- Minh Anh à , lại đây mẹ bảo – mẹ nó gọi .
Đang chán chường vì không biết làm gì cho hết ngày thứ bảy và chủ nhật này , nghe tiếng gọi của mẹ nó chạy lại ngồi xuống đối diện mẹ nó
- Sao hả mẹ .
- Tối nay bác Thanh Lam sẽ sang đón con về bên kia , ba mẹ sắp xếp hết rồi thứ hai ba mẹ sẽ bay sang úc rồi . căn nhà này… - lời mẹ nói có chút xót xa tiếc nuối .
- Mẹ à , sao lại sớm vậy , con không muốn không muốn xa ba mẹ đâu mà hu hu – nó ôm mẹ khóc mà thút thít nói
- Coi cô kìa bao nhiêu rồi mà còn làm nũng với mẹ thế này – mẹ ôm nó xoa đầu vỗ về .
- Mẹ tin gia đình bên đó sẽ đối xử tốt với con , nhớ nhé ở nhà tôi nuông chiều cô nhưng mà sang bên đó phãi là một nữ công gia chánh biết chưa – mẹ nó mĩm cười .
- Căn nhà số 339 Hoàng Diệu ông đã hoàn thành giấy tờ cho tôi hết chưa ?
- Thưa phu nhân vì sao bà lại mua căn nhà đó với gia cao như vậy , tôi thấy không thỏa đáng một chút .- giọng có đôi chút lo lắng trợ lí Trần hỏi .
- Đó là chuyện của tôi, công việc tôi nhờ ông chỉ cần hoàn thành tốt là được rồi – giọng nói đầy nghiêm nghị
- vâng tôi sẽ hoàn tất mọi thủ tục thưa phu nhân .
- tốt lắm , à sang tên cho tôi người sở hữu là Nguyễn Minh Anh .
- vâng tôi sẽ làm ngay .
- tốt lắm .
Mẹ anh cúp máy mĩm cười dịu dàng xen lẫn chút tinh nghịch như tuổi chỉ vừa đôi mươi . Anh ngồi cạnh, tuy mắt và tay vẫn dán trên cái ipad nhưng những gì mẹ anh nói khi nãy anh đều chú ý .
- khi nhà ta chưa được như hôm nay tất cả là nhờ gia đình cậu ấy , không có Phụng Lai thì chắc mẹ không sinh con được – mẹ anh vừa nói vừa ngẫm nghĩ lại chuyện xưa .
- căn nhà đó ? – anh hỏi cọc lóc
- về căn nhà đó là một kĩ niệm với gia đình họ nên mẹ muốn để lại cho Minh Anh , mẹ khá thích con bé .
- con cũng vậy mà – bà quay sang nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ .
- không có – anh thờ ơ nói .
- lại còn không , con là do mẹ sinh ra đó Hoàng Long – bà chóng tay lên cằm
- mẹ coi thường con mắt của con quá – anh cười nữa miệng tay vẫn lướt màn hình như không quan tâm .
- đời nào mà con lại ngồi nói nhiều với một đứa con gái như vậy , con đừng dấu mẹ nữa bật mí bí mật đi nào .
- mẹ à , cô ta phiền chết đi được , yêu sao nổi – anh đặt ipad xuống quay sang nhìn mẹ mình .
- phiền gì con bé ngộ nghĩnh đáng yêu quá trời , mẹ thấy có đứa con dâu như vậy thì tuyệt – mẹ anh mĩm cười rồi kết hợp với hành động vỗ tay .
- thà ế chứ nhất quyết không phải cô ta .
Anh dứt câu nói rồi quay lưng bỏ đi lên phòng , để lại mẹ mình ngồi cười tũm tỉm không hiểu đang tính toán cái gì . Hoàng Nhi từ trên lầu đi xuống gặp anh trai đang đi lên thái độ có chút bực mình mặt thì đỏ như cà chua bước đi vội vả không thèm ngó ngàng gì đến Hoàng Nhi .
- Trời ơi, mẹ không biết đâu, nếu mà nói về nữ nhi con thích Minh Anh cực luôn . – Hoàng Nhi vừa ăn vừa nói .
- Thật hả – bà hớn hở hỏi
- Đúng rồi đó ma ma , để con kể cho nghe nà . từ lúc mà đi học luôn á , một ngày ít nhất cậu ấy chạy qua khu B là 2 lần , nếu mà không gặp được anh hai thì chờ sau trường nà .
- Hoàng Long tui thích anh – nó chống tay lên hông nói rõ
- Kệ cô – anh không quan tâm
- Ừ kệ tôi cũng được mà tôi không kệ anh . – nó cười hớn hở
- Minh Anh … cô .. cô – anh nghẹn họng .
Hoàng Nhi ngồi thuật lại những chiếc tích của Minh Anh theo đuổi anh hai mình cho mẹ nghe .Tiếng hai mẹ con dưới nhà ngồi cười lớn vang cả ngôi biệt thự . anh đứng trên núp sau nghe thấy hết có đôi chút mất mặt nhưng cũng thấy vui khi bị Minh Anh suốt ngày làm phiền như vậy .
- À đúng rồi mẹ quên mất con chạy lên gọi anh hai xuống – bà ngừng cười bảo Hoàng Nhi .
- Dạ ma ma con đi liền – Hoàng Nhi đáp .
Nghe vậy anh liền nhanh chân trở vào phòng ngồi đọc sách như chưa nghe hay thấy gì . Khoảng chừng 5p sau Hoàng Nhi khoát tay anh đi xuống lại chổ mẹ mình .
- Hoàng Long con tối nay đi cùng với mẹ sang đón Minh Anh .
- đón ? – có hơi chút ngạc nhiên anh hỏi
- ừm hôm nay con bé sang đây đó – bà nhu mì nói
- thật hả mẹ , cậu ấy sang đây hả – Hoàng Nhi nhí nhảnh xen vào nói.
- À con bé ở phòng con nhé Nhi .
- Ơ mẹ tuy con thích Minh Anh nhưng tính con mẹ biết đó – Hoàng Nhi bĩu môi .
- Thế phải sắp xếp phòng nào đây ta ? – bà ra vẻ đâm chiu suy nghĩ mắt thì liếc sang anh .
Như đã thấu hiểu tâm tư của bà mẹ xì tin của mình anh thở hắc ra mà nói .
- Coi như số con đen đủi , phòng bên cạnh phòng con trống đó để cô ta ở đó đi .
Mẹ anh cười thâm hiểm , thật quả là con trai bà có thể hiểu được ý bà mà không cần nói nhiều lời .
Giờ mới hết bàn hoàng ngước lên nhìn . Nó đang nằm trong vòng tay của anh , anh đúng là thần hộ mệnh mà khi nào nguy hiểm anh cũng có mặt. Nó giật mình đẩy anh ra