- Kenji! Nghe tôi nói... - nó bình tĩnh lại, ôm lấy ngài - ...tôi rất xin lỗi về những việc ích kỷ mình gây ra, nhưng giữa anh và Len...tôi không thể chọn được! Tôi chỉ không muốn một trong hai người đau khổ vì tôi!
- N...nàng...thật ấm. - ngài khẽ cười.
- Như anh thấy...tôi là một kẻ ích kỷ, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình, thật lòng tôi...chỉ muốn mọi thứ thật sự yên bình thôi... - nó òa khóc.
- Rin...nếu nàng không yêu ta, ta sẽ không ép buộc nàng. Nhưng ta gặp phải một lời nguyền...
- Sao cơ? - nó hoảng hồn nhìn ngài.
- Trái tim nàng thật sự thuộc về Len...lời nguyền này là một lời nguyền chết chóc khi thứ sức mạnh này mang vào người ta, sức mạnh kinh khủng như thế nào thì lời nguyền khủng khiếp như vậy...
-...l..lời nguyền? - nó run người.
- Nếu ta yêu một người con gái, ta phải làm mọi cách để nàng ấy yêu ta, nếu khi trận chiến tiếp theo kết thúc, nàng không yêu ta...ta sẽ tan biến. - ngài cười, lau nước mắt trên mặt nó.
Hắn và cô vừa đánh nhau tại một ngọn núi, ham muốn sự sống của vampire và tâm lý con người với nhau đã khiến họ mất đi lí trí, không màng những ký ức đã vui vẻ bên nhau mà giết chóc lẫn nhau.
Rất nhiều xác vampire lẫn con người nằm lẫn lộn khắp nơi, không ai có thể chạy thoát vì King đã tạo một kết giới.
Cô cũng chỉ là một con người, nên bị thương thì sức cũng mất dần, hắn không thể bỏ cô lại sau khi cô đã cứu mạng hắn nên hắn đã giúp cô trốn vào một cái hang núi gần đó.
- Hên cho cô, vết thương không chí tử. - hắn thở dài, ngồi bệch xuống.
- Cám ơn anh vì không bỏ tôi lại.
- Ơn nghĩa gì? Tôi chỉ là trả mạng thôi.
-... - cô cắn răng trước lời nói lạnh lùng đó - Anh thật sự không nhớ trận chiến trước đây sao?
Hắn và cô vẫn còn sống, nhưng bị thương rất nhiều, không phải vì hắn yếu, chỉ vì bọn chúng quá đông. Không có Loky và Rinto, hai người họ không thể tham gia trận chiến lần này vì kết giới không ở trong tòa lâu đài. Thật sự rất may mắn, nếu không hắn sẽ phải giết 2 người họ để cứu nó.
- Tại sao? Len lại đi chung với cô ta? Cô ta là ai? - nó run rẩy đứng trên thiên giới nhìn xuống, nó đã chấp nhận ở bên ngài đủ 3 ngày.
- Cô hãy cố gượng đi. Sắp kết thúc rồi! - hắn cõng cô bỏ chạy.
- Bỏ tôi lại đi...đừng ép mình nữa... - cô bị thương khá nặng, hơn nữa 2 ngày qua đã không bỏ gì vào bụng.
- Nếu không có một đứa con gái sống sót cùng với một thằng con trai...cũng chết hết thôi. Nếu cô thật sự yêu tôi, hãy lo mà sống đi.
Cô đỏ mặt, rốt cuộc, cô càng yêu hắn hơn nữa khi hắn vừa thốt ra lời nói đó. Trước khi chết cô sẽ hữu dụng một ít, có lẽ...hắn cũng sẽ động lòng thôi.