Sau khi Trương Dư Xuyên đi làm, Trương Cẩn Ngôn bật điều hòa ôm mèo xem tivi nằm ườn người lầy lội trong căn nhà to đùng của ông xã mình, sung sướng đến không thể sung sướng hơn.
Nếu như chỗ nào đó không đau thì đúng là thiên đường!
Thoải mái hưởng thụ cuộc đời được nửa tiếng, cậu giật mình nhớ ra một việc……
Hôm qua đi cả đêm không vác xác về nhà mà không gọi cuộc điện thoại nào cho em gái!
Tối qua xảy ra đủ thứ chuyện khiến trái tym yếu đuối mấy lần suýt nhảy ra khỏi người, đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện khác nữa.
Đứa em ở nhà chắc là sốt ruột lắm đây, vừa lo lắng cho anh vừa ôm bụng đau quằn quại đến cơm cũng không buồn ăn, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà không ai buồn nghe máy lo đến phát khóc thút thít ở nhà……
Mình đúng là thằng anh tồi! Trương Cẩn Ngôn tự kiểm điểm bản thân vội vội vàng vàng chạy đi tìm điện thoại, mãi mới tìm thấy nó ở tủ giày ngoài cửa.
Thế nhưng trên màn hình không hề hiển thị cuộc gọi nhỡ nào, chỉ có mấy cái tin nhắn chưa đọc.
Trương Cẩn Ngôn vội mở ra xem.
19:11:23 Trương Thận Hành: “Em tự xuống dưới nhà mua đồ ăn, bụng cũng hết đau rồi, anh khỏi lo.”
Ở dưới là mấy bức ảnh Thận Hành gửi tới…… Bình thường con bé cực thích ăn đồ nướng nhưng sợ ảnh hưởng đến sức khỏe nên cậu nhất định không cho ăn, hôm nay nhân dịp con người khó tính này không ở nhà, con bé ăn thả phanh.
20:01:19 Trương Thận Hành: “Anh ơi em khóa kĩ cửa rồi, đằng nào tý anh về cũng không mở được đâu nên đừng về làm gì cho tốn công, hia hia”
Ở dưới là ảnh chụp chùm chìa khóa cùng cánh cửa chống trộm khóa trái bên trong…… thế này thì dù có chìa khóa Trương Cẩn Ngôn cũng không mở cửa vào nhà được.
07:20:31 Trương Thận Hành: “Không thèm rep tin nhắn của em, dời đất ơi kịch liệt vại?? [( ºΔº)〣]
Trương Cẩn Ngôn mặt xanh mét: ……
Phản rồi phản rồi! Con thỏ chết bầm này muốn làm phản rồi!
Trương Cẩn Ngôn tức đến giậm chân đấm ngực, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh trả lời tin nhắn: “Đêm qua anh phải tăng ca đột xuất, không được nghĩ tới mấy thứ không lành mạnh kia. [(= ̄∇ ̄)ノ]
Đầu bên này, Trương Thận Hành đang trong giờ tự học buổi chiều, liếc mắt nhìn điện thoại rồi lén cười.
Bởi vì Trương Dư Xuyên đã nói chuyện của hai người cho nhóc ranh ma này biết hết rồi……
Cái gì mà “Anh trai em thuộc về tôi rồi”, cái gì mà “Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt”, tiểu đường chết iem rồi!
Trương Thận Hành không nhịn được mà nở một nụ cười quái đản……
Há há há há!
Bạn cùng bàn: ……
Thầy ơi em sợ lắm rồi!
34.
Từ ngày tỏ tình trong lòng kia, hai người bắt đầu cuộc sống tym hường sến súa mà không hề biết ngán, mà cậu trợ lý ở hiện thực cũng giống hệt cậu trợ lý trong tiểu thuyết kia: được cưng chiều đến tận trời.
Văn phòng tổng giám đốc.
“Cẩn Ngôn, em thích làm gì thì cứ làm đi..” Trương Dư Xuyên vòng tay ôm lấy em Trương Cẩn Ngôn kéo cậu ngồi lên đùi mình, “Không đi làm nữa cũng được.”
Trương Cẩn Ngôn lắc đầu, nghiêm túc sắp xếp tài liệu, khẽ nói: “Tôi muốn tiếp tục làm trợ lý của anh.”
Bởi vì như thế mới có thể dính lấy nhau suốt ngày, thời kì yêu đương cuồng nhiệt gì ấy á dính lấy nhau bao nhiêu lâu cũng thấy không đủ!
Với lại lúc trước lãng phí nhiều năm lắm rồi, bây giờ chỉ muốn dùng hết nửa đời còn lại để bù đắp.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Trương Dư Xuyên khẽ cười, dán người vào sau lưng rồi lấy môi cọ cọ vào sau gáy cậu.
Mùi hương quen thuộc thoảng qua, hẳn là từ lọ nước hoa “Wet garden” kia, lúc ngửi đúng là có mùi ẩm của không khí sau cơn mưa, vừa nhẹ nhàng vừa sạch sẽ, tựa như nhành cỏ hút no nước vươn mình khỏi viên đá xanh, lại tựa như những bông hoa súng được nước mưa gột rửa nơi con ngõ nọ.
Là mùi hương lúc tình cờ bắt gặp.
Còn là……
Mùi hương lúc nhớ nhung.
35.
Căn nhà nhỏ hai anh em ở lúc trước không mấy thoải mái, lại còn cách trường Trương Thận Hành hơi xa nên Trương Dư Xuyên đề xuất ý kiến đưa cả hai về nhà mình ở.
Thế nhưng Trương Cẩn Ngôn nhất định không chịu đồng ý, lí do là nếu ba người ở chung sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển thể chất của con bé.
Mỗi ngày mở mắt dậy đều thấy anh trai đang tập thể dục trên giường với chồng……
Cứ thế thì sớm muộn gì con bé cũng hỏng có biết không hả!
Thế là Trương Dư Xuyên mua một căn hộ cao cấp ở khu gần trường học Trương Thận Hành. Tuy diện tích căn hộ không lớn lắm nhưng thiết kế và nội thất bên trong vừa ấm cúng lại tinh xảo, Trương Cẩn Ngôn thích về ở cùng em gái cũng được mà ở nhà Trương Dư Xuyên cũng được. Thế nhưng Trương Thận Hành chỉ ước sao anh trai ở luôn nhà sếp Trương, bởi vì như thế con bé mới mặc sức xõa, ăn đồ nướng chơi game nghịch điện thoại dẫn bạn về nhà tụ tập vân vân và vân vân, sung sướng đến không thể sung sướng hơn!
Hạnh phúc đến bất chợt cứ như đang nằm mơ vậy đó…….
Ngày này cuối cùng cũng đến rồi sao xe Lincoln…… Không, không được nghĩ! Xe Lincoln…… Nhỡ đâu anh ta vốn không nghĩ đến chuyện này thì sao mình không được nhắc anh ta! Xe Lincoln…… Não ơi mau dừng!
Trương Dư Xuyên bình thản ngồi vào ghế lái.
Hai người im lặng ngồi trong xe, chợt Trương Dư Xuyên kéo cậu lại hôn chụt một cái lên tai, dùng giọng điệu cợt nhả trêu đùa nói rõ ràng từng chữ từng chữ: “Xe-Lincoln-play, làm từ đầu xe đến cuối xe, chờ lâu lắm rồi phải không?”
“Ha, trong lòng muốn đến phát hờn rồi.” Trương Dư Xuyên thổi thổi vào tai Trương Cẩn Ngôn, ngón tay khẽ chạm vào lồng ngực nơi trái tim cậu.
“Tôi không muốn thật mà.” Trương Cẩn Ngôn mặt đỏ bừng, cố gắng bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng trong tuyệt vọng!
Muốn muốn muốn …… Dừng!
“Đừng vội,” Trương Dư Xuyên chậm chạp nói, “Tôi mang em đến một chỗ không có người.”
Trương Cẩn Ngôn vội xua tay: “Tôi không hề vội một tý tẹo nào.”
Chỉ có hơi lửa.dục thiêu đốt…… Không phải!
Trương Dư Xuyên vui vẻ cười, từ tốn lái chiếc xe Lincoln ra khỏi hầm để xe.
Đường phố giờ tan tầm chật cứng xe cộ, một tiếng sau xe hai người vất vả mãi mới bò ra được khỏi thành phố, đi tới phía bờ biển.
Bầu trời giăng kín mây đen, con đường này càng lúc càng thưa thớt rồi thành không một bóng người, xe chạy qua cũng rất ít. Xe chạy như bay trên con đường ven theo bờ biển, khoảng hơn 20 phút sau Trương Dư Xuyên mới dừng xe ở một vùng biển hoang vu không người, “Tới nơi rồi, xuống xe.”
Trương Cẩn Ngôn chậm chạp xuống xe: ……
Trong lòng không khỏi có chút thất vọng!
“Trơi như sắp mưa ấy.” Trương Cẩn Ngôn chạy tới đứng chỗ người đang đứng bên bờ biển kia, mưu mô nhắc nhở anh: “Hay là mình vào xe……”
Sung sướng vui vẻ đánh một trận đi…… Phắc!!!
Trương Dư Xuyên chợt quay lại túm người nọ vào lòng ôm thật chặt, từng trận sóng xô mạnh vào bờ cát, gió biển thổi ầm ầm tàn nhẫn đẩy những bọt nước vỡ vụn vào bờ.
Biển hôm nay có vẻ vô cùng giận dữ.
“Cho em nghe thứ này, đừng sợ.” Trương Dư Xuyên siết chặt vòng tay, truyền một chút năng lực của Đế Thính sang cho cậu.
Mấy ngày nay Trương Cẩn Ngôn được anh truyền năng lực sang không biết bao nhiêu lần nên cũng quen với cảm giác này, cảm giác tựa như tất cả các giác quan được gột rửa ập tới khiến cậu không hỏi hít sâu một hơi.
Đầu tiên là một tiếng rung trầm thấp vang lên, cả mặt đất như đang rung chuyển.
Sau đó, Trương Cẩn Ngôn nghe thấy một âm thanh vô cùng lớn không biết nên gọi là gì vọng tới bầu trời đầy mây bên trên. Thứ âm thanh đó vừa hùng hồn mạnh mẽ, lại mang vẻ cổ kính như từ ngàn xưa vọng lại, tựa như tiếng gầm của vị thần nào đó trên chín tầng mây. Ngay sau đó âm thanh ấy vọng khắp bốn phía đất trời khiến không thể nghe ra phương hướng mà nó phát ra, nặng nề mà dai dẳng, liên miên không dứt. Đứng trước âm thanh ấy, tiếng động trên thế giới này chợt trở nên nhỏ bé như tiếng côn trùng đập cánh, bầu trời mặt đất và biển cả dường như đang lay động theo rồi dần chím xuống……
Trương Cẩn Ngôn mặt mũi trắng bệch, mười ngón tay túm chặt lấy lưng áo Trương Dư Xuyên, môi mấp máy nói không thành tiếng: “Đó là cái gì thế?”
Âm thành kia chợt dừng lại trong nháy mắt.
Thay vào đó là giọng nói lạnh lùng mà dịu dàng của Trương Dư Xuyên: “Em nghe tới Côn Bằng bao giờ chưa?”
Bắc minh hữu ngư, kì danh vi Côn, Côn chi đại, bất tri kì ki thiên lý dã……
Hóa nhi vi điểu, kì danh vi Bằng, Bằng chi bối, bất tri kì ki thiên lý dã……
Nộ phi nhi, kì dực nhược thùy thiên chi vân……
(Bể bắc có loài cá, tên là Côn, bề lớn của Côn không biết mấy nghìn dặm, hóa thành chim, tên nó là Bằng, lưng của Bằng không biết mấy nghìn dặm. Vùng dậy mà bay, cánh nó như đám mây rủ ngang trời… Trích Tiêu dao du – Trang Tử)
“Hôm nay là ngày hóa Bằng mỗi năm một lần của Côn Bằng vùng biển này,” Đôi mắt đen thăm thẳm của Trương Dư Xuyên khẽ cong lên, “Kì cảnh hiếm có, tuy không nhìn được nhưng vẫn có thể nghe được tiếng động và suy nghĩ của nó……” Vừa nói vừa chỉ ra xa, giọng nói cũng trở nên xa xăm mơ hồ.
Chân trời phía đông nam nháy mắt gió nổi mây vần, mây đen vần vũ.
Trương Cẩn Ngôn há mồm định nói gì đó nhưng tiếng nói của nó lại vang lên bao trùm lên hết thảy, nuốt chửng cả tiếng gió thổi sóng vỗ. Trương Dư Xuyên chu đáo lấy điện thoại ra gõ chữ thật nhanh đưa cho Trương Cẩn Ngôn đọc……
“Nó nói, nó muốn đến xem núi Côn Lôn.”
“Nó bắt đầu hát, chờ mãi mới đến lúc hóa Bằng nên nó rất vui.”
“Nó nói, nó vẫn còn là một bé con 1000 tuổi……”
Trương Cẩn Ngôn nhếch môi muốn cười, nhưng rồi lại không cười nổi, bên tai văng vẳng tiếng hát của thần tiên từ trên chín tầng mây vọng xuống.
Kì tích cuồn cuộn giữa biển mây.
Nhưng có lẽ……
Đây không còn là lần đầu tiên Trương Cẩn Ngôn trông thấy kì tích xuất hiện nữa rồi.
Trên thế giới này có rất nhiều rất nhiều kì tích hệt như trong những câu chuyện đồng thoại, chúng vẫn luôn xảy ra vô cùng chân thực ở những nơi không ai để ý tới, len lỏi vào từng ngõ ngách tăm tối của cuộc sống.
Cũng như thần vật khổng lồ đang bay lượn trên mây ngay giây phút này, chẳng thể tận mắt trông thấy.
Nhưng dù chỉ là những âm thanh nhỏ bé, hay là tiếng vang rung chuyển đất trời, chúng đều đang cố gắng nói rằng……
Nói rằng……
Dù có bao nhiêu chông gai vất vả, những người có tình rồi cũng sẽ về bên nhau.
Nói rằng……
Lòng mang điều thiện rồi cũng sẽ tìm thấy ánh đuốc giữa tăm tối mịt mù.
Nói rằng……
Điều gì ta nhớ mãi không quên, bằng một cách nào đó, rồi cũng sẽ trở về với ta.
Chưa biết chừng, ở một lúc nào đó bạn không hề ngờ tới, kì tích đã lặng lẽ xảy ra rồi.
Nó im lặng ngủ say chờ ta đi ngang qua nó.
Trương Cẩn Ngôn dụi mắt, áp mặt vào bờ vai chắc chắn ấm áp của Trương Dư Xuyên.
Nơi cuối chân trời, Côn Bằng sải rộng cánh bay lượn giữa trời mây, từng đám từng đám mây đen bị nó xé nhỏ tựa có cuồng phong bão táp cắt qua.
Trận mưa trong tưởng tượng không hề đổ xuống.
Mà ngày mai, có vẻ sẽ là một ngày trời quang.
Tiếng nói của Côn Bằng dần dần đi xa, trả lại sự tĩnh lặng cho đất trời.
Mặt biển cũng trở nên hiền hòa, nhẹ nhàng đẩy từng trận sóng vào bờ cát lấp lánh ánh trăng.
Hai dấu chân in trên bãi cãi dẫn tới chỗ chiếc xe Lincoln.
Gió đêm khẽ thổi, mang theo những âm thanh hạnh phúc không biết từ đâu vọng lại, bay về phương xa.
[Hết chính truyện]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT