần An thì cũng tạm được.”

Lâm Nhược sờ sờ mũi, cô hiểu rất rõ tính cách nóng nảy của A Lâm nữ vương: “Không phải là vai nữ.”

“Cái gì? Gió to quá, chị nghe không rõ.”

“Em muốn thử vai nam chính!” Lâm Nhược nói rất chắc chắn.

Tạ Lâm đặt túi trong tay xuống, đẩy kính mắt, móc móc ngón tay với Lâm Nhược: “Lại đây, chị cam đoan sẽ không đánh chết cô đâu!”

“Tiểu Lý, A Lâm nữ vương muốn nổi điên rồi, mau buff cho chị, đừng quên kỹ năng chữa trị phục hồi!”

“Con nhóc thối này, cô muốn chết phải không? Được góp mặt trong phim điện ảnh của đạo diễn Trần An là cơ hội quý giá đến mức nào, bỏ lỡ vai nữ chính đã đành, ngay cả vai nữ phụ cô cũng không nắm được, cuối cùng còn dám giả trai để thử vai nam chính!!!” A Lâm nữ vương xổ ra một tràng, đến nghỉ lấy hơi cũng không thèm nghỉ lấy một lần.

“Lâm Tiểu Nhược, cô không gây chuyện thì cô chết à?! Hả?!”

Tiểu Lý rụt rụt cổ, quay sang nhìn Lâm Nhược, đáng thương nói: “Chị Lâm Nhược, sức chiến đấu của Boss quá mạnh mẽ, chúng ta lui quân được không?”

Lâm Nhược lắc mình nấp sau salon đối diện, cười ha ha như đổ dầu vào lửa, lại bồi thêm câu nữa: “A Lâm, nếu em nói cho chị biết rằng, Trần lão vốn định giao vai nữ chính cho em, kết quả là em từ chối, quyết tâm không diễn nếu không phải là vai nam chính, thì liệu chị có phun ra lửa không?”

Khóe môi tiểu Lý run lên, Lạc thần xấu xa đen tối như vậy đều là do fan Lạc thần tạo thành sao?!

“Lâm Tiểu Nhược, bà đây liều mạng với cô!”

“Chị Lâm Nhược, chạy mau!”

Ba người cười đùa trong phòng một lúc lâu mới dừng lại.

Thật ra, Tạ Lâm cũng rất tiếc nuối vì Lâm Nhược bỏ qua vai nữ chính, nhưng cô vẫn tôn trọng quyết định của Lâm Nhược.

“Em đã cân nhắc ổn thỏa xem nên diễn vai nam chính thế nào chưa?”

“Chị thấy thế nào?” Lâm Nhược tự tin nhướng mày ngồi lại ghế, “Tiểu Lý tử, bắt đầu tạo hình thôi! Làm xong việc ở đây, chiều muộn chị còn có chút việc.”

“Chiều muộn trừ quay về công ty ký hợp đồng ra thì em còn việc gì khác à?” Tạ Lâm đã từ chối hết công việc của Lâm Nhược chỉ vì muốn để cô yên tâm dưỡng thương, hơn nữa, hiện giờ danh tiếng của cô đang lên, không thể so với trước kia tùy tiện đi ra đường không đeo kính râm cũng không bị ai nhận ra được.

Tuy tạm thời các fan của Lâm Nhược đều tỏ ra rất lý trí, nhưng khó tránh khỏi chẳng may gặp phải fan cuồng, nên không thể tùy ý đi lung tung được.

“Quay về công ty ký hợp đồng xong, em định đi mua chút quà tặng, buổi tối còn đi gặp một người.”

“Em cần quà gì, để chị đi chuẩn bị cho em?” Tạ Lâm hỏi ý.

“Không cần đâu ạ. Em về thăm ông nội, đến lúc đó chị cứ chủ động về trước đi, em dạo phố một lát, mua vài món nho nhỏ vừa mắt là được rồi.”

Nếu Lâm Nhược không muốn nói nhiều, Tạ Lâm cũng sẽ không hỏi nhiều nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play