Mi tâm của Lâm Thiên giật giật lên vài cái: “An gia mà cậu nói, là An gia mà tôi nghĩ tới kia sao?”

“Nếu đại ca đang nghĩ tới An gia ở thủ đô, thì không sai ạ.” An Tiệp cười khẽ.

Lâm Thiên không nói gì, day day mi tậm một lúc lâu mới nói: “Vậy là cậu đã biết thân phận của bé út từ trước?”

“Con gái út cưng nhất của Lâm gia chưa bao giờ lộ mặt, ngay cả em là chồng chưa cưới mà còn chưa từng gặp lần nào. Nếu không phải nhờ có đại ca đến đây hôm nay, thì em thật sự không biết thân phận của tiểu Nhược.” An Tiệp cười, :Cũng có thể là do ba người con trai của Lâm gia đều giống bố, còn tiểu Nhược lại giống người mẹ rất ít xuất hiện của mình! Thế nên khi nhìn thấy tiểu Nhược, em cũng không hề liên tưởng tới Lâm gia.” Mà lý do chính là, cả đầu anh chỉ nghĩ đến có thể trong thân thể của cô gái tên Lâm Nhược này đang chứa đựng linh hồn của Tạ Thiến, thì làm gì còn tâm trí đâu mà quan tâm đến thân phận nữa.

“Vậy tiểu Nhược có biết thân phận của cậu không?” Càng nghĩ Lâm Thiên càng đau đầu! Khó khăn lắm người lớn trong nhà mới chịu mềm đi, bằng lòng hủy bỏ hôn ước để nuôi bé út như bảo bối trong nhà. Nhưng ai ngờ cái vị chồng chưa cưới không mời mà đến kia, giờ lại có quan hệ không bình thường với bé út chứ?!

“Hiện giờ hẳn là không biết.” An Tiệp mỉm cười, “Dường như tiểu Nhược cũng không quá để ý thân phận của em là gì. Theo như lời cô ấy nói thì là, cô ấy thích là thích con người của em, chẳng liên quan gì đến thân phận cả.” An thiên vương nói láo không chớp mắt.

“Thằng nhóc thối, đừng có khoe khoang! Dù bé út có thích cậu, nhưng cậu cũng phải vượt qua được cửa của ba anh em chúng tôi đã! Nếu không qua được, thì lăn xa ra một chút, kiếm chỗ mát mà ngồi chơi.” Mặt Lâm Thiên không chút cảm xúc, trừng mắt nhìn An Tiệp rồi phẩy tay đi về phía lều trại.

An Tiệp cúi đầu cười không bận tâm, nhấc chân đuổi theo.

Ở phía sau, Tiểu Ất giật khẽ tay áo Đại Binh, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Nhược tiểu thư thực sự nói mấy câu tình cảm như thế á?”

An Tiệp quay lại, mắt như phóng đao. Tiểu Ất sợ hãi vội bịt miệng lại, đứng nghiêm trang!

Đại Binh lườm cậu ta một cái: “Nhiều chuyện.”

Tiểu Ất tủi thân vằn vò nắm tay, tại cậu ta rất tò mò mà… Mọi người chỉ giỏi bắt nạt cậu ta thôi…

***

Hai cảnh quay cần bổ sung cuối cùng rất đơn giản, một cảnh là Lý Linh Lung một bước lên trời, tay cầm phượng ấn được sắc phong Hoàng hậu. Còn một cảnh là sau khi Lý Linh Lung tự đưa muội muội song sinh Lý Ngọc Kỳ của mình vào am ni cô, một mình nàng đi bộ về phía trước, tay đỡ lấy tường rơi lệ.

Khi Lâm Thiên bước tới, đoàn phim đang quay cảnh Lâm Nhược bám lấy bức tường bên cạnh, hơi ngẩng mặt lên, nước mắt lẳng lặng rơi xuống thái dương.

Cô không khóc lên thành tiếng, chỉ mở to hai mắt, lẳng lặng rơi lệ, nhưng ngược lại càng khiến bầu không khí nhuộm đẫm vẻ bi thương một cách vô cùng tinh tế.

Năm xưa vì người thương nên nhập cung, lòng ngập tràn tình yêu lại vì vô số mỹ nữ cung đình mà biến thành oán hận, từ người được sủng ái nhất biến thành phi tử chịu mọi sự lạnh nhạt. Nàng dần học được cách thu mình, học được cách vùi chôn tình yêu nơi hoàng cung ăn thịt người này. Đón muội muội song sinh tiến cung, hai tỷ muội phối hợp với nhau, hủy diệt hết những kẻ thù của mình. Ai ngờ rằng khi một lần nữa giành được sự sủng ái, muội muội lại trở thành đối thủ mạnh nhất.

Ở chốn hậu cung cắn xé lẫn nhau, Lý Linh Lung nồng nhiệt như lửa, yêu ghét rõ ràng, vì tình yêu mà làm tất cả… đã chết rồi, chỉ còn lại Đức Nhân Hoàng hậu vô tâm vô tình, vì quyền lợi địa vị mà không từ bất cứ thủ đoạn nào mà thôi!

Hôm nay, ngay cả muội muội ruột cũng đã bị đưa tới am ni cô, nắm quyền thế ngập trời trong tay, được đế vương độc sủng, nhưng nàng lại đau lòng khổ sở đến vậy…

Người con gái trong bộ giáp đỏ bôn tẩu nơi sa trường, oai hùng ngạo nghễ đó, nàng đã chết ở đây rồi!

Lâm Nhược diễn rất thật, lại vô cùng hiểu cách tạo dựng bầu không khí, khiến những người xung quanh đều bị cảm xúc bi thương toát ra từ người cô làm ảnh hưởng, một vài cô gái trẻ như Tiểu Lý đã sớm đỏ ửng hai mắt, len lén lau nước mắt.

Khi Lâm Thiên bước đến khu vực quay phim, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh này, trái tim anh ta như co rút lại.

“Ok!” Lâu Kiều dập clapperboard!

Tâm trạng bi thương bao phủ toàn thân Lâm Nhược lập tức biến mất trong chớp mắt, khóe môi nhoẻn miệng cười khẽ, “Đạo diễn Lâu, tất cả đều ok rồi chứ ạ?”

Thật ra lúc trước Lâm Nhược quay cảnh này rất khá. Lâu Kiều muốn cô bổ sung lại cảnh này là vì muốn nhìn xem liệu cô có thể làm được tốt hơn nữa không. Kết quả cuối cùng đã chứng minh rằng, cô thực sự làm được!

Lâu Kiều hơi kích động, anh ta tin rằng hình ảnh cuối cùng này sẽ kiếm bội thu nước mắt của khán giả!

“Tất cả đều ok! Đóng máy!” Lâu Kiều vừa nói câu này, mọi người đều nhảy dựng lên hoan hô.

Từ lúc bắt đầu quay đến giờ, sự cố xảy ra liên tiếp! Đầu tiên là chuyện fan cuồng lẻn vào vứt rắn độc nên phải thay nam phụ số 2, sau đó lại vì chuyện thuốc kích dục mà vai nữ số 1 đột ngột biến thành nữ phụ. Kịch bản ban đầu vốn là phim dã sử, lại bị chỉnh thành phim cổ trang hư cấu, nữ phụ biến thành nữ chính rạng rỡ nhất.

Bọn họ cũng đều thấy bội phục biên kịch của . Quá trâu bò!!! Kịch bản sửa đi sửa lại sửa tái sửa hồi mà không thấy chút khập khiễng nào! Hơn nữa, khi nhìn lại mấy cảnh quay ban đầu, bọn họ còn phát hiện ra, nhìn từ góc độ nào cũng thấy vai Lý Linh Lung của Lâm Nhược đều như là vai nữ chính vậy khiến bọn họ không kìm được mà khẳng định chắc chắn biên kịch là fan của An tẩu.

Ba tháng đẩy nhanh tiến độ quay điên cuồng, mọi người đều mệt như lừa kéo xe, hôm nay đóng máy chắc chắn phải tưng bừng một chút để chúc mừng.

Khi quay phim, Lâu Kiều rất nghiêm khắc, nhưng chỉ cần rời khỏi công việc, anh ta lại rất hòa nhã.

Sáng sớm, Lâu Kiều đã sai vệ sỹ của Lâu thị lên thị trấn mua đầy đủ thịt dê, rượu bia gì gì đó, lúc này họ cũng đã quay về.

Mọi người vội vàng giúp nhóm lửa trại, bày bàn ghế v.v… Mấy người vệ sỹ phụ trách chậm rãi nướng dê, thỏ, gà, còn mấy người nhân viên của đoàn phim thì bắt đầu gỡ bối cảnh, thu dọn đồ đạc.

Lâm Nhược thay quần áo tẩy trang xong bước ra, cả An Tiệp, Lâm Thiên, Lâu Kiều, Tạ Lâm đều đang chờ ở ngoài.

Lâm Thiên không hiều gì về phim ảnh, nhưng anh ta cũng có thể nhìn ra được diễn xuất của Lâm Nhược vô cùng lợi hại, anh ta dựng thẳng ngón tay cái với cô.

Lâm Nhược bước tới cười nói: “Đại ca, tiệc đóng máy phải đến tối mới bắt đầu, bây giờ chúng ta đi ăn gì đó trước nhé?!”

“Hiếm khi Lâm đại ca tới thăm đoàn phim, tôi đã sai mấy người đi làm một vài món đơn giản rồi.” Lâu Kiều nháy mắt với An Tiệp một cái rồi bước đi.

An Tiệp khẽ gật đầu với mọi người sau đó đuổi theo Lâu Kiều.

Đến tận bên ngoài phòng bếp dựng tạm, Lâu Kiều mới nói: “Đột nhiên Lâm đại thiếu xuất hiện ở đây là muốn làm gì đây? Lâm Nhược thực sự là cô thiên kim tiểu thư thần bí đó của Lâm gia sao? Là vợ chưa cưới của cậu?”

“Sự tình thực sự trùng hợp như thế, có điều tiểu Nhược cũng chưa biết.”

“Phát điên mất!” Lâu Kiều không nói gì, lườm anh một cái, “Lúc trước chính cậu phản đối hôn ước này nên mới bỏ nhà đi, giấu diếm tung tích nhảy vào giới showbiz. Kết quả là đi một vòng lớn lại ngã vào vòng tay của vợ chưa cưới. Mà ba anh em Lâm gia có tiếng là cuồng em gái, vì cô em gái cưng, chuyện gì mấy người đó cũng làm được. Nếu họ mà biết lúc trước cậu bỏ nhà đi vì ruồng bỏ vợ chưa cưới của mình, hậu quả thực sự sẽ rất nghiêm trọng! Chà chà… Xem ra nếu cậu muốn theo đuổi lại vợ chưa cưới của cậu, nói gần mà lại xa đây! An Cửu thiếu!”

“Trước đây thế nào không quan trọng.” An Tiệp nói, “Quan trọng là… hiện tại và tương lai! Hiện giờ tiểu Nhược là vợ chưa cưới của tôi, tương lai sẽ là bà xã của tôi! Không ai thay đổi được!”

    « Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play