- Đây chẳng phải buổi tiệc mà mình thường mong ước hay sao ?. – Hoàng Nhi nói thầm .
Đèn bổng nhiên tắt hết đi , chỉ còn chút đèn nơi phía sân khấu, Quốc Huy bước lên cuối đầu chào tay cầm micro trịnh trọng nói:
- Cảm ơn mọi quan khách đã đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay , trước hết tôi xin một lần nữa cảm ơn mọi người đã đến đông đủ để chung vui với gia đình chúng tôi . Thứ hai có vài lời đến người con gái mà tôi yêu...
Giọng nói Quốc Huy trở nên ấm áp trìu mến hơn ...
“- Hoàng Nhi à , Anh đã cô độc cả 1 thời gian dài để đợi chờ 1 tình yêu và tình yêu ấy mang anh theo suốt chín năm qua chưa hề một lần thay đổi , Anh đã có những kỷ niệm đẹp những ngày tháng qua cùng em những kĩ niệm đó chưa một lần nào anh cho phép bản thân được quên đi .
- Cho dù đã bao nhiều lần em giận dỗi , hay chúng ta cãi vã nhau làm đau nhau hết lúc này qua lúc khác , tổn thương cũng chồng chất lên rất nhiều nhưng những điều đó luôn làm anh vui làm anh hạnh phúc .
- cái gọi là tình yêu thì cực kỳ thiêng liêng và cao quý vì nó làm cho con người sống xứng đáng với danh nghĩa người của mình. Và vì vậy chỉ có tình yêu nơi những người trung thực mà thôi. Còn mọi sự giả dối chỉ núp bóng và ngụy biện cho cái gọi là tình yêu. Anh và em đã có một tình yêu nơi những người trung thực phải không em? Và anh thật khờ dại khi khiến em phải chờ đợi lời yêu phải không ?
- thực sự tim anh cũng lọan nhịp cả lên khi ngỏ lời yêu em nhưng nụ cười của em làm anh thêm tự tin và bình tĩnh hơn em thật gần gũi đáng yêu làm sao. Và bây giờ em còn đáng yêu hơn gấp ngàn lần. Anh yêu em Hoàng Nhi ...”
kèm theo những lời nói nãy giờ cũng Quốc Huy là một đoạn slice đang chiếu những hình ảnh của Hoàng Nhi và Quốc Huy bên nhau từ bé cho đến tận bây giờ .
ánh đèn rọi vào khuôn mặt Hoàng Nhi , giờ đây nước mắt Hoàng Nhi lại rưng rưng trào ra , không phải vì đau lòng nữa mà đó là sự hạnh phúc . mọi người đã lừa gạt cô đến đây cứ tưởng tim sẽ ngừng đập hôm nay . ngờ đâu là cả một niềm vui mà Hoàng Nhi không hề hay biết trước , cứ đứng đấy vừa cười vừa khóc, lúc này Hoàng Nhi nghẹn ngào không nói gì được nữa .
nó để Hoàng Nhi đứng đấy , chạy sang phía anh và những người kia miệng không ngừng cười khúc kích , anh thấy vậy liền cốc nhẹ đầu nó cười mĩm, rồi choàng tay qua vai nó .
tất nhiên nó cũng để im , đầu tựa vào anh mà cười mĩm .
Quốc Huy ngừng nói trả míc lại cho MC đi về phía đàn piano , vừa đánh đàn vừa hát .
Rồi bao đêm thầm mong thầm mơ về em biết không anh đang suy tư
Cuộc đời anh chẳng cần đâu những điều quá xa
Chỉ cần em hiểu anh và biết rằng anh mãi mãi yêu em mà thôi
Vì trong anh em là điều duy nhất.
Dành cho em ngàn câu ca và thương yêu đó
Dành cho em tia nắng ấm cùng bao cơn gió
Dành cho em dành cho em niềm đam mê tuyệt vời
Mà anh muốn nắm lấy trong giấc mơ.
Mọi âu lo hãy quên đi vì anh ở đó
Là chiếc bóng mong bên em dìu bước em đi
Ở trên con đường dài có hai chúng taaaaaa ”
(Dành cho em – Hoàng Tôn)
Xong bài hát Quốc Huy bước chậm rãi đến nơi Hoàng Nhi đang đứng , trong túi lấy ra một hộp vuông .
- Hoàng Nhi , những gì anh nói khi nãy em nghe rõ cả chứ ?. – Quốc Huy mĩm cười .
Hoàng Nhi lúc này vì quá hạnh phúc nên không thể thốt nên lời, chỉ gục gục đầu nhiều lần .
- Em chấp nhận lời yêu , và đồng ý đeo nó , ở bên cạnh tôi mãi chứ ? – Quốc Huy mở hộp vuông ra .
Trước mặt Hoàng Nhi giờ đây là một chiếc nhẫn sáng lắp lánh môi mĩm cười gật đầu đồng ý . Thấy vậy Quốc Huy nắm lấy bàn tay Hoàng Nhi đeo nhẫn vào , một cái ôm thật chặt của Quốc Huy dành cho Hoàng Nhi .
- Anh hư lắm , lại chọc em – Hoàng Nhi đập vào vai Quốc Huy .
- Ngốc , anh yêu em . chắc mấy ngày qua gấu Ny Ny khóc nhiều lắm phải không? Mắt sưng húp lên hết rồi nè – Ôm Hoàng Nhi vào lòng Quốc Huy vuốt ve mái tóc .
Mọi người tham gia buổi tiệc ai nấy đều rất cảm động, một tràng vỗ tay vang dậy chúc mừng cho hạnh phúc của đôi bạn trẻ này , Sally và Chủ tịch Triệu đứng xem cũng vui mừng cho đôi trai gái trẽ tuổi này . Mặt dầu qua bao lần phản đối nhưng giờ chứng kiến sự chân thành của Quốc Huy như thế này , mẹ Quốc Huy cũng mĩm cười ủng hộ .
- Con trai à , không ngờ con lại sắp xếp mọi chuyện như thế này – mẹ Quốc Huy cười .
- Xin lỗi , tôi qua đây một lát – anh nhắm ngụm rượu vang rồi bước về phía nó .
Anh cũng đang xã giao với mọi người như thường ngày, nhìn sang nó có vẻ như đang chán chường lắm , liền cáo từ mọi người .
- Ăn nó quá đi không nổi hả? – anh trêu ghẹo nó ,
- Nè , đã ăn gì đâu – nó >”
- Tôi thấy miệng cô nhóp nhép nảy giờ .
- Anh , hứ ...- nó quay mặt sang chổ khác .
- Đi dạo biển không , tôi thấy ngột ngạt . – anh lên tiếng .
Nó muốn trả lời không để đối phó anh lắm, nhưng mà con tim không cho nó làm như vậy , dễ gì có không gian riêng tư với anh cơ chứ , bỏ qua là không được .
- Ờ , tôi cũng không quen với tiệc tùng như dậy , ngột ngạt lắm đi hóng gió thôi .
Gió biển thổi mạnh , sóng đua nhau xô vào bờ, chỉ có bóng dáng hai người đang đi chậm rãi trên bãi biển như đôi tình nhân . hai tay nó chà xát lên nhau vì lạnh, thấy vậy anh cởi áo, khoát lên cho nó .
- Chuyện đó cô biết trước à . – anh hỏi .
- Ơ , chuyện gì hả – nó giả ngu
- Qua mặt được tôi chắc ? – anh béo má nó .
- Au ắm ó ỏ a oi ( đau lắm đó bỏ ra coi ) . – nó nói không rõ vì bị anh béo má banh ra .
Anh bỏ tay ra, nó xoa xoa hai má mình rồi cũng ngồi xuống bên cạnh .
- À , thì ra là như vậy , cứ làm lo lắng cho Hoàng Nhi suốt mấy hôm nay .
Cuối cùng sau mấy tuần không nói chuyện với nhau giờ đây cả hai người đã trở lại như trước không những thế còn thân hơn xưa nữa , có những mối quan hệ còn thân thiết hơn tình yêu trên cả tình bạn ...