Hiệu suất làm việc của sơn tặc đúng là cao, chưa tới một giờ ba khắc đã
có mấy người mang theo quần áo đẹp trở về phục mệnh. Thu Anh Đào cúi đầu nhìn đống quần áo hoa lệ trên mặt đất, kích thước lớn nhỏ không đồng
đều, nhìn qua cũng không giống như cởi từ trên người nữ nhân xuống…
Không biết cành vàng lá ngọc nhà ai xui xẻo như vậy, váy áo người ta vừa mới làm xong đã bị cướp đi, chắc chắn lúc này tám phần là ngồi ở ven
đường vẽ vòng tròn nguyền rủa.
Thu Anh Đào chọn
lấy một bộ váy áo tương đối mộc mạc đi vào rừng, vội vàng thay. Nàng
nghe loáng thoáng tiếng Mộ Giai Nam nói chuyện với sơn tặc, hình như có
việc gấp gì đó cần hắn trở về sơn trại.
Mộ Giai
Nam trả lời câu có câu không, quay lại đã thấy Thu Anh Đào ăn mặc chỉnh
tề đi ra, đây là lần đầu hắn thấy Thu Anh Đào mặc váy, màu vàng thanh
nhã tăng thêm vài phần nhã nhặn trầm tĩnh, Mộ Giai Nam nhếch môi cười
một tiếng: “Thế này mới giống nữ nhân.”
Thu Anh
Đào nhấc làn váy đi mấy bước lại gần, đám sơn than thở mấy tiếng kỳ quái như phụ hoạ, nàng khó chịu mím môi, dùng chạc cây viết mấy chữ xuống
đất: Ngươi vội đi thì đi đi. Sau đó cúi người chào thật thấp.
Mộ Giai Nam đưa tay lên, bọn sơn tặc nhanh chóng rời đi, hắn lấy ra một
chiếc khăn tay dính máu, rồi buộc lên cổ tay nàng: “Tống Hàn Nho có thể
nhận ra “Bắt yêu cô”, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Ánh mắt Thu Anh Đào dừng lại trên chiếc khăn tay, khăn tay dính đầy máu
tươi của Mộ Giai Nam, là vì nàng, mới bị thương… Thu Anh Đào thấy cay
cay ở mũi, vội thở ra, vung chạc cây: Chờ ta đưa xong chuyến tiêu này sẽ đến sơn trại tìm ngươi…
“Hửm? … Chưa chắc ta đã ở sơn trại.” Mộ Giai Nam đi đằng trước. Lúc này, Đại tổng quản thái giám
Quế công công đang ở sơn trại chờ hắn, nói là có “Bảo vật” đang được
chuyển tới Hoàng cung, vừa nghĩ đến chuyện này hắn lập tức thấy hưng
phấn.
Thu Anh Đào thấy hắn tâm tình tốt, nhưng
nàng không có lập trường để hỏi hắn đi làm gì, chỉ đành yên lặng đi theo sau, có lẽ giết người, cứu năm ba cô nương đối với hắn mà nói chỉ là
bình thường.
Mộ Giai Nam vừa đi ra khỏi rừng cây, nhìn về phía xa xa, thấy xe tiêu của Tiêu cục Ngưu Thị dừng bên đường,
mà Tống Hàn Nho nhìn xung quanh vẻ mặt lo lắng, hắn không cười nữa, dặn
dò: “Mau đi đi, đừng hành động đơn độc giữa rừng.”
Thu Anh Đào khẽ gật đầu, Mộ Giai Nam có lẽ đang nóng lòng rời đi, nàng khẽ
mở miệng, rồi lại mím môi đi về phía xe tiêu… Mộ Giai Nam nhìn chăm chú
bóng lưng nàng trong giây lát, bỗng dưng chạy về phía trước, tháo xuống
sợi dây chuyền trên cổ đưa cho nàng, Thu Anh Đào nhìn sợi dây chuyền
trong tay mình, dây chuyền rất bình thường không có gì lạ, nhưng mặt dây chuyền rất đặc biệt, tạo hình cực giống một lá liễu màu bạc, màu bạc
lóng lánh trong suốt như được tạc bằng băng.
Mộ
Giai Nam cười ha ha cầm lên lá liễu màu bạc tinh xảo, đặt lên môi khẽ
thổi, khúc nhạc ưu mỹ đánh động lòng người lập tức vang lên, rồi hắn đặt lại vào lòng bàn tay Thu Anh Đào, tiện tay vò rối tóc nàng, vừa đi về
phía chân núi vừa xua tay: “Thử dùng phương pháp thổi ta mới dạy ngươi,
từ từ lĩnh ngộ đi tiểu nha đầu.”
“…” Thu Anh Đào chậm rãi nắm tay lại, khéo miệng khẽ kéo lên thành một nụ cười ngượng ngùng.
————-
Tống Hàn Nho nghe thấy có giai điệu thổi tới, vội vàng quay lưng nhìn ra
sau, mỉm cười an tâm. Hắn bước nhanh tới nghênh đón Thu Anh Đào: “Thấy
nàng vô sự là tốt rồi…” Lúc này hắn mới chú ý tới quần áo của nàng đã
thay đổi, làn váy vàng nhạt tung bay theo gió, hắn muốn gì đó nhưng lại
thôi, cười cười: “… Quần áo này rất đẹp.”
Ngoài
cười nhưng trong không cười, Thu Anh Đào gật đầu, vừa đi vừa đeo dây
chuyền lá liễu lên cổ, hiện giờ nàng lại thấy mừng vì mình là người câm, nếu không thì biết giải thích thế nào, nhưng mà, nàng đã làm chậm trễ
quá nhiều thời gian, mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, ngoại trừ sơn tặc
sẽ có dã thú xuất hiệ, cho nên Thu Anh Đào cố ý xem nhẹ mọi ánh mắt nghi ngờ chất vấn, dẫn đầu đi xuống núi… Mà lúc nàng đưa tay lên, Tống Hàn
Nho chú ý trên cổ tay nàng là khăn tay dính máu, hắn muốn hỏi thăm lại
sợ Ngưu Tiểu Nữu chê mình nhiều chuyện.
… Tống Hàn Nho trầm mặc rất lâu, rồi đi đến bên cạnh Thu Anh Đào, lo lắng nói: “Lúc nãy nàng đi đâu vậy?”
Thu Anh Đào giật mình, dụi mắt rồi ngáp một cái, ý bảo lúc nãy không cẩn
thận ngủ thiếp đi, lý do này, đến nàng cũng cảm thấy mình không sáng
tạo, lần nào cũng chỉ lấy một cớ duy nhất.
Tuy
hắn biết không phải vì lý do ngủ quên, nhưng Tống Hàn Nho vẫn đáp ừ, mà
không biết sao, hắn luôn có cảm giác Ngưu Tiểu Nữu đang cố hết sức đi
đường, hình như rất mệt mỏi.
Tống Hàn Nho lệnh
cho xe ngựa dừng lại, Thu Anh Đào không hiểu vì sao quay đầu lại, thì
Tống Hàn Nho không nói lời nào ôm nàng lên xe ngựa. Tai Thu Anh Đào nghe thấy tiếng “cọt kẹt” của bánh xe, thì cả người nàng đã ngồi lên trên
thùng gỗ, vẻ mặt rất ngốc nghếch. Mà Tống Hàn Nhothì đi bên cạnh nàng,
vẻ mặt thoải mái thể hiện rõ ý tứ tin tưởng mình hoàn toàn.
Thu Anh Đào cảm thấy áy náy với Tống Hàn Nho, chuyến đưa tiêu này, thật là khó khăn không ngừng.
Nàng dịch dịch mông, vỗ vỗ vị trí còn thừa trên thùng gỗ cười một tiếng, ra
hiệu cho hắn lên ngồi cùng nàng, hoàn toàn không suy xét đến ánh mắt đau khổ “Tật ác như cừu” của đám tiêu sư. (*Tật ác như cừu: ghét kẻ ác như
kẻ thù*)
Tống Hàn Nho khẽ cười, nhưng tâm thì dẫn tĩnh lặng lại, thực ra hắn lo lắng cho an nguy của Ngưu Tiểu Nữu hơn…
Ban đầu hắn định đi bộ cho khuây khoả, lại không ngờ việc đi bộ lại nguy hiểm đến mức này, có câu trăm điều mật luôn có một sơ hở, có lẽ một bộ
phận loạn đảng đã biết được mục đích chuyến này của hắn, rất có khả năng sẽ theo đuôi đoạt tín thư.
Thu Anh Đào xoa xoa
bụng thấy hơi đói, dù sao cũng may còn có “lương thực dự trữ”, nàng
nhoài người trên thùng gỗ cầm lên một túi đường Nhĩ đoá (*đã chú thích
chương trước*), vừa định bỏ vào miệng, thì cảm giác ba ánh mắt “đói
khát” đồng thời bắn về phía mình. Tâm không cam tình không nguyện nàng
phải chia đường Nhĩ đoá cho ba tiêu sư, nhìn lại trong túi chỉ còn lại
một miếng đường Nhĩ đoá duy nhất, nàng cắn răng bẻ thành hai nửa, một
nửa bỏ vào mồm, nửa còn lại thì đưa cho Tống Hàn Nho… Tống Hàn Nho chần
chừ trong chốc lát, rồi nhận lấy đường Nhĩ đóa đưa lên miệng khẽ cắn một miếng nhỏ, có lẽ do đói bụng, nên hắn cảm thấy vị ngọt thanh tràn ngập
trong miệng: “Thì ra đồ ăn vặt ven đường cũng rất ngon miệng, ha ha.”
Thu Anh Đào cười tủm tỉm gật đầu, nhai nhai để thoả mãn mồm to của nàng,
lúc đói bụng ăn cái gì mà chẳng ngon, mà Thất hoàng tử tôn quý cuối cùng cũng biết niềm vui trong sự khổ cực của lão bách tính rồi.
—
Vì trên đường đi bị trì hoãn quá nhiều thời gian, nên đến nửa đêm bọn họ
mới đến một thôn trang nhỏ giữa hai ngọn núi, lúc này mọi người đang lê
thân xác mỏi mệt đến một khách điếm gần nhất gõ cửa, mà đêm hôm khuya
khoắt các khách điếm cơ bản đều đã đóng cửa, hoặc là hết phòng.
Lúc tiêu sư gõ đến cửa khách điếm cuối cùng, thì chưởng quầy nói còn phòng, nhưng chỉ còn lại một phòng, năm người bọn họ mắt to nhìn mắt nhỏ, thật ra cố chịu đựng một đêm thì cũng không sao cả, chỉ có điều vẫn nghe ý
kiến của Thất vương gia Tống Hàn Nho, dù sao thân phận cũng bất đồng.
Tống Hàn Nho đã phát sầu vì thôn nhỏ này không có chỗ ngủ, hắn nhìn lên
khách điếm thấy khá sơ sài trong lòng lại càng không vừa lòng, nhưng
nhìn Ngưu Tiểu Nữu đã mơ mơ màng màng đến cả người lắc lư, chần chừ một
lát mới miễn cưỡng chấp nhận ở lại. Tống Hàn Nho đã đồng ý, Thu Anh Đào
lập tức vọt vào khách điếm, đập đập bàn chưởng quầy đòi chìa khoá cửa
phòng, mục đích của nàng hiển nhiên rất không tốt đẹp — cướp giường.
Các tiêu sư đã quen cảnh màn trời chiếu đất, vì phòng trọ chỉ có một cái
giường, nên ba người bọn họ định gọi vài đĩa thức ăn rồi nói chuyện cho
đến hửng đông, để gian phòng cho Tống Hàn Nho và Đại tiểu thư nhà mình.
Thu Anh Đào cũng không phong kiến đến mức nam nử ở cùng một phòng là vạn
lần không thể. Nàng bước qua ngưỡng cửa vào phòng, thấy giường cũng lớn, Tống Hàn Nho ngẩng đầu kinh hoàng thấy trên xà nhà có vài mạng nhện cực lớn, khẽ nhíu mày rồi ngồi xuống ghế: “Nàng ngủ đi, Bổn vương không
buồn ngủ.”
Ban ngày Thu Anh Đào bị kinh hoảng cả
người sớm đã sức cùng lực kiệt, nàng không khách khí nằm lên giường,
tung chăn mền xoay người đi ngủ.
Tống Hàn Nho cố
gắng tập trung tinh thần đọc sách, nhưng tiếng hít thở thư thái của Thu
Anh Đào vẫn là người khách lâm vào trạng thái mơ màng, hắn ấn huyệt Thái Dương, vừa định rót một chén trà, thì đột nhiên… tai nghe thấy tiếng
“chít chít” nho nhỏ—
Phản ứng đầu tiên của hắn là nhảy lên ghế, căng thẳng bấu chặt vào ghế… Chẳng lẽ gian phòng này… có chuột?
Người ta nói, mỗi người đều có nhược điểm “trí mạng”, mà từ lúc sinh ra Tống Hàn Nho sợ nhất chính là chuột.
Lúc này, một con chuột bự màu xám tro rất không nể tình đi tản bộ trong
phòng, chỉ trong nháy mắt đã chui vào ngăn tủ. Tống Hàn Nho đợi một lúc
không nghe thấy động tĩnh gì, thở một hơi chân nhẹ nhàng đặt xuống đất,
đột nhiên cảm thấy chân giẫm lên cái gì mềm nhũn, ngay sau đó dưới lòng
bàn chân phát ra một trận “chít chít chít chít” chói tai, Tống Hàn Nho
cả người cứng ngắc, từ trên trán chảy xuống mộ giọt mồ hôi lạnh, cả đầu
óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng, hắn vừa kêu vừa hô: “A! Có chuột—” như một tiếng trống làm tăng lên khí thế, hắn nhảy lên giường, không
chút nghĩ ngợi đã kéo chăn mền trốn phía sau Thu Anh Đào tị nạn.
Thu Anh Đào bị tiếng kêu thảm thiết làm cho thức giấc. Nàng vừa nghiêng đầu sang hai mắt đã mở tròn xoe, thấy khuôn mặt Tống Hàn Nho trắng bệch,
đôi tay túm lấy vai nàng vẫn còn đang run run… Thu Anh Đào thấy hắn lại
không chút hình tượng trước giả vờ sợ hãi sau mới giở trò lưu manh, thì
định đứng lên châm một ngọn đèn, nhưng vừa mới ngồi dậy, lại bị Tống Hàn Nho túm lại hai vai, hắn cực kỳ căng thẳng nói… ” Có chuột, đừng đi
xuống!”
“…” Thu Anh Đào cảm thấy một thân thể
cường tráng leo lên giường trôn sau lưng mình, hết ngăn cái này lại cản
cái kia, người thì to lớn mà sợ một con chuột nhỏ, thật là nản.
Lúc này Thu Anh Đào cũng nghe thấy tiếng chít chít, nàng quơ một chiếc giầy thêu ném về phía phát ra tiếng, lập tức tiếng chít chít vang khắp bốn
phía… Rõ ràng trong phòng này không chỉ có một hai con chuột.
Tống Hàn Nho vừa nghe thấy tiếng động lại càng sợ hãi, hắn thấy Thu Anh Đào
đối mặt với “mãnh thú hung tàn” lại không chút hoảng sợ, có can đảm có
mưu trí! Lập tức cả hai tay ôm lấy Thu Anh Đào, núp phía sau để tránh
mưa tránh gió: “Ngưu cô nương… thật là can đảm…”
“…” Thu Anh Đào thấy hắn quả thật đã bị doạ, đầu vùi vào hõm vai nàng không nhúc nhích, thậm chí ôm chặt đến mức không thở nổi, nàng cạy cạy ngón
tay Tống Hàn Nho, nhưng bạn hữu này lại càng ôm càng chặt, dường như
muốn cả hai hoà thành một vậy.
Thu Anh Đào nỗ lực phát huy quầng sáng của từ mẫu, đầu tiên là vỗ vỗ bàn tay hắn, xoa xoa
lưng hắn, sau đó đặt tay lên tay hắn ý bảo nàng sẽ bảo hộ “an toàn tính
mạng” cho Thất hoàng tử!
Tống Hàn Nho nửa tin nửa ngờ đáp lời, Ngưu Tiểu Nữu thật anh dũng, không chút sợ hãi khi phải
đối mặt với con chuột xấu xí ghê tởm như thế… Nhưng mà, lúc này hắn mới
phát hiện mình ôm lấy đại cô nương nhà người ta sống chết không buông
tay, lại nhưng mà, tuy trong lòng cảm thấy thế là không tốt, nhưng tiếng kêu đểu cáng của con chuột vẫn làm hắn bất chấp cái gì mà nam nữ hữu
biệt.
Thu Anh Đào ngồi ở mép giường nhìn vào chỗ
tối, Tống Hàn Nho cả người dán sát vào vách tường phía sau nàng, nàng
đợi một lúc không còn nghe thấy tiếng ầm ĩ của lũ chuột, ngáp một cái
lại bắt đầu mơ mơ màng màng. Đến lúc nàng đang định lăn xuống giường nằm mê man tiếp, thì nghe thấy Tống Hàn Nho kêu nhỏ một tiếng, ngay sau đó
kinh hồn bạt vía bật người lên chỉ về phía góc giường: “Trên giường,
trên giường!…”
Thu Anh Đào giật mình ngồi dậy,
nhìn thấy một con chuột có thân hình nhỏ nhắn đang đứng ở góc giường vẫy đuôi. Cả đêm Thu Anh Đào bị chuột làm cho đầu đau đến muốn nứt ra, nàng điên cuồng không kiềm chế được quơ lấy chiếc giầy còn lại, phẫn nộ ném
đi, chiếc giầy lấy tốc độ chớp đánh bay về phía ngọn nguồn của mọi tội
ác… Con chuột nhỏ có lẽ không ngờ một cô nàng lại mạnh mẽ như vậy, nên
chạy chậm một bước vừa vặn bị giày đập trúng đuôi, Thu Anh Đào cười dữ
dằn một tiếng làm hai vai run run, cầm đuôi con chuột đang giãy dụa,
chân trần nhảy xuống giường, lấy tay đẩy cửa sổ, quay với tốc độ ba ngàn hai trăm vòng mỗi giây ném con chuột đáng chết ra ngoài cửa sổ, vèo…
Nàng khinh thường khẽ hừ một tiếng, rửa tay qua loa rồi nhảy lên giường, tiếp tục ngủ khò khò cứ như chưa có chuyện gì phát sinh —
“…” Tống Hàn Nho hơi há mồm, hình như bị choáng váng khi nhìn thấy từng
hành động của nàng, nhớ lại lúc đứng đợi Ngưu Tiểu Nữu, hắn cùng mấy vị
tiêu sư nói chuyện phiếm, nghe nói Ngưu Tiểu Nữu sức mạnh lớn vô cùng
không người nào dám lấy… Hắn nhìn chăm chú Ngưu Tiểu Nữu đang ngủ rất
bình thản, nữ tử này ngoại trừ tính khí không tốt lắm, thật sự chưa nhìn thấy chỗ nào không tốt. Nhưng mà mỗi người mỗi chuyện, nữ tử này thật
dũng cảm, ngay cả con chuột ghê tởm đến chừng ấy cũng không sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT