Sắc mặt Lăng Tâm vừa tái nhợt vừa cứng nhắc, An Tiệp thể hiện sự căm ghét rõ rệt như thế với cô ta, sau này trong giới showbiz còn ai dám đến gần cô ta nữa? Anh thật sự muốn chèn ép cô ta biến mất khỏi giới sao?!
Hoàn toàn do Lâm Nhược. Nếu cô ấy không xuất hiện, cô ta cũng sẽ không vì ghen tuông mà bước sai hết lần này đến lần khác, cuối cùng phải đón nhận sự căm ghét của An Tiệp.
Tuy Lâu Kiều cũng không thích sử dụng mấy cô nàng tráo trở mưu mô, nhưng diễn xuất của Lăng Tâm qua được màn thử vai của anh ta, hơn nữa trước giờ vốn có biệt hiệu là tiểu Tạ Thiến, nên Lâu Kiều mới chọn cô ta vào vai nữ số 1 của
“An Tiệp…” Lâu Kiều không nói nên lời, cũng không biết phải nói gì. Nếu bảo An Tiệp phải thể hiện sự chuyên nghiệp của mình để diễn tiếp, chẳng phải là gián tiếp nói Lăng Tâm bị người ta ghét bỏ sao? Nhưng phim vẫn phải quay tiếp, không thể cứ dừng mãi ở cảnh này được.
Lâm Nhược chỉ đứng quan sát, không nói gì. An Tiệp cũng không định gây khó dễ cho Lâu Kiều: “Quay lại lần nữa đi.”
Lâu Kiều thở dài: “Mọi người chuẩn bị, quay lại cảnh vừa rồi lần nữa!”
Lăng Tâm xách váy rộng thùng thình, cúi đầu nhỏ giọng nói: “An ca, em xin lỗi.”
“Người cô phải xin lỗi hẳn không phải là tôi.” An Tiệp dừng lại một chút, nói tiếp, “Hơn nữa, có một vài lỗi lầm, không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể giải quyết được. Hẳn là cô cũng biết rõ, nếu tối hôm qua người chờ trong lều của Lâm Nhược không phải là tôi mà là người khác, thì cuộc đời của Lâm Nhược sẽ bị hủy trong chớp mắt.”
“Không phải.” Lăng Tâm vội túm lấy cơ hội để giải thích, “Đổng ca nói với em là anh ta thật sự yêu chị Lâm Nhược, em cũng không biết…”
“Không biết trừ việc hắn muốn dùng cách thức bẩn thỉu để xâm chiếm Lâm Nhược ra, còn chuẩn bị quay phim lại để uy hiếp Lâm Nhược sao?” Ánh mắt An Tiệp lạnh đi, “Lăng tiểu thư, làm người phải chừa lại đường lùi cho chính mình, nếu không, hậu quả không phải là thứ cô có thể thừa nhận đâu!!!”
“An ca, không phải mà, em…” Dưới ánh mắt xuyên thấu của An Tiệp, mặt Lăng Tâm trắng bệch, không nói được gì nữa.
“Yên tâm, đối với cô, tạm thời tôi cũng sẽ chỉ làm đến thế này thôi.” Còn tiếp theo, anh tin rằng Lâm Nhược càng muốn tự ra tay hơn. Mà anh, sẽ tôn trọng quyết định của cô.
An Tiệp nghĩ rồi nhìn về phía Lâm Nhược đang cười tủm tỉm ngồi trước màn hình giám sát, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh đêm qua. Dụ dỗ cô lên giường vẫn luôn là kế hoạch của anh, mà tối hôm qua, đã thành công rồi, anh còn được nhận sự bất ngờ vô cùng vui sướng nữa. Anh thật sự không ngờ, đêm qua là lần đầu tiên của Lâm Nhược.
Vừa vui sướng, An Tiệp lại càng kiên định hơn, dù chết, anh cũng sẽ không buông cô ra!
“Tối hôm qua sau khi tôi đi lên thị trấn, có phải đoàn phim xảy ra chuyện gì không?” Lâu Kiều hỏi Lâm Nhược ở bên cạnh. Sáng nay khi quay về đoàn phim, Lâu Kiều phát hiện tuy sắc mặt của mọi người vẫn bình thường, nhưng không khí vẫn có gì đó hơi kỳ quái, nhưng không một ai dám đến nói lung tung trước mặt anh ta, mà anh ta cũng chưa từng có hứng thú với mấy tin đồn đại này nọ. Nếu không phải vì An Tiệp cố tình nhằm vào Lăng Tâm, thì hiện giờ anh ta cũng sẽ không hỏi Lâm Nhược.
Vành tai Lâm Nhược nóng lạ thường, ngẩng đầu nhìn lên trời, ra vẻ không bận tâm nói: “Có lẽ là Lăng Tâm không cẩn thận đắc tội An thiên vương chăng.”
“An Tiệp không phải loại người hẹp hòi nhỏ nhen như thế.” Lâu Kiều khẳng định, “Nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ, cậu ta sẽ không so đo với một cô gái trẻ.”
“Ví dụ như Lăng Tâm muốn cưỡng hiếp An thiên vương chẳng hạn. Chuyện đó có phải là chuyện nhỏ không?”
“Phụt!” Ngụm nước lọc vừa vào miệng Lâu Kiều lập tức phun thẳng ra, “Lăng Tâm cưỡng hiếp An Tiệp á?! Cô đùa đấy à?”
Lâu Kiều là người duy nhất trong giới showbiz biết thân phận thật sự của An Tiệp. Nếu Lăng Tâm thực sự làm như thế, đừng nói là không thể tiếp tục tồn tại trong giới nghệ sỹ, dù ở trong nước cũng không thể nào sống yên ổn được nữa.
“Ừ, tôi đùa ấy mà!” Khóe môi Lâm Nhược lộ ra nụ cười gian xảo.
Lâu Kiều ngẩn người. Vì sao không chỉ diễn xuất mà ngay cả sắc mặt bình thường của Lâm Nhược ngồi trước mặt anh ta đây đều giống Tạ Thiến như thế chứ? Nếu che khuôn mặt xa lạ kia đi, thì Lâu Kiều hoàn toàn có ảo giác hiện giờ người đang ngồi cạnh anh ta, nhỏ giọng nói chuyện với anh ta chính là Tạ Thiến.
“Đạo diễn Lâu? Anh có ổn không? Sao sắc mặt tự dưng khó coi vậy?” Trợ lý đạo diễn ở bên cạnh quan tâm hỏi.
Lâu Kiều hoàn hồn, uống ngụm nước trấn tĩnh lại tinh thần: “Không sao. Mọi người chuẩn bị xong chưa?”
“Ok!”
“Rồi! 3, 2, 1, action!” Các cảnh quay tiếp theo quả nhiên rất trôi chảy.
Hai cảnh quay chiến tranh vẫn thực hiện đến tận hơn 6h chiều, khi mặt trời bắt đầu ngả về phía Tây mới xong.
Vì thế, toàn bộ cảnh quay của > cũng đã tiến hành được hai phần ba chặng đường. Theo tốc độ gấp rút hiện giờ, có lẽ chỉ khoảng hơn nửa tháng nữa là có thể đóng máy được rồi.
An Tiệp bỏ bảo kiếm và khiên dùng để quay phim xuống, mặc cả bộ áo giáp đi về phía Lâm Nhược.
Lâm Nhược cười đưa cho anh một chai nước lạnh: “Khi diễn chung không thấy gì mấy, nhưng bây giờ đứng ngoài xem mới phát hiện ra, diễn xuất của anh thực sự rất ổn.” Lâm Nhược thật lòng khen ngợi. Khi hai người diễn đôi với nhau, cả hai đều là kỳ phùng địch thủ, thoải mái phô diễn hết khả năng của mình, hơn nữa, khí thế vô cùng mạnh mẽ, ngược lại cũng không mấy để ý đến diễn xuất của đối phương. Nhưng khi ra ngoài, dùng góc độ người xem để nhìn lại, Lâm Nhược không thể không tán thưởng, An Tiệp thực sự rất giỏi.
Khóe môi An Tiệp cong lên: “So với em thì sao?”
Lâm Nhược ra vẻ thực sự cân nhắc, nhướng mày nói: “Vẫn kém hơn một chút!”
Nếu không phải còn có mọi người xung quanh, An Tiệp rất muốn kéo cô vào lòng, hôn mạnh vài cái. Cô gái này, dù là tỏ vẻ kiêu ngạo ngang ngược cũng vẫn kích thích thần kinh của anh.
An Tiệp kéo tay Lâm Nhược sang, nắn nắn nói: “Vậy thì vĩnh viễn cũng không vượt qua em được rồi.”
Lâm Nhược không hiểu.
“Thịnh Thế Trường An là bộ phim cuối cùng anh nhận diễn, sau đó anh sẽ tổ chức họp báo tuyên bố rời khỏi showbiz.”
“Rời khỏi showbiz sao?” Lần này Lâm Nhược thực sự kinh ngạc. Một siêu sao thiên vương có thực lực như An Tiệp mà rời khỏi showbiz chắc chắn là tổn thất lớn cho khán giả.
“Cũng phải lo làm việc nghiêm túc rồi.” An Tiệp khẽ cười, cúi đầu nói nhỏ vào tai Lâm Nhược: “Nếu không, sau này làm sao chắn gió che mưa cho em được đây.”
« Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT