Lần quay này, Alina biết Lâm Nhược đã phát hiện ra tiểu xảo của cô ta, nên cẩn thận hơn rất nhiều. Đến lúc Lâm Nhược và các diễn viên phối hợp bắt đầu động thủ, cô ta cũng cẩn thận lùi lại phía sau một chút.

Trong mắt Lâm Nhược thoáng hiện lên vẻ châm chọc, khi phối hợp với diễn viên phụ, khuỷu tay cô giật thật nhanh về phía sau một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi. Trong mắt mọi người ở đây, thì Lâm Nhược vẫn đang thực hiện động tác chậm lại để diễn cảnh đánh nhau với zombie.

“Ui da!” Khuỷu tay giật lại khiến cây gậy gỗ cũng thúc mạnh về phía sau, hơn nữa, vị trí còn rất tế nhị.

Alina ôm ngực gập người xuống, đau chảy cả nước mắt.

“Lại làm sao?!” Lần này, ngay cả Trần An cũng không chịu được nữa.

Luôn luôn là một mình Alina phạm lỗi liên tục, khiến mọi người cũng không thể không nghĩ rốt cuộc Alina diễn xuất quá ngu ngốc lại không quen chịu khổ, hay là cố tình gây rối đây!

Các nhân viên trong đoàn ôm máy móc chạy qua chạy lại cũng mệt mỏi thở không ra hơi, trên mặt cũng thoáng có vẻ bất mãn.

“Đau quá!” Alina gục xuống một lúc lâu, đến khi cảm giác đau đớn trên ngực bớt một chút, cô ta mới đứng thẳng dậy, mắt vẫn đỏ hồng, ngân ngấn nước, “Lại đánh phải em rồi.”

Đúng đấy! Lại đánh cô đấy! Vì sao chỉ luôn đánh trúng cô hả!!!

Mọi người đều thầm phỉ nhổ trong lòng.

Trợ lý bước tới muốn kiểm tra xem Alina bị thương ở đâu, nhưng Alina làm sao có thể phơi ngực ra giữa bàn dân thiên hạ thế này được, chỉ đành phải ấm ức lắc đầu.

Trợ lý không vui nói: “Chị Lâm Nhược, lúc chị thu tay lại có thể chú ý hơn một chút không? Alina đau đến tái trắng mặt rồi này.”

Lâm Nhược có vẻ khó xử nói: “Động tác chậm như vậy mà cũng va vào người được, có phải hôm nay em Alina hơi xui xẻo không?”

Lâm Nhược vừa nói như thế, sắc mặt của mọi người cũng trở nên kỳ quái hơn. Lẽ nào thực sự là Alina đang cố tình gây sự sao? Lúc có cầm gậy, động tác hơi mạnh một chút có thể vô tình làm cô ta bị thương thì còn có thể hiểu được, nhưng vừa rồi Lâm Nhược dùng tay, hơn nữa động tác còn rất chậm rãi, sao cũng đánh trúng cô ta được?”

Không thể hiểu nổi!

Trợ lý đuối lý không dám nói thêm gì nữa! Dù sao hiện giờ địa vị của Lâm Nhược ở trong công ty cũng rất cao. Dù Alina có chút quan hệ gì gì đó với tổng giám đốc Tân Thiên, thì đó cũng là chuyện không thể công khai được, hoàn toàn không dám cố tình gây chuyện với Lâm Nhược, chưa kể đến sau lưng Lâm Nhược còn có Lâm gia và An gia nữa.

Trần An nhìn lại đoạn phim vừa quay, đứng lên phẩy tay một cái: “Tạm nghỉ 10 phút rồi quay tiếp!”

“Nhóc tiểu Nhược, có muốn uống nước không?!” Trần An giơ chai nước khoáng trong tay lên với Lâm Nhược.

Lâm Nhược biết động tác vừa rồi có thể giấu được ánh mắt mọi người, nhưng chắc chắn không lọt được khỏi mắt Trần An ngồi ở vị trí giám sát.

Cô bước tới, Trần An đưa nước cho cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại đánh cô ta?”

Trần An hỏi như vậy là vì tin rằng Lâm Nhược không phải dạng người vô duyên vô cớ lại đi gây sự với người khác.

Lâm Nhược ngồi xuống ghế gấp, uống một hơi dài rồi mới nói: “Cô ta định ngáng chân làm cháu ngã, làm sao không dằn mặt cô ta được ạ.”

Lâm Nhược thản nhiên như vậy, nhưng Trần An lại bật cười: “Cô gái đó khá thủ đoạn, đầu óc cũng thông minh, chỉ tiếc là không dùng vào công việc. Nói vậy, lúc ở công ty cháu đắc tội cô ta à?!”

“Ai mà biết được ạ.” Lâm Nhược nhún vai, “Đến mặt còn chưa nhìn thấy quá hai lần. Thật ra Vương tổng cũng đã cố tình dặn cháu chú ý chăm sóc cô ta một chút trong quá trình quay phim. Có điều, nhìn cô ta bây giờ, thì cũng chẳng cần cháu phải chú ý.”

“Ha ha ha, cô nhóc này đúng là ghét ác như thù.” Trần An nói, “Cô ta chỉ có ba cảnh, cũng không lộ mặt quá nhiều trong phim. Có điều, diễn xuất của cô ta thực sự phải cải thiện nhiều, nếu vẫn không tập trung vào công việc nữa thì bảo biên kịch bỏ bớt một cảnh đi.”

Lâm Nhược ngẩng đầu cười: “Trần lão, đây là lần đầu tiên cháu nghe thấy chú nói bỏ cảnh đấy.”

“Đây gọi là ‘tất cả vì việc chung’.” Trần An lườm Lâm Nhược một cái, “Lão già này khó lắm mới gặp được một kịch bản vừa ý, không thể để một con nhóc đã không ra trò trống gì lại chỉ biết dùng tiểu xảo phá hỏng hết tất cả được.”

“Ôi, nếu mà thế, thì cô ta sẽ càng ấm ức với cháu hơn thôi.” Lâm Nhược giả vờ thở dài than thở, “Buồn quá đi.”

“Cháu vừa phải thôi!” Trần An cũng ngồi xuống ghế gấp bên cạnh, “Cháu là dạng người sẽ buồn bã vì mấy chuyện này sao?! Đừng có chọc cười lão già này.”

Lâm Nhược câm nín, chẳng lẽ ấn tượng về cô trong mắt mọi người là ruột để ngoài da, không bận tâm đến bất cứ điều gì à?

“Cả chuyện ông Pierre mời cháu nữa, chú nghĩ cháu cũng nên suy nghĩ kỹ càng một chút xem.” Trần An cười gượng, “Tuy không muốn thừa nhận nhưng nền điện ảnh của họ thực sự phát triển tốt hơn trong nước rất nhiều.”

“Để xem đã ạ.” Lâm Nhược mỉm cười, nói: “Hiện giờ cháu còn chưa có dự định phát triển ra nước ngoài.”

“Chú cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chuẩn bị chút rồi quay lại công việc đi! Để tiểu Lý trang điểm lại cho cháu một chút.”

Lần quay tiếp theo, sau khi bị Lâm Nhược chỉnh đốn, Alina nghiêm túc hơn rất nhiều, ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của mình. Lâm Nhược cũng không cố tình làm khó cô ta nữa, cuối cùng cũng khiến cho ngày làm việc hôm nay thuận lợi hơn hẳn.

Hiện giờ Alina chỉ còn lại một cảnh quay, chính là cảnh khi cô ta móc nối với vai phản diện, bị vai chính phát hiện và giết chết.

Vì Sunshine Girls sắp có một chuyến lưu diễn lưu động khắp cả nước nên cảnh quay cuối cùng đành để lại chờ đến khi Alina quay lại đoàn phim thì sẽ quay.

Mấy cảnh quay đầu còn dễ dàng, nhưng những cảnh sau sẽ vất vả hơn một chút vì có khá nhiều cảnh phải quay đêm.

Gần đây phản ứng thai nghén của Lâm Nhược bắt đầu nặng nề hơn một chút, đôi khi còn nghiêm trọng đến mức hoàn toàn không ăn được gì, dù ăn vào cũng sẽ nôn hết ra.

Tạ Lâm vô cùng lo lắng, liền tự sắm một chiếc lò vi song đặt trong phòng khách sạn để nấu cháo thịt nạc, canh xương các kiểu cho Lâm Nhược đổi vị.

Trong đoàn phim cũng có người phát hiện ra phản ứng khác thường của Lâm Nhược, có điều mọi người đều thông minh không nói toạc ra, chỉ cố gắng chú ý chăm sóc Lâm Nhược hơn trong quá trình quay phim thôi.

Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua, đêm nay quay xong, Lâm Nhược đang ngồi trong phòng hóa trang để tiểu Lý tẩy trang cho mình thì Tạ Lâm cầm một chiếc hộp được gói ghém xinh xắn đi tới.

“Giờ đã là 10h35, chị đặt vé máy bay cho em lúc 11h45, bay đến thành phố S vừa vặn là 2h sáng.” Tạ Lâm đặt chiếc hộp lên bàn trang điểm, “Đây là chút quà nhỏ tụi chị chuẩn bị cho An Thiên Vương, em cầm theo luôn đi.”

“Tiếc quá.” Tiểu Lý vừa tẩy trang cho Lâm Nhược vừa chép miệng, nói: “Lẽ ra chị Lâm Nhược đi gặp An thần phải trang điểm cực kỳ xinh đẹp mới đúng, kết quả là còn phải để mặt mộc nữa chứ.” Chủ yếu là việc này khiến cho kỹ thuật trang điểm của cô ấy hoàn toàn không có đất dụng võ!!! Cô ấy thực sự rất muốn trang điểm cho chị Lâm Nhược thành mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mê hoặc An thần choáng váng đầu óc! Nghĩ đã cảm thấy vô cũng sung sướng rồi.

“Bình thường trang điểm còn chưa chán à?!” Tạ Lâm cười lườm tiểu Lý một cái.

Tiểu Lý đảo mắt vòng quanh, chợt cười nói: “Chị A Lâm, hay là em cũng hóa trang cho chị một cái nhé! Bình thường hình như chị cũng chỉ thoa chút kem BB thôi thì phải, uổng phí cả khuôn mặt xinh đẹp của chị ấy!” Vuột mất đôi chị Lâm Nhược và An thần, thì làm cho chị A Lâm trở nên xinh đẹp khiến đạo diễn Lâu mờ mắt cũng không tệ!

“Thôi đi! Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì.” Tạ Lâm kiên quyết không bị lừa, “Mau làm xong cho Tiểu Nhược đi, sửa soạn xong chị còn lái xe đưa cô ấy ra sân bay nữa, không có muộn mất.”

“Chuyện đáng buồn nhất trên thế gian này là gì?” Tiểu Lâm giả vờ giả vịt than thở, “Đó là anh hùng không có đất dụng võ ấy mà!”

Lâm Nhược và Tạ Lâm đều bật cười.

Thay phục trang, tẩy trang xong cũng đã 10h50. May mà từ điện ảnh thành ra sân bay nhiều nhất cũng chỉ khoảng 30p, nếu không, chắc chắn Lâm Nhược sẽ không kịp giờ bay.

Vì công việc quay phim rất khó có thể canh chuẩn giờ giấc, nếu quay một cảnh hỏng, phải quay lại nhiều lần thì thời gian vốn đã tính toán chuẩn xác cũng sẽ bị kéo dài.

Lâu Kiều gõ cửa bước vào: “Sắp muộn rồi, vẫn chưa xong à?!”

“Xong rồi ạ. Đi thôi.” Lâm Nhược buộc gọn tóc lại, cầm túi xách và áo khoác trên ghế, nói.

“Chị Lâm Nhược, nhớ giúp bọn em chúc mừng sinh nhật An thần nhé!”

Tiểu Lý ôm má, tình cảm của chị Lâm Nhược và An thần đẹp quá đi mất.

“Mọi người vất vả quá, ngày kia gặp lại nhé.” Lâm Nhược vẫy tay chào mọi người rồi cùng Tạ Lâm và Lâu Kiều rời khỏi điện ảnh thành.

Mặc Lâm đứng trong bóng đêm nhìn theo bóng Lâm Nhược, nói với Đại Binh ở bên cạnh: “Thực sự không nói cho Lâm Nhược à?”

“An ca dặn tôi không được nói gì cả.” Đại Binh siết chặt nắm đấm, chợt quay người đấm mạnh vào tường, “Đám khốn kiếp đó! Chỉ muốn bắt sống từng đứa lại rồi đập chết chúng!”

Mặc Lâm nhìn Đại Binh một lúc lâu, nói: “Tôi sẽ bảo vệ Lâm Nhược thật tốt.”

“Ừm, nhờ cả vào cậu!”

Mặc Lâm nói: “Anh không cần phải nhờ tôi! Cô ấy là chủ của tôi!”

Đại Binh cười: “Nhớ kỹ những lời cậu nói hôm nay. Lâm Nhược là chủ của cậu, vĩnh viễn đừng phản bội cô ấy!”

Mặc Lâm hơi sững người một chút, sau đó lẩn vào trong bóng đêm không nói một lời.

Đại Binh siết chặt nắm đấm, mọi chuyện quả nhiên không chỉ là trùng hợp. Nếu kẻ địch đã làm đến nước này, bọn họ cũng không thể tiếp tục ngồi chờ chết nữa!

Chờ, là chờ chết! Còn phản kích, thì vẫn có thể có cơ hội sống sót!!!

***

Cuối cùng Lâu Kiều và Tạ Lâm cũng có thể đưa Lâm Nhược đến sân bay vào lúc 11strong0.

Đã nửa đêm, người ở sân bay cũng ít hơn ban ngày rất nhiều. Lâm Nhược đội mũ đeo khẩu trang căn bản không khiến cho bất cứ ai chú ý đến.

Tạ Lâm và Lâu Kiều đưa thẳng Lâm Nhược tới cửa kiểm tra an ninh: “Đi đường cẩn thận, đến thành phố S thì gọi điện cho chị!”

“Hay là em gọi điện cho anh ấy đi! Tự dưng đánh úp bất ngờ làm gì chứ? Nửa đêm nửa hôm mà con gái một thân một mình ở sân bay, nguy hiểm lắm!” Tạ Lâm như hóa thân thành bà mẹ già, trái lo phải nghĩ, thực sự chỉ muốn theo Lâm Nhược lên máy bay đi cùng luôn mới yên tâm được.

Thực ra, lúc trước Lâm Nhược đi một mình cô cũng rất yên tâm, nhưng từ khi biết Lâm Nhược mang thai, cô lại cảm thấy Lâm Nhược làm việc này quá nguy hiểm, làm việc kia cũng không ổn, sắp sửa thành bệnh nhân tâm thần mắc chứng ảo tưởng nguy hại rồi.

“Lâu Kiều, anh mau kéo A Lâm ra đi! Em qua cửa kiểm tra an ninh đã, ngày kia gặp lại!” Lâm Nhược phẩy tay xách túi đi qua cửa kiểm tra.

“Sao em cứ thấy lo lo thế nào ấy.” Tạ Lâm nhìn Lâu Kiều đầy vẻ tủi thân.

Lâu Kiều buồn cười nói: “Về thôi, ngày kia cô ấy sẽ quay lại mà.”

Từ thành phố H bay đến thành phố S chỉ mất hơn hai tiếng. Lâm Nhược ngồi trên máy bay, lần đầu tiên có tâm trạng vội vã, mong chờ.

Khi An Tiệp biết cô mang thai sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Lâm Nhược ôm quyển tạp chí trong tay, khóe môi hơi nhếch lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play