Xoay vòng như chong chóng sau gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ
gấp rút cuối cùng gót giày của nó cũng đặt trên thiên đường
nước Anh xa xôi. Vừa ra khỏi sảnh sân bay đã có ngay xe đến
rước, nó vội nói vài lời với Đăng Khôi rồi biến mất tâm.
Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà hơn năm mươi tầng, Minh Anh chẳng bở
ngỡ như thuở ban đầu nữa, nếu không muốn nói là quá quen với
sự sang trọng, xa hoa của tập đoàn này.
Quả nhiên công ty mẹ có khác, tính đến nay vị trí của nó cũng
khá máu mặt ấy vậy khi đứng dưới sảnh này trông nó cũng như
bao nhân viên văn phòng bình thường, chẳng có những cái cúi đầu chào hỏi như PARKSON, không phân biệt chức vụ giai cấp. Đơn giản chị là câu cửa miệng “ Annie, Nice to meet you” rất thân thuộc,
vui vẻ, . Cách giao tiếp và làm việc này có phần thoải mái
hơn rất nhiều.
“ Thầy”
Bóng dáng Mr.Jul ngay cửa thang máy, Minh Anh gọi to chạy lại.
“ Oh, Annie. Sao lại qua đây rồi” Mr.Jul hào hứng khi thấy học trò, nhưng vẫn làm bộ càu nhàu.
Ánh mắt lo lắng của Minh Anh, càng
khiến Hàn Thuyên thấy làm thú vị “ Coi cậu, bỏ cả tài sản vì một người đàn ông mà không hề tiếc nuối gì. Nhưng mình cũng
có điều kiện!”
Không chỉ Minh Anh nhìn Hàn
Thuyên lấy làm khó hiểu, mà ngay cả Mr.Jul cũng thấy làm hiếu
kì. Cái giá bỏ ra đã rất đắc đỏ ấy vậy còn kèm theo điều
kiện, muốn lấy tiền của Hàn Thuyên không dễ .
“ Điều kiện” nó nhấn.
“ Ừm, mình không máu lạnh đến nổi không cho nhân viên ưu tú nhất
công ty được một vị trí. Hơn nữa số tiền bỏ ra đầu tư không
nhỏ, mình cần một người giúp mình bù vào khoảng trống chứ”
Hàn Thuyên phì cười “ Bởi vậy, trong vòng một năm mình muốn cậu ở lại đây làm việc. Còn về PARKSON cũng nên đổi mới để cũng cố vị trí, Julian tạm thời sang Việt Nam điều hành và giám sát
siêu thị”
“ Cậu cứ lo” Hàn Thuyên cười đểu nhìn về phía Mr.Jul gian manh “
bảo thầy cậu, cho mượn chìa khóa nhà đi anh ta đi một năm thì
cậu ở một năm RẤT TIỆN”
“ Ơ, sao lại đổ sang anh. Em muốn kiếm tiền thì phải lo cho người ta chu toàn chứ” Mr.Jul liền từ chối.
Đến mức này cũng đành chịu thua, có nói thêm nữa thì không bị tra tấn màn nhỉ cũng bị hai người nàychặt chém thành trăm mảnh
lúc nào không hay nếu dám từ chối, thôi thì làm thấy phải hi
sinh cho học trò đó là trách nhiệm và bổn phận, ai mượn năm
năm trước anh tùy hứng nhận đệ…
---
Bảy năm trước cũng bước vào tiệm áo cưới vì đám cưới của em gái và bảy năm sau lại một lần nữa Hoàng Long lại bị cặp đôi chị của người mình yêu kéo vào tiệm cưới thêm một lần nữa.
Vốn dĩ anh đã từ chối không đi, ấy vậy Uyển Nhi nào dễ dàng bỏ
qua năn nỉ ỉ ôi lôi kéo anh đi không được, lại bắt đầu qua hù
dọa Thế Hiển, nếu hắn ta không kéo được anh đi cùng thì đừng
hòng có lễ liếc gì xảy ra. Vì chính điều ấy mà hắn méo mó
cả một ngày, đi theo bám đuôi nói hết lời hết nước phải rủ
anh đi cùng cho bằng được.
“ Hoàng Long, mày
thương tao không, coi như tao cầu xin mày đi. Nếu mày không chịu đi có lẽ con tao nó không được nhận cha và thành con nuôi đó, mày đừng nhẫn tâm thế chứ”
“ Hoàng Long, nếu mai mày mà không đi thì ra cầu sông Hàn nhặt xác tao về hộ”
“ Hoàng Long, 3% tao tăng thêm cổ phần của mày thêm 3% lợi nhuận. Mai đi thử đồ cưới với vợ chồng tao”
“ Hoàng long, mày không yêu tao sao. Mày yêu tao sao không để tao
hạnh phúc sao, sao lại nhẫn tâm đối xử với tao như thế chứ,
mày có còn là người không”
Vậy đấy nguyên
một ngày hắn tra tấn anh bằng những ngôn ngữ, mà có thể cả
đời hắn chẳng dám để lòng tự cao của mình xuống như vầy. Hắn cần người con gái, quả nhiên vì Uyển Nhi hắn có thể vứt cả
lòng tự trọng của mình sang một bên.
“ không có Minh Anh, tao đi theo làm gì” anh tùy hứng nói, vì biết điều đó chắc chắn không xảy ra.
“ Hồ đồ, xàm xí ai bảo không. Tất nhiên là có Minh Anh tao mới rủ mày”
Anh dừng bút, chú tâm vào hắn nhiều hắn “ Uyển Nhi lúc nãy gọi
cho tao, bảo có Minh Anh đi nữa, cô ấy là phù dâu thì mày phù
rễ đúng chứ”
“ Dù vậy tao cũng không đi.
Vậy tao đành nhờ Đăng Khôi, vốn dĩ chuyện nãy cũng không sai quy tắt đám cưới chị thì mày và Minh Anh sẽ gặp nhau sai chổ nào là do bọn tao mời mà”
Đăng Khôi? Từ bao
giờ cái tên này uy hiếp tình yêu của anh đến vậy, Đăng Khôi yêu
Minh Anh , anh biết những chưa một lần sợ mất hay thiếu tin
tưởng Đăng Khôi. Vậy mà giờ cứ hở nghe hai người đó gần nhau
anh liền lồng lộng bức bối.
“ Gửi địa chỉ, thời gian, qua tin nhắn đi”
“ Ô kế, phải vậy chứ. Bạn tốt”
Hết nạn này đến nạn khác,hắn chỉ nói bừa ngờ đâu Hoàng Long lại đồng ý ngay, nhưng cũng từ đó làm hắn đau đầu muốn nổ tung.
Vừa thuyết phục tên cứng đầu này xong, giờ phải thuyết phục
thêm cô vợ của tên đáng ghét này nữa, nghĩ đến đó hắn chỉ
còn cách mua vé sang đó năn nỉ Minh Anh mới yên ả mọi chuyện,
không toi với Uyển Nhi cũng toi với tên Hoàng Long này.
Một cú điện thoại Minh Anh đã đồng ý ngay, ấy vậy mà hắn cứ lo
đáo lo để. Hắn còn tự trách mình nghĩ nhiều, hóa ra mọi điều rất dễ giải quyết hắn cưới thỏa mãn, rồi ôm Uyển Nhi ngủ
ngon lành, không quên chúc cậu con “ bé con của ba ba ngủ ngon” …
---
Hôm nay có khách quí đến nhà, mẹ Hoàng Long đích thân tham gia vào việc sửa soạn nhà cửa, mất cả ngày bà mới trang trí cho nó
mới mẻ hơn, ấy vậy khi về đến nhà chẳng một lời hay cái nhìn liếc qua, anh chẳng buồn quan tâm đi một mạch lên tận phòng.
“ Hoàng Nhi, con xem lão này sao không gã đi. Mẹ thấy thật chướng mắt” mẹ anh càu nhàu.
“ lão ta chẳng phải sắp biến khỏi đây rồi sao. Momi ráng chịu
đựng thêm một thời gian ” Hoàng Nhi phì cười đáp lại.
“ Thôi chúng ta vào chuẩn bị thêm
chút đồ ăn đi, có lẽ bên đó sắp qua rồi đó. Con muốn xem cục
đá kia tối nay sẽ tan chảy hay tiếp tục đông cứng”.
Tầm khoảng một tiếng sau, chiếc xe limo bóng loáng chạy vào ngôi
biệt thự, ba mẹ Hoàng Long đều hào hứng chào đón khách quí.
Anh cũng có mặt nhưng với sự gượng ép, nếu mẹ anh không càu
nhàu nhiều lời, có lẽ một suy nghĩ anh cũng chẳng thèm nghĩ
phải xuống đón họ.
“ Lão Trương, Thiên Nghi hai người đến rồi” Ba anh bắt tay chào hỏi lão Trương.
“ Được rồi, được rồi, chắc ông và cháu cũng chưa dùng cơm tối
phải không. Chúng ta đừng dài dòng nữa vào nhà thôi” mẹ anh
giục.
Từ đầu buổi, anh chẳng lên một tiếng nào, thái độ rất dửng dưng…
Buổi cơm tối trôi qua rất êm đềm, cũng rất ấm cúng rất hiếm có
dịp cả nhà bốn người đầy đủ ngồi chung một măm như thế này ,
cũng chẳng có gì cho đến khi dùng món tráng miệng đàm trà,
đã diễn ra một sự việc khiến anh mãi đến sau này vẫn còn ám
ảnh rất nhiều.
“ Bác Trương con xin lỗi, hôn ước này sẽ không có và sẽ không diễn ra” giọng anh nghiêm túc
đến từ con chữ, rất rõ ràng rành mạch.
“ Anh nói bừa cái gì đó” ba anh không giữ được bình tĩnh quát lên.
Mặt lão Trương biến sắc, nhìn anh phẫn nộ không nói nên lời, về
phía Thiên Nghi đã biết trước tình huống như thế này sớm muộn
cũng xãy ra cô không thấy làm lạ, cuối mặt khẽ cong nhẹ môi.
“ ba, bác Trương chuyện hôn sự là chuyện cả đời người, cho dù
hai người đem tình yêu ra mua bán cho dù không nghĩ cho con, thì
hãy nghĩ đến cảm nhận của Thiên Nghi. Cô ấy có đồng ý đi chăng nữa, con cũng không đồng ý, hôn nhân là đích đến của hai con
người không phải thứ đem mua bán”
“ Anh
thôitrẻ con có được không, anh nói cái gì là hôn nhân mua bán.
Một ngày không yêu thì mười ngày, mười ngày không yêu thì trăm
ngày, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh đừng có suy nghĩ nông
cạn , rút mọi lời nói lại cho tôi” ba anh không kiềm chế nổi .
Thiên Nghi đặt tách trà lên bàn, hướng mắt về phía hai người trung
niên trước mặt mình mà dùng âm trầm nói rỏ “ Con cũng không
muốn cuộc hôn nhân này, Hoàng Long anh ta là ai lại tự đề cao
mình như thế. Thiên Nghi con đây không cần một người đàn ông nhu
nhược”
Cô quay sang anh “ Hoàng Long, là tôi
cước từ anh, anh nhớ cho rỏ những gì tôi nói tối nay. Sẽ không
có đám cưới nào diễn ra, có ép buộc tôi thà chết cũng không
muốn chung sống một người đàn ông trốn tránh tình yêu như anh”
Ấy vậy, anh cũng chẳng cần thiết phải có mặt nới đây, theo sau
cúi chào bỏ lên phòng. Lão Trương vẻ mặt khá tức giận hừ
mạnh rồi dậm chân bỏ đi, ba mẹ anh đứng thừ khó lòng mà ổn
thỏa, qua đêm nay có lẽ ngày mai sẽ là những chuỗi ngày đầy
giống bão với tập đoàn…
Quả nhiên không quá
một ngày, toàn bộ cổ phiếu của Gmeiner giảm không phanh, cả
tòa nhà thị chính như chợ ba mươi, náo nhiệt sô bồ, nhân viên
chạy toán loạn khắp nơi. Bận đến nổi áo quần cũng không buồn
mà thay được tử tế.
Ông Nội anhnghe tin cũng
không chịu nỗi cú sốc mà máu nhồi cơ tim, nay rơi vào tình
trạng hôn mê sâu, nằm bệnh viện điều trị theo dõi, ba anh cũng
lên cơn tim phải cấp cứu vẫn chưa tĩnh, mẹ và Hoàng Nhi cũng
lật đật bay sang để tiện chăm sóc.
Cuộc sống
của anh cũng bắt đầu lao vào dầu sôi lửa bổng, hai mươi bốn
giờ trên bảy hầu như anh đều anh cơm trên máy bay, ngủ trên máy
bay, từ Việt Nam sang Mỹ, rồi lại từ Mỹ bay về Việt Nam.
Việc đàm phán đến đâu đều thất bại, càng gây thêm sức ép kinh
khủng. Anh mệt nhòi đến nổi chưa đầy một tháng đã xanh xao hẳn đi. Lão Trương quả nhiên có quyền lực không kém, mọi nguồn thu
vào mua ra ông ta đều chặn lại rất cặn kẽ chặc chẽ khó mà
thở nhẹ.
Về phía bên Hàn Thuyên vẫn chưa
có động tĩnh gì, càng khiến Minh Anh sốt ruột, vậy mà mỗi
lần cô tìm gặp Hàn Thuyên còn khó hơn cả lên trời. Nhờ sự trợ giúp của Mr.Jul cũng coi như vô dụng, điện thoại liên tục liên
lạc không được, cứ ngày ngày theo dõi biến cố của tập đoàn
Gmeiner nó lại đứng nói không yên, nhiều khi suy nghĩ nông cạn
vứt bỏ tất cả để quay về bên anh, nhưng có quay về cũng là vô
dụng. Nó không ở đây, cơ bản không giúp được gì.
“ Hàn Thuyên, mình biết cậu ở trong đó. Mở cửa ra nói chuyện
với mình ngay” mặt cho nó hết sức kêu gào, âm thanh im lặng như
mặt tiền vẫn vậy chẳng có gì đổi mới.
“ Trợ lí Nguyễn, ban nãy chủ tịch đã ra ngoài đàm phán rồi. Cô đừng đứng chờ vô vọng nữa, vã lại…vã lại”
“ Như nào, cô nói đi” nó hét lớn.
“ Chủ tịch căn dặn, nếu là cô đến tìm thì không cần báo. Có
việc gì chỉ cần nói với tôi là được, và thứ này chủ tịch
giao cho cô dặn là cô phải hoàn thành trong vòng 3 tháng”
Nó nhận lấy, lật từng trang đề án mà không khỏi nóng mặt. Giờ
này, Hàn Thuyên còn đưa cô những thứ vớ vẫn như thế này rốt
cuộc cô ấy muốn làm gì.
“ tôi không làm” nó thẳng thừng từ chối
“ Tổng giám biết cô sẽ như thế này, nên đã nhờ tôi nói với cô một câu này “ Dục tốc bất đạt” mong cô nhớ kỉ”.
“ Hối lộ,
trốn thuế, thao túng giá cổ phiếu , trốn tránh trách nhiệm ,
văn phòng công tố vẫn đang điều tra rất chặt chẽ, người như ông
ta đem lại lợi ích gì?”
Chưa dừng lại Hàn
Thuyên tiếp tục dùng lời lẽ đầy chua ngoa “ Chuyện này công khai ra bên ngoài, ông nghĩ cái mác “ CHỦ TỊCH TRƯƠNG” còn mấy ai
gọi nó nữa? Hay gọi là một lão già hết thời?”
Lão Trương mặt mày đỏ rần, người phụ nữ trước mặt ông ta không xa, nhưng cô ta nhỏ tuổi hơn ông rất nhiều lại ngông cuồng không kiên dè chừng mực, hết chín phần đánh vào tâm lí lo sợ của ông
“đến cuối cùng kết quả cũng chỉ là sự nghi ngờ”
Thấy lão Trương cố gắng giữ bình tĩnh đáp, càng làm cô thêm thú
vị“ ông tưởng rằng có thể dề dàng một tay che trời hay sao ?
Ông nghĩ đủ sức đấu với tôi?”
“ Cô” lão Trương rít lên “ Rốt cuộc cô muốn gì”
“ Một đứa con gái không biết thân phận như cô ở bên Thịnh Lâm sẽ
hủy hoại tương lai của nó!” cô nhấn mạnh “ Tôi chưa bao giờ quên
câu nói này, cũng nhờ nó bây giờ tôi đứng cho ông có một kết
quả”
Bóng Hàn Thuyên khuất dần, lão Trương
chao đảo ngã xuống ghế sofa, tay ông ta không chút sức lực để
cầm nổi tách trà.
“ Chủ tịch, Vũ thị đã
trở thành cổ đông chính thức của Gmeiner, hiện tại cổ phiếu
bên đó không ngừng tăng lên một cách nhanh chóng...hơn nữa bên
thanh tra kiểm toán cho người đến điều tra, có người tố cáo
ngài tạo quỹ đen và tham ô”
Mặt mày lão
Trương trắng bệnh, cơn đau tim đột ngột ùa đến, ông ta thở không
nổi mà đâm ra bất tĩnh tại chổ. Ai nấy đều toán loạn, Trương
Thị như chìm vào mớ hổn độn kéo dài…
Ngày cưới của cặp đôi bá đạo cũng đã đến, từ mờ sớm à không cả
đêm Uyển Nhi chẳng tài nào chợp mắt nổi, cô cứ đi đi lại lại
trong phòng. Từ ban công Minh Anh trông thấy ánh đèn, bất giác
cười tiến lại gõ cửa.
“ Chị hai” nó gọi thẻ.
“ Minh Anh, sao em chưa nghĩ ngơi, em mới bay về đây chắc mệt lắm đi nghĩ ngơi đi” Uyển Nhi quan tâm thúc giục.
“ Chị muốn thành gấu trúc trong ngày cưới hã, hai giờ rồi đó, hồi hộp ngủ không được sao?”
“ Em ngủ với chị đêm nay nhé”
“ ừm” nó cười đồng ý.
Mọi chuyện đều dính đến chỡ NGỜ, không ngờnó có một người chị
thế này, không ngờ cả hai lại thân nhau lúc này, không ngờ lại
có một đêm dài đến vậy cứ như một bức tranh nhắm mắt mở mắt
vẫn sờ sờ ngay trước mặt.
“ Vì sao chị chọn quay lại với Thế Hiển, nếu năm đó là Hoàng Long vẫn được mà”
“ Chị muốn hỏi em
điều này” cô quay sang hỏi “ Nếu là Đăng Khôi là một lựa chọn
an toàn, liệu em có muốn thay vì Hoàng Long”.
“ Em biết tình cảm của Đăng Khôi dành cho mình, em cũng không
trốn tránh thậm chí em đang đối diện với tình cảm đó”
“ Ồ, có sao. Có thể tâm sự mỏng cho chị biết” cô tò mò.
“ Đăng Khôi đúng là một sự lựa chọn an toàn nhưng bên một người
đâu phải chỉ có an toàn là đủ như vậy là bất công với anh ấy, còn Hoàng Long là những đợt sóng sô lúc dịu êm, lúc lại dữ
dội nhưng anh ấy bắt đầu từ tình yêu, tình yêu đó cũng theo em
suốt mười năm, không nhạt cũng không phải. Em chỉ có thể nói,
em không từ bỏ, chưa từng từ bỏ”
“ Ừm” cô gật nghe nó nói. “ Đăng Khôi, anh ta tỏ tình với em chưa?”
“ chị biết em trả lời sao không?”
Uyển Nhi lắc đầu.
“ lúc Đăng Khôi nói “ Minh Anh cho anh một cơ hội”, em đã đáp lại
bằng cách giúp anh ấy trong công việc, chắc Đăng Khôi cũng hiểu
câu trả lời là như thế nào…”
Cứ thế hai chị em nằm thủ thỉ với nhau cho đến tận trời sáng…
Hôn lễ chỉ còn vài phút nữa sẽ diễn, lồng ngực Uyển Nhi đập như trống mãi không thôi cô lo lắng đến độ hơi thở cũng lộn xộn
không chính kiến.
“ Cạch” Thế Hiển bảnh bao
trong lễ phục chú rễ lịch lãm, hắn hôm nay tự cho mình là kẻ
đẹp trai nhất thế gian, miệng mồm hắn cứ cười hết cỡ không
ngoát.
“ Quốc Huy, anh buông tôi ra, đơn tôi đã viết kí tôi cũng đã kí.
Anh muốn gì nữa, tốt nhất anh về nhà và hoàn tất giải thoát
cho mẹ con tôi được không? Coi như tôi cầu xin anh”
Nước mắt Hoàng Nhi dàn dụa đổ ra không ngừng, tâm can cô đau đớn xé
nát cõi lòng. Ấy vậy Quốc Huy khăng khăng một hai không chịu từ bỏ.
“Em nói nhăn nói cuội gì chứ, đơn gì anh không kí.
Em và con là gia đình của anh, sao anh có thể bỏ mặt hay làm
tổn hại điều gì. Hoàng Nhi, bình tĩnh nghe anh giải thích được không?” Quốc Huy hết sức cẩn thiết, nài nỉ.
“
Quốc Huy, bấy nhiêu đó đã đủ rồi. Tôi không thể chịu đựng thêm
được nữa, xin anh làm ơn, làm ơn hãy trách xa cuộc sống của mẹ con tôi, làm ơn”
“ Không, tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, Hoàng Nhi nghe anh. Anh không bao giờ làm điều gì có lỗi
với em cả, cô ta chỉ là tự biên tự diễn anh chưa bao giờ đi quá giới hạn, tại sao em không tin anh” Quốc Huy gần như bất lực,
từng lời nói của anh phát ra mang sự thống khổ triền miêng.
“ Hoàng Nhi, cậu đừng khóc nữa” nó xót xa ôm bạn vào lòng “
không quá giới hạn của anh là đợi anh và tình nhân ngủ chung
một giường mới là giới hạn sao. Quốc Huy vốn dĩ kẻ như anh
không trân trọng bất kì người phụ nữ nào, thì để họ được
sống yên bình có được không?” nó chỉ thẳng vào mặt Quốc Huy
mà chỉ trích.
“ Minh Anh, em đừng hiểu lầm.
Giúp anh khuyên Hoàng Nhi được không, anh không thể sống nếu
thiếu mẹ con cô ấy” ánh mắt Quốc Huy đầy sự thành khẩn.
“ hừ, tôi chỉ hận không đấm cho anh một cú ngay lúc này. Nếu
Hoàng Nhi muốn ly dị với anh tôi hai tay sẵng sàng ủng hộ, anh
biết điều còn là người thì buông tha cho mẹ con cậu ấy đi”.
“ Hoàng Nhi, em theo Quốc Huy về nhà đi” Hoàng Long từ xa tiến lại.
Lúc này mọi thứ trở nên hổn độn cả lên, người như anh ghét nhất
là những kẻ ngoại tình lăng nhăng vậy mà giờ lại bảo Hoàng
Nhi theo Quốc Huy về nhà, chẳng phải như thế là tạo cơ hội cho
Quốc Huy lừa gạt em gái của mình, chẳng lẽ bấy lâu nay nó đã
nhìn sai con người này.
“ Hoàng Long, anh
làm cái trò gì thế. Ngay cả anh cũng phân biệt được trắng đen
sao, Hoàng Nhi là em gái ruột của anh đó” nó sỉ vã anh.
“ Chuyện không liên quan đến em, em cũng không có tư cách được xía vào chuyện của Hoàng Nhi” biết nó định phản kháng anh lại
chêm thêm một lời “ Hơn nữa, em lại càng không có bất kì mối
quan hệ máu mủ nào dính líu đến cả hai bên”
“ Hay không cho câu không liên quan, tôi thích xía mũi đấy. Anh ngăn
được sao?” hai tay nó nắm thành quyền, nếu được nó muốn tát
anh một cái cho tĩnh.
“ Được, bởi vì tôi là anh trai của Hoàng Nhi, còn em chẳng có chút liên can nào”
“ Minh Anh, cô làm loạn đủ chưa. Người như cô hiểu được gì từ
chúng tôi, chúng tôi có công việc dù có quan hệ xã giao với
bất kì người nào cũng vì muốn kiếm miếng cơm lo cho gia đình,
tôi dù có bung tiền để tài trợ cho một vị tiểu thư nào thì
cũng là mang tính chất công việc” Quốc Huy không nhịn được tuông một tràng, tay chỉ mặt nó mà sỉ.
“ Hoàng Nhi, lúc chúng ta bắt đầu. Chẳng phải ngày hôm đó anh đã nói
với em, dù anh bên ngoài như thế nào cũng chỉ là muốn tốt cho
tương lai cả hai, anh thề anh sẽ chẳng bao giờ làm chuyện gì có lỗi, thứ anh muốn anh là cho em cho gấu, cả đứa bé sắp chào
đời một cuộc sống đầy đủ vật chất, em muốn gì anh đều có
thể lo cho em được. Càng không muốn tổn thương mẹ con em”
“ Hoàng Nhi, mọi thứ anh làm đều muốn tốt cho gia đình mình, anh luôn đặt em để làm mục tiêu phấn đấu hằng ngày, anh chỉ mong
một điều em thấu hiểu với những mối quan hệ kia, vợ chồng
chẳng phải là chia sẽ với nhau những khó khăn ấy. Điều đó em
không thể cho anh được sao?” Quốc Huy đau đớn, nói lắp bắp không
rõ.
“ Chia sẽ, nếu thật sự tính chất công việc thì anh có thể nói với em mà. Tại sao anh lại giấu…hức…hức…” Hoàng Nhi căm hận đánh túi bụi vào Quốc Huy.
“ Anh sợ nếu em biết, em sẽ như thế này. Em từ nhỏ đã không
phải làm bất kì việc gì, một chút cũng không, anh sợ một
ngày nếu gia đình anh không còn gì hết, anh lại chẳng kịp có
sự nghiệp riêng sẽ hại em trở thành một người không chút địa
vị, muốn gì thèm gì cũng phải kìm lại, thật sự anh rất sợ
ngày đó. Anh không muốn em chịu khổ khi làm vợ anh”
“ Quốc Huy, thôi đủ rồi anh đừng nói nữa, đừng nói nữa tôi không muốn nghe” Hoàng Nhi ôm lấy hai tai bịt kín thét gào.
Đến mức này, Quốc Huy gần như rơi vào tuyệt vọng, anh nhẹ nhàng
lau đi nước mắt rơi xuống như đê vỡ, rồi nắm tay Hoàng Nhi.
“ Được anh sẽ không nói nữa”
Hoàng Nhi cố nín khóc, mở mắt đau đớn nhìn chồng “ Hoàng Nhi, thật ra em có yêu anh không”
Câu hỏi này bật ra trong tình cảnh căng thẳng như vậy, làm Hoàng
Nhi hay nó đều bất ngờ. Hoàng Nhi chỉ nhìn, nhìn một cách sâu
lắng nhất, cũng có ngày Quốc Huy hỏi cô loại câu hỏi trêu
người như thế này ư, bình thường cô sẽ sẵng sàng trả lời “
vâng, em yêu anh rất nhiều”
Nhưng tại sao bây
giờ, ngay chính cô cũng đã tự hỏi bản thân “ Hoàng Nhi thật ra
mày có yêu Quốc Huy nhiều như vậy không?”
Không thấy Hoàng Nhi có ý định trả lời, Quốc Huy rơi vào trạng
thái tuyệt vọng. Phụ nữ là vậy khi họ yêu họ sẽ trả lời rất nhanh không cần suy nghĩ, và họ cũng sẽ thấu hiểu, bây giờ
Hoàng Nhi im lặng tức đồng nghĩ cô ấy không yêu, không cần kẻ
như anh, cô ấy nhẫn tâm bỏ rơi anh.