Tham gia hết mấy vòng thi nó như mệt lã ra đi tìm Hoàng Nhi kiếm gì lót bụng , lớp anh tuy bên cạnh nhưng nó chẳng dám nói chuyện hay tạo cơ hội gần gũi ,chỉ sợ gây phiền phức cho anh nên thấy anh đang ngồi chơi vói lớp nên cũng thôi không rủ đi cùng . Nhìn lại sang lớp của Thế Hiển , hắn dành hết thời gian cho việc đi trại là ngủ như một con mèo . Về khoảng này nó phải gọi hắn là thánh ngủ .
-Minh Anh !
-Sao á Thi Thi .
-Cậu tìm ai à ?
-Ừ mình đang tìm Hoàng Nhi nè , cậu thấy cậu ấy không vậy ?
-Hay mình đi tìm cậu ấy lỡ như Hoàng Nhi lạc đường thì sao . – Thi Thi nhau mày lo lắng .
-Ừm đi thôi . – nó không cần thiết suy nghỉ thêm nữa lập tức đi liền .
Suốt cả chặn đường nó và Thi Thi không ngừng gọi tên Hoàng Nhi nhưng chỉ im thinh thít không có tiếng ai trã lời , cứ đi mãi đi mãi theo hướng trước mặt .
Nó loay hoay đi tìm kiếm hết hướng Đông rồi đến hướng Tây , miệng không ngừng gọi Thi Thi , mồ hôi nhễ nhải đôi chân thì như muốn rụng rời .
Càng đi nó mới càng phát hiện ra là cả bản thân nó cũng lạc đường mất rồi , đi đến đi lui cũng về chổ củ . May mắn cho nó là trời cho nó cái tính bình tĩnh khi gặp những trường hợp như thế này .
Dường như hết sức lực nó nằm tựa vào thân cây to lớn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay .
-Long , qua ngồi đánh bài mày . – một giọng nam cùng lớp rũ rê .
-Mày chơi đi , tao mệt .
Dù ngồi sinh hoạt với lớp nhưng anh không rời mắt khỏi lớp 10/3 bên cạnh , lúc nãy vì bận bịu một chút xíu để nó lọt khỏi tầm mắt anh . Cứ nghĩ nó đi đâu đó sẽ quay lại nhưng nãy giờ anh chăm chú quan sát nhưng không thấy đâu cả .
Anh thôi nằm đứng dậy chạy sang lớp Quốc Huy , thì nhìn thấy cả bọn bốn người đang ngồi nhai xoài nhóp nhép .
-Ừm . – anh nói rồi quay về trại lớp mình . Trong lòng có cảm giác bất an .
Tuy nói là về lớp nhưng chân anh lại đi sang lớp nó , đám nữ sinh như thấy được vàng mà sáng trưng cả lên , nhưng rồi ai náy cũng đều hiểu là sang kiếm Minh Anh .
-Anh Long , anh tìm Minh Anh hả – Bích Tuyền nhanh miệng trã lời .
Hoàng Long không nói gì anh chỉ gật đầu thay cho câu trả lời . Cùng lúc đó Thi Thi cũng về lớp trông thấy Hoàng Long , cô hơi bối rối lo sợ , cố tỏ ra bình tĩnh như bình thường .
-Minh Anh đâu ? – anh lạnh lùng hỏi .
-Dạ , em không biết sao anh hỏi em , cậu ấy có chân đi đâu sao em quản .
-Chẳng phải khi nãy cô ấy đi với cô hay sao ?
-Chỉ là đi một đoạn sau đó không biết .
Tuy rằng lời nói của Thi Thi làm anh nghi ngờ nhưng cũng im lặng không nói gì thêm , bỏ đi tìm nó . mỗi một giờ trôi qua càng thêm nóng ruột hơn , tâm trạng như phát điên , điện thoại lại im ru không lấy một ai chả lời càng làm trạng của anh tệ thêm đi .
Hoàng Long vừa đi chổ khác , cũng cùng lúc điện thoại Thi Thi có tin nhắn đến . Lập tức sắc mặt Thi Thi thay đổi lạ lùng .
-Nó đâu rồi .
-Em đưa nó vào rừng rồi bỏ về rồi .
-Như thế ổn không , biết đâu nó nhớ đường ra .
-Mày còn trăng với sao hả , vì mày chính con nhà nghèo rách rưới , vì mày mà Thế Hiển đối xử với tao như thế này . – Ngọc Huyền chạy lại xách cổ áo nó lên .
-Cũng chính mày đã dụ dỗ anh Long – Thi Thi xô mạnh nó ngã ra đất , thuận tay tát vào mặt nó hai cái hai bên rõ đau .
-Hừ , thật là vô lí .. cả hai cô đều đáng để người khác thương hại . À không ! ngay cả thương hại hai cô cũng chả có tư cách đề nhận lấy ! – như dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra , nó phủi lớp bụi trên người cười nhẹ .
-Mày ! Mày dám mày nói gì , một đứa như mày xứng với Thế Hiển hay Hoàng Long hay sao ? – Ngọc Huyền đá vào bụng nó .
Vì cơn đau nó ôm bụng nhăn mặt nhưng vẫn không khuất phục trước hai kẻ ỷ đông hiếp yếu kia .
-Mày có biết mày chính là một con đĩa không hả ?
-Cô nói tôi , cô không nghĩ lại bản thân cô sao ? Người ta bảo càng lớn não bộ sẽ càng mở rộng ra chứ có khi nào lại thu hẹp như cô ? Cô hơn tuổi tôi tại sao đầu óc cô như một đứa con nít vậy .
“ Hoàng Long không được , nhất định phải tìm thấy được cô ấy” – mặt dù đang rất đau hai tay vẫn ôm lấy cái đầu đang đâu của mình nhưng anh không phút giây nào ngừng nghĩ đến việc tìm nó .
Bỗng dung một ánh sáng nhỏ phản chiếu bởi ánh nắng chói vào mắt anh , sờ soạn bụi cỏ anh thấy chiếc điện thoại màu trắng quen thuộc , liền nhặt lên kiểm tra màn hình hiện lên bức ảnh chụp chung của anh và nó , không ngi ngờ gì nửa chắc chắn nó từng chạy qua nơi này . Cố kìm nén cơn đau , anh đứng dậy tiếp tục đi tìm nó …
-Buông tôi ra , các người định làm gì . hức hức – nó dùng hai tay cố gắng bảo vệ cơ thể .
-Gì đâu , anh em mình cùng nhau vui vẻ thôi mà ha ha .
-Biếng đi , đồ lưu manh thả tôi ra huhu – nó khóc lớn , áo nó cũng bị xé ra một mãng giờ đây nó đang dùng chút sức lực mỏng manh mà che chắn cái tấm thân bé nhỏ của mình .
-Buông ra buông ra , Hoàng Long …Hoàng…Long cứu…em , cứu em .
“ Hoàng Long anh ở đâu cứu em , cuộc đời mình không thể bị hủy hoại như thế này được hức hức” - nghĩ đến anh nó như có thêm sức mạnh , đành liều nó đạp thẳng vào khung thành của tên du côn kia mà thoát thân , nhưng đâu dễ dàng như nó mong muốn chỉ vừa chạy được vài bước nó đã bị túm lại .
-Con ranh ! Mày dám , lần này ông sẽ không nương tay nữa . – hắn vừa nói xong chuẩn bị cuối xuống cưỡng bức nó thì bị ai đó xách cổ áo lên .
“ Bụp” một cú đấm mạnh đau như búa bổ giáng mạnh xuống khuôn mặt tên lưu manh kia .
-Mày dám ! ngay cả đứa con gái của Hoàng Long tao mà mày cũng dám đụng vào ư – ánh mắt gằng lên sực tức giận tột cùng .
Tên lưu manh nhìn anh như chết trân đứng bắt động , hai tên kia thấy thế liền chạy đến đạp anh ra , giải cứu cho đại ca .
-Mày là thá gì chứ ! – hắn mạnh miệng .
Nó ngồi thu mình vào một góc chưa hết hoảng sợ , tay vẫn ôm lấy thân thể nước mắt lưng tròng , hình ảnh nó giờ đây như đang giày vò bản thân anh , là anh không tốt để nó như thế này , gân đỏ trong đôi mắt tóe lửa anh lao vào bọn lưu manh mất đi lí trí .
Cả hai bên ẩu đả, anh không phải là kẻ yếu ớt dễ dàng chịu trận , nhưng sức lực một người chọi với ba người là điều không thế nào , máu me bê bết của cả hai bên . Tên đàn em từ phía sau đập mạnh khúc gỗ vào vai anh sự cố quá bất ngờ không tài nào anh né được loạng choạng ngã nhào xuống mặt đất . Chớp lấy thời cơ liền chạy đến khống chế anh .
-Sao ! Mày còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa không thằng ranh con .
-Đừng để tao sống , không thì đừng sống yên ở cái đất Đà Thành này – anh gằng giọng nghiến từng chữ .
Giờ đây nó mới giật mình trở về hiện tại , thấy anh gục xuống bên cạnh nó , một màu đỏ đang bao quanh khuôn mặt anh …
-Được vậy tao sẽ cho mày toại nguyện .- hắn rút ra một con dao bấm nhọn mà nhìn anh .
-Không được ! – nó dùng sức lực bình sinh còn lại mà đẫy tên đại ca ra , ngã nhào vào người hai thằng đàn em .
Hai bên kẻ chạy người đuổi , rược nhau trong rừng . Anh đang thương tích trên mình , nó cũng mệt lừ đi nhưng hai ngời vẫn cố chạy thục mạng , thà chết chứ không muốn rơi vào ba tên kia . Loạng choạng mất đà cả hai người vấp ngã lăng lốc trên mặt đất …
-Minh Anh !
-Hoàng Long !
-Á .
Cả hai người rơi xuống một hố sâu dưới đồi núi , anh ngã xuống trước nó cũng rơi xuống nhưng lại may mắn khi có anh làm tắm nệm đở lấy , cộng thêm vết thương trên dù có chịu đựng đến đâu nhưng rơi xuống tự do và đở nó cũng làm anh đau đến thấu xương rít lên .
Ngã xuống như phim ấy , không biết Ngọc Huyền và Thi Thi sẽ phản ứng ra sao ? Minh Anh và Hoàng Long sẽ như thế nào ? Thế Hiển nếu biết được chắc sẽ gay cấn lắm đây …. Đừng nôn nóng , thoải mái với trà đá thoi ^^ ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT