Mộ Giai Nam cảm thấy phòng ngủ ồn ào, khi mở mắt ra thì “ngây” người một lúc, một làn gió thổi qua lồng ngực, “vù vù” cảm giác mát lạnh làm cho
hắn ý thức được vạt áo mình đang mở, một bàn tay nhỏ bé đang áp lên da
thịt hắn, lúc này đã trượt từ ngực xuống tới gần thắt lưng… Mộ Giai Nam
kinh sợ, đẩy vai Thu Anh Đào đang nằm ngang trên người hắn, sau khi thấy quần áo nàng vẫn chỉnh tề mới an tâm thở phào.
Thu Anh Đào dụi dụi mắt, chớp vài cái rồi mở mắt ra, hoảng sợ thấy mình
chẳng những ngủ trên mặt đất, mà bàn tay còn đang để ở nút thắt đai lưng của hắn. Nàng dùng ánh mắt “gào thét” một tiếng rồi tỉnh táo lại, vừa
cử động dây xích của “Bắt yêu cô” đã phát ra tiếng lạch cạch.
Tuyệt đối là việc ngoài ý muốn! Mộ Giai Nam ra vẻ bình tĩnh ho một tiếng,
thật sự hắn không nhớ nổi vì sao hai người lại ôm nhau ngủ cùng một chỗ, nhưng mà từ “hiện trường” mà phân tích, có lẽ hắn đã lôi Ngưu Tiểu Nữu
xuống giường.
“…” Thu Anh Đào mặt không có biểu
tình gì chớp mắt mấy cái, nàng nhớ rõ nửa đêm muốn đi nhà xí, nhưng lay
mãi Mộ Giai Nam không tỉnh, nên vừa mơ mơ màng màng đẩy vai hắn vừa vô
tình ngủ luôn.
Thu Anh Đào đặt tay lên bụng dưới
nhớ tới chuyện quan trọng, nàng vội vàng đứng dậy, nàng còn chưa kịp
khoa tay múa chân thì Mộ Giai Nam cũng đứng lên, hắn cầm lấy “Bắt yêu
cô” đi về phía trước: “Ta đưa ngươi đi.”
Thu Anh
Đào nhịn tới mức bụng nhói đau, càng đi nhanh càng khó chịu, đành phải
cố gắng bước theo, đến nhà xí, Mộ Giai Nam thản nhiên chỉ chỉ: “Ta chờ
ngươi.”
Thu Anh Đào nhanh như chớp phóng vào
trong, bên ngoài có nam nhân, chỉ cách một lớp cửa gỗ mỏng manh, nàng
cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà đoạn dây xích trên cổ tay đã kéo
căng rồi, tức là Mộ Giai Nam đã cố gắng đi ra xa nhất, nàng thẹn thùng
nhanh giải quyết vấn đề khó nói… Thu Anh Đào khóc không ra nước mắt tự
đánh bàn tay mình, tối qua không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà bàn
tay đầy tội lỗi của nàng đã sờ soạng vào người Mộ Giai Nam, tuy nhiên
chẳng nhớ được là có cảm giác gì.
Đợi nàng ra
ngoài, quả thật Mộ Giai Nam đang đứng cách nàng hơn hai mét, Thu Anh Đào dù sao cũng là cô nương còn trẻ, nên cũng biết e lệ, nàng mân mê góc áo đi đến gần hắn, Mộ Giai Nam thấy nàng bộ dáng ngượng nghịu không tự
nhiên, hắn xoa đầu nàng, cười nhẹ rất tự nhiên: “Con người có ba chuyện
gấp, để ý mấy chuyện này làm gì.”
Thu Anh Đào mím mím môi, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng kiếm sắc bén, ngẩng đầu
nhìn lên, kinh ngạc thấy mũi kiếm của Mộ Giai Kỳ chỉ cách ngực Mộ Giai
Nam một ly… Mộ Giai Nam đưa ngón tay đẩy mũi kiếm: “Mộ Giai Kỳ, ngươi
lại cầm kiếm đâm ca ca ruột thịt này?”
Mộ Giai Kỳ phẫn nộ hừ một tiếng: “Có người làm ca như ngươi chắc? Ngươi đã có Nguyễn Linh Nhi mà còn không biết thoả mãn!”
“…” Mộ Giai Nam bất đắc dĩ thở dài, đẩy Thu Anh Đào tới phía trước, dùng
chân bật một nhánh cây trên mặt đất lên bắt lấy, đứng cách xa nàng ba
bước bắt đầu phân tích những điểm xấu của Thu Anh Đào từ đầu đến chân:
“Ngưu Tiểu Nữu, năm nay mười tám tuổi, đến tuổi này rồi mà còn chưa gả
ra ngoài được chứng tỏ không phải là hàng bán chạy, nhìn dung mạo của
nàng ta, một tiểu nha đầu vẻ mặt ngây thơ, miệng còn hôi sữa, về phần
dáng người, còm nhom cả người không được hai lạng thịt, còn có sức lực
khoẻ rất kỳ quái…” Mộ Giai Nam dùng nhánh cây bắt Thu Anh Đào quay một
vòng: “Điều quan trọng khiến người khác không thể chấp nhận được chính
là, chậc chậc, tóc bị chẻ ngọn.” Hắn chậm rãi bước tới, vỗ vỗ vai Mộ
Giai Kỳ: “Ca sao lại nhìn trúng nàng ta chứ?”
Thu Anh Đào trợn trắng mắt, lại còn nói nàng tồi tệ đến như vậy.
Sau khi nghe giải thích, Mộ Giai Kỳ vò đầu bứt tai đánh giá Thu Anh Đào một lần nữa, hắn trầm tư một lúc lâu, lúc Thu Anh Đào cho là hắn có thể
nhận ra lời nói dối của Mộ Giai Nam, thì Mộ Giai Kỳ rất không phối hợp
nói một câu: “Cũng đúng, cũng chẳng đẹp lắm!”
“…” Thu Anh Đào tay xiết lại xương ngón tay lắc rắc, tiến lên một bước túm
cổ Mộ Giai Kỳ, hung dữ vung tay ném sang một bên, “vèo” một tiếng, Mộ
Giai Kỳ bị ném ra xa tám thước có thừa, mà Mộ Giai Kỳ mặt dày mày dạn,
nhân tiện chạy ra khỏi sơn trại đi chơi.
Mộ Giai
Nam mím môi cười trên nỗi đau của người khác, đệ đệ của hắn mọi thứ đều
tốt, chỉ có điều là lừa gạt dăm ba câu đã tin rồi, thuộc dạng công tử bị bao bọc trong bốn bức tường, nhiều năm như vậy, mà lần nào thử cũng
thành công.
Thu Anh Đào giận không kiềm chế được
quay đầu, bước tới gần Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam vừa cười ha ha vừa lùi
lại, tay lắc lắc khuyên can: “Tất cả đều là ta suy nghĩ cho ngươi đấy,
thật ra người cũng rất đáng yêu.”
Thu Anh Đào đưa tay ra sau túm lấy một nhím tóc để cho hắn trợn to đôi mắt trâu ra nhìn cho rõ, từng sợi từng sợi đen nhánh không sợi nào chẻ ngọn hết!
Đúng lúc hai người một tiến một lùi, thì thanh kiếm thứ hai lại phóng tới,
mạnh mẽ đâm tới lưng Thu Anh Đào, Mộ Giai Nam đang cười ngừng lại, nhanh chóng đẩy Thu Anh Đào ra sau lưng, hắn đứng phía trước, bộ dáng nghiêm
túc hiếm khi nhìn thấy nhắc lại lần thứ mười: “Linh Nhi, chuyện này
không liên quan đến Ngưu Tiểu Nữu, là ta vẫn luôn coi muội là muội muội, nghĩa phụ trước khi lâm chung đã phó thác khuê nữ duy nhất của mình cho ta chăm sóc, ta chắc chắn sẽ tìm một gia đình tốt cho muội.”
Nguyễn Linh Nhi đứng run một lúc, đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe
những lời này, nhưng bên cạnh Mộ Giai Nam chưa từng có hồng nhan tri kỷ, cho nên nàng vẫn còn chút hy vọng, có lẽ một ngày nào đó chân tình của
nàng có thể cảm động Mộ Giai Nam bất cần đời, nhưng lần này lại xuất
hiện một nữ nhân dung mạo không tệ. Không chỉ thế, hành động thân mật
của Mộ Giai Nam đối với Ngưu Tiểu Nữu càng làm nàng khó chịu, nàng thừa
nhận, không thể chịu đựng lại càng không thể đối mặt được. Nàng nhớ có
một câu nói: Ta yêu chàng, chẳng liên quan gì đến chàng. Nghe vào tai là đại nghĩa thản nhiên đến cỡ nào, nhưng thật ra là dối trá đến cực điểm, tâm tư thật sự có thể phẳng lặng tĩnh tại như mặt nước sao? Có lẽ chỉ
là không muốn để người mình yêu phải suy nghĩ nhiều thôi. Thật vĩ đại,
nhưng không phải là hiện thực.
“Mười sáu năm,
trong lòng ta chỉ có một mình Giai Nam ca, là ta tự mình đa tình…”
Nguyễn Linh Nhi rưng rưng tức giận chỉ vào Thu Anh Đào, kiếm khí lạnh
lùng mang theo sự đau thương: “Đắc tội Ngưu gia Đại tiểu thư…” Lời còn
chưa dứt, mũi kiếm đã phóng thẳng tới ngực Thu Anh Đào, tốc độ cực
nhanh, căn bản Thu Anh Đào phản ứng không kịp, theo bản năng che mặt
lại, mặc cho số phận, nhưng đợi vài giây chỉ nghe thấy tiếng kiếm rơi
xuống đất, kèm theo tiếng quát tháo hoảng sợ của Nguyễn Linh Nhi: “Có ai không nhanh tới, Giai Nam ca bị thương, ô ô—-“
Ban đầu Thu Anh Đào sững sờ, sau đó bỏ tay ra… thấy vẻ mặt Mộ Giai Nam đau
đớn, tay đặt lên vai, giữa những ngón tay máu đỏ tươi không ngừng tràn
ra. Lúc này Mộ Giai nam bị đau rên lên một tiếng, dựa vào tường dần tuột xuống, Thu Anh Đào không cần nghĩ ngợi vội chạy đến, xé góc áo băng bó
vai Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam thấy khóe mắt nàng ngấn lệ, cười nhẹ rất
thản nhiên: “Ngươi lại rơi lệ vì ta?”
Phi, nàng bị hù doạ thì có.
Đám sơn tặc nghe tiếng kêu la đến vây quanh Mộ Giai Nam, lão sơn tặc có
thâm niên đi lên phía trước ngồi xổm xuống xem vết thương, mũi kiếm đâm
vào trong vai ước chừng ba tấc, Nguyễn Linh Nhi khóc sướt mướt đứng bên
cạnh: “Là ta đâm Giai Nam ca bị thương, ô ô, các ngươi đánh ta đi, ô ô…”
Lão sơn tặc cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc, bằng võ công của Mộ Giai Nam
sao lại không tránh được đường kiếm chứ? Dù sao, đến lúc lão sơn tặc
nhìn thấy dây xích buộc tay Mộ Giai Nam và Thu Anh Đào, mới hiểu ra chút ít, có lẽ là hành động vẹn toàn của trại chủ hy sinh vì nghĩa… “Linh
Nhi cô nương đừng sốt ruột, trước tiên phải đưa trại chủ về phòng chữa
thương.”
Mọi người hợp lực nâng Mộ Giai Nam dậy,
lúc Mộ Giai Nam đi ngang qua Nguyễn Linh Nhi dịu dàng cười: “Linh Nhi
vĩnh viễn là muội muội của ta, thân làm ca sao có thể trách muội đây,
haha.”
Nguyễn Linh Nhi áy náy rủ mắt xuống, trong cơn nóng giận nàng thật sự muốn lấy mạng của Ngưu Tiểu Nữu, ai ngờ Mộ
Giai Nam lại dùng thân thể ngăn lại, chẳng lẽ một khi yêu sâu sắc rồi sẽ không tự chủ được bảo vệ người mình yêu sao?
Một đám sơn tặc tay chân luống cuống băng bó cho Mộ Giai Nam, Thu Anh Đào
vì bị còng tay không thể tự do đi lại, đành phải ngồi cạnh quan sát,
nàng tức giận lườm Nguyễn Linh Nhi một cái, con gái gì mà không biết
phân biệt tốt xấu động tí là cầm kiếm đâm người, còn dễ xúc động hơn cả
nàng.
※※ ※
Đợi đám người
rời đi, Mộ Giai Nam bán khoả thân nằm trên giường, miếng băng vải trắng
như tuyết kéo dài từ vai tới ngực, hắn một tay để sau gáy ngạo nghễ nhìn Thu Anh Đào: “Giúp ta rót chén trà, cám ơn.”
Thu Anh Đào hờ hững lạnh nhạt không di chuyển, tuy Mộ Giai Nam cũng coi là
ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng mà! Nếu không phải hắn bắt trói mình
thì làm gì có mấy chuyện phiền toái này?
“Tiểu
nha đầu vong ân phụ nghĩa…” Mộ Giai Nam chậm rãi quay đầu nhìn lên xà
nhà, Nguyễn Linh Nhi với hắn từ nhỏ đã sống cùng nhau, thật ra trong đó
cũng có vài phần là thích, có lẽ Nguyễn Linh Nhi cũng không biết,
haizzzz, đi theo hắn một sơn tặc kiêm đạo tặc làm tiền đồ gì chứ, hắn
sao có thể để cốt nhục ruột thịt của nghĩa phụ lâm vào hiểm cảnh chứ.
Một chén trà bỗng nhiên đưa tới trước mắt hắn, Mộ Giai Nam nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn đang bất mãn của Thu Anh Đào, cười tủm tỉm nhận lấy chén trà,
nhấp một ngụm rồi đưa lại cho nàng: “Vừa rồi bị doạ sợ hả? Ngươi lớn hơn Linh Nhi hai tuổi, không nên cùng tiểu hài tử cãi nhau.”
Thu Anh Đào quay người, biết thế sáng dậy sớm sang bóp chết muội muội điên của hắn luôn cho rồi.
Mộ Giai Nam cử động động tới vết thương, hắn nheo mắt tay đặt lên băng
vải, chậm rãi khom người mang giày, Thu Anh Đào ngoảnh mặt thờ ơ chân
vung vẩy, nhưng thấy hắn duỗi tay còn khó khăn… Nàng lại lòng mềm yếu,
ngồi xổm xuống gạt tay Mộ Giai Nam, rất không tình nguyện giúp hắn đi
giày buộc dây lại.
Mộ Giai Nam nhếch môi cười
cười không chút khách khí, chân này vừa buộc dây xong lại nhấc chân kia
đưa tới, Thu Anh Đào ngẩng đầu trừng mắt với hắn, từng gặp qua người
không biết xấu hổ nhưng chưa thấy ai mặt dày như hắn.
Xong xuôi, Mộ Giai Nam chậm rãi nặng nề đứng lên, quay đầu vứt cho Thu Anh
Đào một ánh mắt quyến rũ: “Ta muốn đi nhà xí, đi thôi.”
“…” Thu Anh Đào chán nản đi theo sau, nàng bây giờ thật xứng với tên con sâu “rắm”!
Đợi tới lúc hắn tập tễnh quay về phòng, trên bàn đã bày một bát mì thịt bò nóng hổi, Thu Anh Đào hít hít mũi, mùi vị thơm quá.
Mộ Giai Nam xoa xoa bụng: “Ăn thôi.”
Thu Anh Đào đương nhiên biết bát mì này không phải chuẩn bị cho mình, nhưng “Thịnh tình không thể chối từ” không phải sao?… Nàng vui thích ngồi
xuống cạnh bàn, Mộ Giai Nam chậm rãi ngồi bên cạnh, có lẽ vì do mất máu
quá nhiều nên hắn cảm thấy mỏi mệt, đưa khuỷu tay chống lên mặt bàn mơ
mơ màng màng. Thu Anh Đào gắp một đũa mì lên thổi thổi, sau đó há miệng
thật lớn đưa vào, trong miệng tràn ngập mùi vị thơm ngon làm nàng thỏa
mãn mỉm cười. Nàng vừa nuốt số thức ăn trong miệng vừa nhìn chằm chằm
mấy miếng thịt bò bên trong bát, chọn lấy miếng thịt ngon nhất gắp lấy,
vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mộ Giai Nam đang rình coi miếng thịt bò của
nàng, nàng lấy tay ngăn lại ánh mắt “ý đồ bất chính”. Mộ Giai Nam thấy
thế cười ha ha: “Nhìn ngươi kìa, không tranh với ngươi, ta mà muốn ăn
gọi người làm là được.”
Thu Anh Đào cúi đầu dồn
sức ăn mỳ, bỗng nhiên đũa đưa lên dừng lại bên miệng Mộ Giai Nam, Mộ
Giai Nam nhìn miếng thịt bò kẹp giữa đũa không hiểu gì cả, Thu Anh Đào
nhìn thẳng bắn ý: Ngu ngốc, nhanh ăn đi, nàng sắp hối hận rồi.
Mộ Giai Nam cười nhẹ, khẽ vươn người cắn lấy miếng thịt bò, Thu Anh Đào
tức giận nhanh rút đũa về, lại phát hiện đũa bị hắn dùng căn cắn chặt
không nhả ra, nàng nhíu mày, tốt bụng mà không được báo đáp, ăn xong
thịt còn muốn ăn luôn cả đũa.
Trong mắt Mộ Giai
Nam tràn đầy ý cười xấu xa, dùng ánh mắt chỉ một miếng thịt bò to khác
trong bát, Thu Anh Đào bĩu môi, được voi đòi tiên, người đáng thương tất cũng có chỗ đáng hận, một chữ cũng không sai.
Nàng lại gắp lấy miếng thịt bò Mộ Giai Nam chỉ, Mộ Giai Nam cũng không thèm
đưa tay ra nhận lấy đũa, há miệng chờ như trẻ con, Thu Anh Đào chần chừ
trong chốc lát, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, hắn vì cứu mình
nên mới bị thương, haizZz! Thỉnh thoảng hắn cũng là người tốt!
Nhưng mà, Mộ Giai Nam kia căn bản không biết hai chữ “xấu hổ” viết như thế
nào, từng miếng từng miếng ăn hết toàn bộ thịt bò vào bụng, sau đó ung
dung thoải mái uống trà, rồi còn lười biếng nói: “Ăn no rồi, ta muốn đi
ngủ.”
“…” Cái gì thế này, từ đầu tới cuối nàng chỉ được ăn mỗi miếng thịt bò đầu tiên, còn lại đều bị hắn ăn hết.
Là người bệnh đương nhiên được ngủ trên giường, lúc này, cả tâm tư và sức
lực Thu Anh Đào đều tiều tuỵ, không thể đi ra ngoài đành phải ngủ theo,
nàng nằm đếm cừu trên đống chăn đệm trải dưới đất không thoải mái chút
nào, bên tai truyền đến tiếng thở đều đều của mỗ bệnh hoạn, nàng ngồi
dậy nhìn nhìn… Đừng thấy dáng người Mộ Giai Nam cao gầy, nhưng bụng cũng có tám múi cơ bắp đầy đủ, hơn nữa da trắng nõn dường như còn rất căng
mịn… Nàng lau nước miếng, thèm thuồng liếm môi, Mộ Giai Nam tên chết
tiệt này, đây không phải là dùng sắc dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT