Nguyễn Linh Nhi lập tức hoa dung thất sắc, che miệng nhìn Mộ Giai Nam không thể tin được: “Giai Nam ca, giải thích thế nào đây?”
“…” Mộ Giai Nam vội ho một tiếng, mắt thoáng bối rối, chợt phát hiện Mộ
Giai Kỳ đứng một bên xem náo nhiệt, hắn nháy mắt mấy cái tỏ vẻ hòa ái dễ gần: “Đệ đệ à! Ca phải tốn ba tấc lưỡi khuyên bảo đến nát cả miệng,
cuối cùng thì Ngưu Tiểu Nữu cũng chịu ngả cho đệ rồi!”
Vừa nói xong, Mộ Giai Kỳ từ sau tường phấn khích nhảy ra, nhưng một màn
trước mắt lại làm tâm hắn hóa thành tro bụi… Thu Anh Đào kiễng mũi chân, hôn lên môi Mộ Giai Nam, ngay lúc này, tất cả mọi người chết lặng, Thu
Anh Đào đôi mắt to xoay tròn nhìn xung quanh… Hừ, bắt nạt người khác là
phải trả giá đắt! Đùa chết ngươi, đùa chết ngươi luôn!
Mộ Giai Nam lúc này mới nhìn rõ một thực tế, dù có nhảy xuống vực cũng
chẳng giải được oan khuất. Hắn không né tránh mà nhắm mắt lại, tục ngữ
nói đúng: thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, trời xanh không phụ lòng
người…
“Oa”, Nguyễn Linh Nhi gào khóc một tiếng
phá vỡ cục diện bế tắc, ngay sau đó vang lên tiếng đóng cửa thật mạnh…
Thu Anh Đào liếm liếm môi, hai tay khoanh trước ngực rất vui vẻ, ngẩng
đầu dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Mộ Giai Nam… Anh bạn à, trợn tròn mắt
chưa? Ha ha.
Mộ Giai Nam nhìn chăm chú cửa phòng
của Nguyễn Linh Nhi, trong mắt có chút ai oán, sau đó như trút được gánh nặng: “… Tuy việc này có hơi tàn nhẫn, dù sao cũng mong Nguyễn Linh Nhi có thể thay đổi ước nguyện ban đầu…” Hắn vỗ vỗ vai Thu Anh Đào: “Cám ơn Nữu Nữu, hóa ra ngươi mới là người có duyên tâm hữu linh tê (tâm linh
tương thông) với ta.” Nói xong, hắn lại nghĩ một chút “Trời xanh đối đãi hắn cũng không tệ” mà vui vẻ rời đi…
“…” Thu Anh Đào há hốc mồm ngây ngốc tại chỗ, lập tức lạnh run ngửa mặt lên trời
thở dài… Hừ hừ hừ! Mục đích của nàng là muốn phá cho hư, muốn tạo ra
gian tình không đứng đắn mà! Ông trời không có mắt mà! Ô ô…
※※※
Thu Anh Đào cảm thấy bốn phương tám hướng đều có những ánh mắt quái dị chăm chú nhìn nàng, vì sự sinh tồn ở bên ngoài nàng không để cho Mộ Giai Nam được như ý nguyện, tay nắm chặt đi đến chỗ Nguyễn Linh Nhi, nặng nề gõ
cửa ——
Gõ hồi lâu, Nguyễn Linh Nhi đang khóc sướt mướt mới hé cửa ra, nàng thấy trước mắt không phải là Mộ Giai Nam, mà
là tình địch tội không thể tha. Nguyễn Linh Nhi đùng đùng nổi giận đóng
cửa lại, nhưng tay Thu Anh Đào đã chặn lại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Nguyễn
Linh Nhi đã biết Thu Anh Đào khỏe mạnh, mắt nàng tràn ngập lửa giận,
dùng hết dũng cảm giậm chân chỉ trích: “Ta, ta muốn quyết đấu với
ngươi!”
“…” Thu Anh Đào phủi phủi tay áo, chỉ chỉ phòng Mộ Giai Nam, rồi chỉ chỉ chính mình, để biểu thị quan hệ giữa hai người trong sáng như tờ giấy trắng, dứt khoát kéo áo lót màu trắng mặc
bên trong chỉ chỉ.
Nguyễn Linh Nhi thấy thế thì
sững sờ, không khỏi sờ sờ mặt mình, rồi khóc càng thương tâm: “Ngươi,
ngươi, ngươi… Là con gái sao lại không biết xấu hổ thế này? Ta không có
làn da trắng như ngươi, cũng biết Giai Nam thích nữ nhân có làn da trắng nõn, mà ta trời sinh không có làn da trắng, chẳng qua ta sinh ra không
được như ngươi thôi… Oa ô ô?”
Thu Anh Đào không
thể không… hút một ngụm khí lạnh! Nàng vội vàng há to miệng chỉ chỉ yết
hầu của mình, một lần nữa chỉ cho nàng ta thấy mình tuyệt đối là một
người tàn tật.
“Ô ô… Ta cũng biết là Giai Nam ca
thích con gái ít nói, ngươi muốn nói ta thường ngày lắm lời chứ gì?!”
Nguyễn Linh Nhi vừa khóc nức nở vừa rút bảo kiếm bên hông ra: “Ngưu Tiểu Nữu! Ngươi lai giả bất thiện, cố ý khoe khoang! Hôm nay ta liều cái
mạng này sống chết với ngươi!”
*Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. (Người tốt thì không đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì)
“…” Thu Anh Đào thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận đến đỏ cả lên,
mài đao soàn soạt xông lên, vì thế! . . . . . . Thu Anh Đào cong mông bỏ chạy, vừa chạy vừa nhếch miệng muốn khóc, thế này là thế nào, đúng là
phụ nữ thất tình đều không còn lý trí mà.
Lúc
này, Mộ Giai Kỳ không biết từ đâu nhảy ra, trong phút chốc đã ngăn trước mặt Nguyễn Linh Nhi: “Đao hạ lưu nhân! Nữu Nữu vô tội ! —” Thu Anh Đào
cảm kích không thôi trốn sau lưng Mộ Giai Kỳ, thật không dễ dàng mà!
Cuối cùng người sáng suốt cũng đến… Mộ Giai Kỳ nhìn Thu Anh Đào cười
khổ, vẻ mặt đau buồn phẫn nộ nắm tay thành nắm đấm: “Linh Nhi muội muội! Mộ Giai Nam bất nhân ta bất nghĩa, không cần muội ra tay, Mộ Giai Nam
đoạt người yêu của đệ đệ, ngày mai! … Mộ Giai Kỳ ta muốn cùng anh ruột
Mộ, Giai, Nam quyết chiến một trận sống chết!”
Nguyễn Linh Nhi vì chung mối thù mà tiếp lời: “Một cây làm chẳng nên non, ngày mai đánh một trận đôi nam nữ đi!” Nàng dùng kiếm nhọn giận dữ chỉ Thu
Anh Đào: “Ngưu Tiểu Nữu! Chuẩn bị tinh thần nghênh chiến đi ——”Mắt Thu
Anh Đào trợn trắng, miệng sùi bọt mép quay đi… Tiểu Diêm Vương nói rất
đúng, nàng thuộc dạng người “Tự chui đầu vào rọ”.
Mộ Giai Nam ở sau khe cửa nhìn thấy tất cả… Hắn không nén được thở dài,
haizz haizz, Ngưu Tiểu Nữu vì giúp hắn”Thoát ly khổ hải” (rời khỏi biển
khổ) mà khiến cho bản thân chịu cảnh “Thân thủ dị xứ” (thân một nơi, đầu một nơi), thật là đáng thương.
. . . .
Thu Anh Đào tắm rửa xong, thay quần áo sơn tặc ra, nữ đầu bếp mang thức ăn
đến căn phòng nàng đang ở tạm, Thu Anh Đào cầm lấy tay nữ đầu bếp mượn
giấy bút, nàng cũng không muốn chuyện này càng dọn càng lớn, làm cái
mạng nhỏ này “hy sinh”.
Nữ đầu bếp tốt bụng đem
tới cho nàng một chồng giấy trắng: “Haizz, cô gái xinh đẹp thế này mà
lại câm điếc, nhưng mà nếu ngươi tức giận thì cũng chẳng cần mắng chửi,
sức lực lớn hơn trâu! Đưa tay bóp một phát chết một người, ha ha ——”
Thu Anh Đào ngoài cười nhưng trong lòng không cười gật đầu, nói đến chuyện
khỏe mạnh quá mức làm nàng càng buồn bực, nàng đá cái bàn cạnh tường để
thử nghiệm, sức mạnh của nàng đều tập trung ở trên tay, hơn nữa lòng bàn tay là nơi mạnh nhất, những bộ phận khác đều giống người bình thường.
Nàng hếch hếch mũi, vừa cắn bánh bao vừa viết lên tờ giấy, đối với nàng mà nói, bút lông thật sự rất khó viết.
Đúng lúc này, Mộ Giai Nam đẩy cửa vào, trên tay còn bê một đĩa nho, Thu Anh
Đào thấy hắn không biết xấu hổ xuất hiện, cầm lấy bánh bao bóp một cái
nát vụn, thể hiện ngươi cũng như bánh bao thôi.
Mộ Giai Nam coi như không thấy lửa giận trong mắt Thu Anh Đào, ngồi xuống
như không có việc gì, đưa đĩa trái cây tới trước mặt nàng: “Ta tự tay
rửa nho cho đại tiểu thư Ngưu gia, nếm thử đi…”
Thu Anh Đào giơ lên tờ giấy thứ nhất: cút! —— nàng cực kỳ tin tưởng tần suất phải giơ lên tờ giấy này sẽ rất cao.
“…” Mộ Giai Nam chống khuỷu tay lên mặt bàn, cười dịu dàng quyến rũ: “Muốn ta bóc vỏ nho giúp ngươi sao?”
Quả nhiên, công dụng của tờ giấy này không cao.
Mộ Giai Nam rất tự nhiên, hắn bóc vỏ nho đưa tới miệng Thu Anh Đào, cười tủm tỉm: “Mở miệng ra, rất ngọt, nào…”
Thu Anh Đào chưa từng thấy một nam nhân mặt dày vô sỉ như vậy, tuy cũng có
nhưng tuyệt đối không phải là soái ca, hừ! Không có việc gì mà ân cần
không phải gian xảo thì là đạo chích, nàng tự cầm lên một chùm nho ngồi
xuống ghế đá cạnh cửa, tránh bị dính độc thủ
Ngưu đại tiểu thư đã không nhận, Mộ Giai Nam bỏ trái nho đã bóc vỏ vào
miệng, hắn phóng tới bên cạnh Thu Anh Đào: “Nghe nói Nguyễn Linh Nhi chỉ mặt muốn khiêu chiến với ngươi, ta vốn định giúp ngươi giải quyết khó
khăn này, xem ra người nào đó không cần rồi…”
Không nhắc đến thì Thu Anh Đào quên luôn, nàng túm ống quần Mộ Giai Nam, mắt
đầy mâu thuẫn: đầu sỏ gây chuyện đang ở trước mắt, còn nói gì nữa!
Chuyện phiền phức này trở thành chuyện của một mình nàng từ khi nào hả?
Mô Giai Nam kéo ống quần ra một cách ghét bỏ, đánh đòn phủ đầu: “Dây dưa
cò cưa cái gì? Ngươi vừa rồi không phải kiêu ngạo lắm sao…”
Thu Anh Đào túm Mộ Giai Nam về phòng, chấm mực múa bút viết vài chữ: Mộ Giai Kỳ muốn giết ngươi.
Mộ Giai Nam nghiêng đầu không cho là đúng: “Giai Kỳ từ nhỏ đến lớn đều
muốn giết anh ruột, chỉ là lời cửa miệng thôi, nhưng Nguyễn Linh Nhi thì khác, ngươi cướp ‘phu quân tương lai’ của nàng, tự mình cầu phúc thật
nhiều đi Nữu Nữu.”
Khóe mắt Thu Anh Đào mở lớn, không ngờ nháo tới nháo lui cuối cùng mỗi mình nàng phải chết?!
Nàng dối lòng giơ tờ giấy lên: ta cũng vì giúp ngươi mà, ngươi không thể thấy chết mà không cứu chứ!
Mộ Giai Nam coi như không nhìn thấy gì ánh mắt bay ra ngoài cửa sổ: “Vì sao nho lại có vỏ nhỉ, ăn không tiện chút nào…”
“…” Thu Anh Đào cắn môi, rồi nghiến răng nghiến lợi bóc vỏ nho, đồ vô lại chết tiệt!
Nàng đặt mười quả nho đã bóc vỏ vào đĩa, rồi chọc chọc tay Mộ Giai Nam, nghẹn chết ngươi đi!
Mộ Giai Nam chậm rãi quay đầu, lông mày nhíu lại chỉ trỏ: “Ta là người thích sự hoàn mỹ, có ba quả không tròn, bóc lại đi.”
Một tiếng “rầm” thật lớn vang lên, mặt bàn chỗ Thu Anh Đào bị một chưởng
xuyên thủng luôn, Mộ Giai Nam dùng tốc dộ nhanh nhất cứu lấy đĩa trái
cây, ngổi xổm trên ghế, lấy một trái nho bỏ vào miệng, vừa ăn vừa càu
nhàu: “Chậc chậc, làm gì mà nóng tính thế, làm hỏng đồ đạc là phải đền
đấy nha…”
Thu Anh Đào bước lên một bước, túm lấy cổ áo hắn, thật muốn ném tên này từ đỉnh núi xuống.
Mộ Giai Nam cúi đầu mặt gần như dán trên mặt Thu Anh Đào, mặt không nao
núng nhìn nhìn: “Tức giận sẽ có nếp nhăn, ngươi phải cẩn thận đó.”
Thu Anh Đào suy nghĩ, bây giờ cứ tiếp tục ầm ĩ với hắn thì bất lợi cho
mình, nàng bỗng dưng buông tay ra, chốc lát sau giơ lên tờ giấy vừa viết xong: không náo loạn với ngươi nữa, nhanh nghĩ biện pháp đi.
“Ta nghe Mộ Giai kỳ nói ngươi biết võ công, sao lại phải lo lắng?”
“…” Thu Anh Đào lắc đầu giơ hai tay ra, nàng ngoài khỏe mạnh khác người căn bản chẳng có võ công gì.
Mộ Giai Nam ngẩn ra: “Không phải chứ? Ngươi chỉ có sức mạnh thôi?”
Thu Anh Đào lắc đầu tội nghiệp, làm Mộ Giai Nam sửng sốt … Mặc dù căn cơ võ công của Nguyễn Linh Nhi không tốt, nhưng một chiêu nửa thức cũng coi
như có biết, nếu đánh nhau thật thì nhất định Ngưu Tiểu Nữu không phải
đối thủ của nàng.
Hắn nhảy xuống ghế: “Đi theo ta.”
Thu Anh Đào thấy dáng vẻ hắn như đã có kế sách, liền hấp tấp chạy theo… Mộ
Giai Nam lôi kéo nàng leo lên thang dây trèo vào sơn động, Thu Anh Đào
nhìn sơn động đuốc sáng rực rỡ, lại thấy có giường có bàn ăn, chắc Mộ
Giai Nam muốn nàng trốn ở đây, vì thế nhảy lên giường, còn vừa lòng gật
đầu.
Mộ Giai Nam ấn một cơ quan trên tường đá,
ngoái đầu lại ngoắc ngoắc ngón tay kêu nàng tới, Thu Anh Đào không hiểu
gì đứng lên… Tường đá bên cạnh mở ra, một gian phòng chứa binh khí bày
la liệt đủ loại hiện ra trước mắt nàng. Đao, thương, kiếm, kích, búa,
rìu, móc, xiên, cái gì cũng có, sáng bóng dưới ánh lửa. Thu Anh Đào nhìn đến choáng váng, nàng rón rén đi lên, dùng đầu ngón tay gõ gõ vào mặt
một thanh đại đao, một sợi tóc của nàng vô tình rơi xuống, nhẹ nhàng đứt thành hai đoạn khi chạm vào lưỡi đao. Nàng kinh ngạc lùi về sau một
bước mới phát hiện trên một số vũ khí khắc chữ “Cẩm”, thể hiện rõ chúng
là vũ khí chuyên dụng của hoàng gia, tất cả đêu là đồ của Cẩm y vệ sao?
Thu Anh Đào dùng ánh mắt kì quái đánh giá Mộ Giai Nam… Da mịn màng, lại không có râu, chẳng lẽ là thái giám?
Mộ Giai Nam tất nhiên nhìn thấy sự “rung động” trong mắt nàng… Hắn tùy tay quơ lấy một thanh bảo kiếm có vẻ nhẹ tung trái tung phải hai cái, nhìn
nhìn Thu Anh Đào rồi lắc đầu, hắn bỗng nhiên chú ý đến Lưu Tinh Chùy
trong góc phòng, vung lên một cái như xé gió: “Ngươi dùng cái này đi.”
“…” Thu Anh Đào ngây ngốc cầm lấy Lưu Tinh Chùy cỡ lớn này, vung lên một
cái, chùy sắt (quả tròn tròn ở đầu) lập tức bay tới mặt Mộ Giai Nam, nếu không phải Mộ Giai Nam né nhanh, thì đã biến thành bánh thịt rồi.
Mộ Giai Nam nhíu mày: “Cái này nguy hiểm quá, không nên làm Nguyễn Linh
Nhi bị thương …” Hắn lấy lại Lưu Tinh Chùy trên tay Thu Anh Đào, lấy một con dao găm đưa cho nàng: “Đây là ‘Nhận thủy chủy’ chém sắt như chém
bùn, dùng thử xem.”
Thu Anh Đào cúi đầu nhìn nhìn con dao găm “vừa ngắn vừa nhỏ”, rốt cuộc cũng hiểu hắn định làm gì, hóa ra tiểu tử này căn bản không muốn giúp nàng lánh nạn, chỉ đi tìm giúp
binh khí ngày mai mình chiến đấu thôi! Nàng không biết võ công, Nguyễn
Linh Nhi dùng trường kiếm dài tới một mét, nàng lại cầm con dao găm khoa tay múa chân? Nói đùa gì thế này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT