Minh Anh
và Mẹ vừa về đến nhà , trông thấy
pa pa nó lễ phép chào rồi xin phép lên phòng vì nó cảm thấy còn
mệt cần phãi nghĩ ngơi .
-
Minh
Anh con lại đây .
Pa pa nó
bỏ tờ báo xuống bàn , tay vỗ lên tấm đệm ghế bảo nó đến đấy .
-
Dạ
sao ba ? – nó vẫn ngơ ngác không biết gì.
-
Ba
mẹ muốn nói với con chuyện này .- papa nó trầm giọng nói .
-
Dạ
.
-
Con
có muốn sang Úc sống với ông bà và em trai không ?
-
Ôi
ba cứ đùa hoài , đúng là con cũng nhớ em nhưng không cần nhiệt tình
như vậy đâu hì hì – nó xua tay lia lịa mĩm cười
-
Minh
Anh à ba con đang nói thật đó – mẹ cầm tay nó từ tốn nói .
-
Chuyện
là sao mẹ sao con không hiểu gì hết – Minh Anh bối rối
-
Minh
Anh nghe mẹ nói nè , ba con bị đồng nghiệp trong công ty hãm hại , nên
lỡ kí sai hợp đồng với đối tác làm công ty bị thất thu một số tiền
lớn , bây giờ gia đình ta phãi đền hợp đồng đó và chịu toàn bộ
trách nhiệm .
Đôi mắt
mẹ Minh Anh trở nên u buồn khi nhắc đến chuyện này .
-
Bây
giờ mẹ tính sang quán cho một người quen , và bán căn nhà này đi để
đền hợp đồng và gia đình chúng ta sẽ chuyển sang úc ở với nội của
con và em trai .
Ngồi lắng
nghe mẹ nó kể lại chuyện xãy ra với ba nó nước mắt nó cứ thi nhau
chảy xuống lúc nào không hay . Ba
nó là một người đàn ông luôn có trách nhiệm với gia đình lẫn công
việc ông luôn chân thành giúp đỡ mọi người xung quanh mà không ngừng
nghĩ , còn mẹ nó một người phụ nữ vô cùng chu đáo chịu thương chịu
thức khuya dậy sớm để chuẩn bị cho cửa hàng và tất tần tật việc
gia đình .
Giờ đây
nghe ba nó gặp khó khăn nó chỉ biết ngồi khóc chứ không thể nào phụ
giúp ba mẹ gánh vác số tiền lớn như vậy .
Vậy giờ
sao hã mẹ ? – nó thút thít nói
Con không
muốn đi sang Úc đâu , mẹ biết bà nội không thích con mà , vì không
thích con nên bà mới sang Úc mà – nó lấy tay lau đi những dòng nước
mắt đang lăn trên đôi má .
mẹ nó buồn rầu rồi nói tiếp .
Nhưng nếu con ở đây thì con sẽ ở đâu ?
ai chăm sóc cho con ? con còn phài đi học mà ? - Mẹ không muốn con phải cực khổ
đâu MA à - Mẹ Minh Anh rướm nước
mắt
- Anh nghĩ em nên nhận lời
giúp đở của Thanh Lam – Ba nó ạm đạm nói
Chúng ta sẽ gửi con bé sang đó ít nhất chúng ta có thể
yên tâm khi Minh Anh sống bên đó , đợi khi Minh Anh học xong cấp trung
học rồi tính tiếp .
Sang nhà Hoàng Long ?
Ừm con gái , nhà cô Thanh Lam và gia đình chúng ta rất
thân nhau nên mẹ sẽ yên tâm hơn nếu giao con vã lại Thanh Lam cũng tâm
sự với mẹ là gia đình cô ấy đang cần một người phụ giúp chuyện nhà
cửa .
Mẹ nó vừa nắm tay nó vừa lau đi những giọt nước mắt
đang chảy dài nó cứ thút thịt và gục đầu nghe theo sự sắp xếp .
- Thôi quyết định
vậy đi – papa thở dài nói
- Con lên phòng nghĩ
ngơi đi Minh Anh , con chưa khỏe lắm đâu nhớ ngủ sớm nghe con – ma ma nhìn
nó nói
Lết than tàn mà dại lên
phòng . Nó thả tự do cả thân hình xuống giường .
Mặc dù rất mệt nhưng nó không tài nào ngủ được . Nó trằn trọc
về chuyện gia đình . về Hoàng Long , về quyết định ở lại của nó .. Cứ miên man
suy nghĩ nó ngủ quên lúc nào không hay .
Đến
Công ty Hoàng Long nhìn sắp tài liệu được đặt sẵng trên bàn mà thấy
đau đầu , anh lấy tay xoa nhẹ vằn thái dương .
Ngồi
xuống bàn làm việc anh cầm tập hồ sơ trên tay chăm chú đọc về những
điều khoản hợp đồng nhưng không hiểu sao hình ảnh Minh Anh đang cười
nói cứ hiện hình lên trước mặt anh , rồi anh nghĩ về những câu
chuyện lúc nhỏ mà khi nãy nghe mẹ anh và mẹ nó kể lại .
Anh
lục lọi trí nhớ ngày xưa của mình , nhớ về lúc bé anh có ấn tượng
với một cô bé thân hình tròn quay rất đáng yêu và luôn ăn hiếp anh ,
không thể ngờ được đó là Minh Anh
Nó
bước xuống xe không thèm nói gì hơn với Hoàng Long , khiến ánh mắt
của anh trở nên rực rỡ , anh không hiễu vì sao nó lại như thế , vừa
cảm thấy lo cho nó vừa bực tức vì nó dám lơ anh .
-
Minh
Anh ! – anh gọi nó
-
Gì
cơ ! – giọng íu ớt nó nói
-
Cô đi
đâu đó ?
-
Vào
lớp
-
Vào
lớp đi đường đó à . – anh khoanh tay trước ngực nhìn nó
Đến
bây giờ nó mới chịu ngước mặt lên nhìn phía trước rồi quay sang nhìn
anh , anh bị giật mình trước cái vẻ bề ngoài của nó , mặt mày rũ
rượu , đôi mắt sưng húp . Mới qua có một đêm thôi nhưng anh không thể
nhận ra Minh Anh nhí nhãnh của ngày hôm qua còn chạy lăn xăn xung quanh
anh .
Không
biết vì một ý nghĩ nào đó anh chạy đến ôm nó vào lòng , không nghĩ
được gì không cảm xúc nào ngoài cái buồn mà nó đang mang trên mình
gục mặt vào thân hình của anh nó khóc vỡ òa nhưng đứa bé , anh càng
siết nó vào lòng chặt thêm chút nữa .
Một
lúc sau nó nín khóc xô nhẹ anh ra rồi quay lưng đi không nói lời nào ,
lòng nó nặng trĩu nhưng khi được nếp trong anh nó bớt đi được phần
nào nhưng bây giờ nó không có tâm trạng nói chuyện với anh . Anh đứng
đó trông theo bóng nó đi dần xa
‘’ gửi :
Hoàng Nhi
Minh Ạnh buồn
! ‘’
Anh lấy
điện thoại từ trong túi ra bấm dòng tin ngắn ngủi rồi mới bước vào
trường .
Trôi qua 2
tiết học mà nó cứ nằm thừ ra bàn , đôi nhắm vẫn nhắm nghiền theo
đuổi những suy nghĩ . Nó thấy như mình đang chỉ có một mình mặt dù
Hoàng Nhi đang ngồi cạnh nói gì nó cũng chừ à ừ cho qua chuyện .
Reng … reng…
Tiếng chuông
kết thúc tiếc học vang lên , thấy nó cứ vậy Hoàng Nhi rũ nó xuống
căn tin , Hoàng Nhi đứng dậy nắm tay Minh Anh kéo nó đi .
Xuống căn
tin vô tình Hoàng Nhi cũng thấy bọn anh trai mình đăng ngồi bên góc
phía bên kia , rồi vội vang kéo Minh Anh theo .
Trông thấy
Hoàng Long , Đăng Khôi nó cười mĩm thay cho lời chào , thái độ của nó
bây giờ đã đở hơn khi sáng lúc nãy . Hoàng Nhi đã bị Quốc Huy kéo
vào căn tin mua đồ để nó ngồi đó chỉ im lặng . nghe cả ba người kia
nói chuyện ,thật ra chỉ có người con gái kia và Đăng Khôi nói mà thôi
, Hoàng Long lâu lâu mới trã lời lại .
Một lúc
sau Quốc Huy cùng Hoàng Nhi quay lại với nhiều điễm tâm khác nhau .
-
Minh
Anh tất cả cho cậu nè – Hoàng Nhi chỉ vào chổ thức ăn nói
-
Chào
hai anh chị – Minh Anh mĩm cười chào cả hai
Ngọc Quỳnh
trông thấy lúc Đăng Khôi nhìn Minh Anh thật trìu mến và ánh mắt vô
cùng ấm áp cô cảm thấy bị nhói nơi lòng ngực .
‘’ anh
thích cô ấy sao ‘’ - Ngọc Quỳnh
thầm nghĩ
Minh Anh
để ý Ngọc Quỳnh rất lâu từ lúc xuống căn tin cho đến bây giờ , nó
cảm giác rất thân quen khi nhìn vào khuôn mặt thanh tú đó dường như
đã gặp ở đâu đó vã lại còn rất là thân quen . Minh Anh lên tiếng hỏi
để giãi đáp thắc mắc của mình :
-
Ngọc
Quỳnh , có phãi trước kia chị ở khu Phi Trường , Xuân Hà Đông không ?
Khi nghe
Minh Anh hỏi , Ngọc Quỳnh có chút ngạc nhiên vì nơi ở củ của cô chỉ
có Đăng Khôi , Quốc Huy , Hoàng Nhi và Hoàng Long mới biết thôi , tại
sao lại có một người xa lạ biết .
-
Ùm
đúng rồi sao em biết vậy Minh Anh .
-
Chị
có phãi là Min không ? – nó hỏi
Nói đến
đây Minh Anh và Cả 3 người kia cũng ngạc nhiên theo , sao Minh Anh lại
biết rõ về thông tin cá nhân của Ngọc Quỳnh đến thế .
-
Min
không nhớ mình sao ? Minh Anh nắm tay Ngọc Quỳnh nhìn thẳng vào mắt cô
Ngọc
Quỳnh ngỡ ngàng
- em là ai sao biết chị ? còn biết cả địa chỉ
nhà lúc trước và cả biệt danh nữa ? chị chưa giới thiệu mà . – Ngọc Quỳnh nhanh chóng hỏi để giải quyết cái đống thắc mắc trong đầu mình
-
Trời ! còn nhớ lúc 6 tuổi hai chúng ta đi
chung mẫu giáo Hoa Mai đó , cậu luôn nhường đồ ăn cho mình thậm chí
mình hay ăn luôn phần của cậu mà cậu lúc nào cũng chỉ cười .
-
Rồi
còn nữa nha , lúc chúng ta đi học về chiều không ai đón cậu với mình
đùa giỡn bị rớt xuống bờ ruộng nhà bà ba hại cậu bị đĩa cắn nhớ
hông ?
Minh Anh
hớn hở nhắc lại chuyện xưa , khi ngồi nghe Minh Anh nói Ngọc Quỳnh
mới nhớ lại những chuyện hồi bé cô mĩm cười .
-
À
à mình nhớ ra rồi , thì ra là cậu hi hi