“ Ồ hóa ra Minh Anh làm cho cô, thảo nào con bé có sự thay đổi ngoạn mục thật”
Chủ tịch Nguyễnxoay sang nhìn nó đang đứng cạnh Hàn Thuyên mà khen ngợi một câu, nó cũng đáp lại bằng cái cúi đầu lễ phép. Dường như ánh mắt không lãng tránh người đứng phía sau vị Chủ Tịch kia.
Hàn Thuyên nhận ra ngay Hoàng Long, thúc nhẹ Minh Anh cố ý trêu chọc, nếu ai để ý sẽ dễ dàng bắt được cảnh tượng ấy.
Hàn Thuyên muốn trêu một chút “ Vị đây chắc là Hoàng Long thiếu gia Gmeiner”
Anh không đáp, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, vạn năm nét mặt lạnh lùng đó không thay đổi trừ phi người vừa nói câu đó là Minh Anh. Lúc này anh hơi khó chịu, khi người con gái kia đang hoàn toàn bơ anh, xem anh như khoảng không vô định tính làm gì đấy nhưng lại bị ánh mắt nhíu mày nhắc nhở của ba nên đành thôi.
Đi theo đoàn người của Gmeiner không chỉ có bọn họ bên cạnh còn có một số nhân vật khác, chẳng hạn như Ông Trương ba của Thiên Nghi, và Thiên Nghi. Bình thường Minh Anh chẳng thèm để ý đến bất kì cô gái nào, thế nhưng Thiên Nghi là người cướp được ánh mắt của nó lúc này.
Thiên Nghi hôm nay thật đẹp, bình thường trong đồ công sở cũng đủ tôn dáng của cô rồi, ấy vậy hôm nay cô diện một chiếc váy ôm màu trắng tinh khôi ôm lấy cơ thể, chột dạ nó thấy ganh tỵ vô vàng cảm giác khó chịu hơn khi bản thân đang phải chấp nhận một điều “ cô ấy và Hoàng Long đi bên cạnh nhau rất hợp”.
Đang mãi mê theo đuổi suy nghĩ mà nó lãng quên mất có người đang hỏi mình cùng một câu nhưng đã hai lần hỏi “ Minh Anh, cháu là trợ lý của cô Thuyên hay sao”.
Nhưng nào ai biết được nguyên nhân sâu xa bên trong, là nó cố tình muốn gây khó dễ cho cô ả phía bên kia. Cô ta tức tối nhìn nó lườm liếc không dừng, rồi quay sang người đàn ông cạnh mình thể hiện sự quyết tâm dù thế nào cũng phải mua cho bằng được.
“ Em nhất định phải có nó”
“ Thy Thy, nếu cô ta thích thì cứ nhường đi. Anh có thể cho em nhiều hơn thế, vã lại anh thấy bộ trang sức đó không hợp với em”.
“ Đạt” cô ả trở giọng nhõng nhẽo “ Nhưng em thích đó, chỉ là một bộ trang sức anh không cho em được sao, anh xem cô ta kìa chỉ là một giám đốc bé nhỏ lại dám đối đầu với người của anh như thế, cô ta là xem anh ra gì . Nha anh, em thích lắm đó”.
Người đàn ông có phần không hài lòng, đôi đồng tử có phần ổn định nhưng cũng không thể mất mặt trước đám đông, anh ta cười gượng gật đầu.
“ sáu triệu không trăm năm mươi” cá cắn câu, Minh Anh cười thầm.
“ bảy triệu” Thy Thy không thua.
“ bảy triệu không trăm năm mươi”
“ cô” Thy Thy rít lên, nén cơn giận. Kiểu này là Minh Anh cố tình chơi cô ả không sai chổ nào, tay nắm thành quyền tức không thể cào xé nó ngay lúc này “ 8 triệu”
Minh Anh vẫn dững dưng, chả mãy may quan tâm đến cô ả. Hàn Thuyên thì lại được một màn xem kịch miễn phí, Minh Anh quả là hư học gì không học lại học cái chiến thuật chọc tức người khác như cô thoáng qua cũng ngầm hiểu được hai người này chắc có mối thù lẫn nhau.
Chủ tịch Nguyễn lại khá hài lòng khi bộ trang sức này, lại có giá trị vượt xa tầm dự đoán của ông, nghiêng đầu ông hỏi khẽ Hoàng Long “ Lương trợ lí của Minh Anh cao vậy sao”
Hoàng Long mím môi cười, nụ cười mang sự vui vẻ thú vị, cảm thán bản thân có một người con gái tuyệt vời như nó.
Thấy Minh Anh im lặng hồi lâu, Mc hỏi nhẹ “ Quý cô đây đưa giá 8 triệu, cô có muốn trả thêm không”
“ Đã vậy thì 8 triệu không trăm năm mươi”
Thy Thy giận đỏ tím tái cả mặt “ 10 triệu”
Con số mười triệu khiến ai nấy đều trầm trồ không ngớt, có người khen, có người cười thầm cô ả ngu ngốc không nhận ra được sự tính toán của Minh Anh.
Minh Anh tiến lại gần Thy Thy, sắc mặt lạnh lẽo ấy có phần khiến cô ta hoảng sợ. Khi nó đưa tay ra mời, cô ả có phần không kiên định được tinh thần phải mất vài giây mới hoàn hồn.
Cả hai đứng giữa kháng phòng, Minh Anh cười mĩm “ Vâng tiểu thư, bộ trang sức này thật sự hợp với cô” nói rồi tận tay Minh Anh trao cho cô ả.
“ Số tiền mười triệu từ bộ trang sức này, phía bên Gmeiner đã thống nhất lấy phân nữa để trợ cấp cho làng SOS của thành phố, thay mặt ban tổ chức tôi xin chân thành cảm ơn”
Mọi người trầm trồ vỗ tay sau lời phát biểu của nó, Thy Thy nhận bộ trang sức, được thể diện nhưng lại mang tâm tức tối. Lúc này cô ả mới nhận ra là Minh Anh cố tình gài, chẳng thể làm được gì hơn chỉ biết ôm bực bội quay về chổ ngồi.
Người đàn ông của cô ả tỏ vẻ không vui, con số mười triệu không quá lớn nhưng cũng chẳng phải bé. Anh ta chẳng còn hứng thú mà tham gia tiếp, bỏ đi Thy Thy cũng lê lếch chiếc mà đuổi theo.
Vị khách không mời nhưng vẫn được tự tiện ra vào PARKSON, Kobe hôm nay diện một bộ lễ phục màu xanh dương cũng sơ mi trắng cà vạt xanh, đính cả gim vàng. Lịch sự đến lạ, nay tóc cũng gọn gàn theo chuẩn mực Under cut cực ngầu, lại còn vuốt keo. Thấy Minh Anh cậu ta liền tránh mặt đi sang hướng khác.
Nó đã thấy nhưng toại nguyện theo ý Kobe bỏ qua cho cậu ta, nếu không cũng sẽ châm chọc bóng gió đến cùng, nụ cười nữa miệng của nó cũng đủ làm Kobe toát mồ hôi lạnh. vừa hay lúc này Zen cũng đi đến thì thầm điều gì đó bên tay, hàng mày nó hơi chau lại rồi gật gù cho qua
Nhìn quanh nhìn quất, mới tìm được tầm ngắm. Tim Kobe đập rộn ràng hơn hẳn, cậu ta chộp lấy một cành hồng cắm trên bàn chạy đên người con gái đầu kia, cuối đầu đưa cành hồng cho Thiên Nghi.
Hai má cô hay hay đỏ ửng hồng nhất thời ngại ngùng không biết phản ứng thế nào, hơn thế áp lực từ người cha đang nhìn mình khiến cô khó thở trong bộ váy ôm sát cơ thể này.
“ Ba, đây là anh Kobe. Anh ấy là đại diện pháp lý của PARKSON”
“ Chào ngài” Kobe lịch thiệp đưa tay chào.
Lão Trương xem xét qua cũng không có gì đáng lo ngại, cho rằng chỉ là chào hỏi bình thường nên lánh đi chổ khác để lại cho bọn trẻ.
Thiên Nghi phì cười trước độ sến sẩm này của Kobe, cả hai nhìn nhau thu bớt ngượn ngùng, nói chuyện với nhau cũng vơi đi ác cảm như khi trước chẳng thấu Kobe như thế nào còn cô thì rất thoải mái rất vui nếu được nói chuyện với cậu ta.
Buổi tiệc đang trải qua êm đêm lại có tiếng huyên náo trước sảnh, bảo an của Trung tâm cũng lần lược được huy động. Thấy có chuyện chẳng lành, Minh Anh đến nói nhỏ với Hàn Thuyên vài câu rồi rời sảnh ra bên ngoài.
Là Ngọc Quỳnh, cô gào thét điên loạn, vừa thấy Minh Anh xuất hiện cô liền dùng hết sức bình sinh mà lao vào nhưng đã bị bảo an can ngăn.
“ Minh Anh, thật ra cô muốn gì. Cô muốn thấy tôi thãm bại mới vừa lòng sao ”
“ Bỏ cô ấy ra đi, để tôi giải quyết » Minh Anh lên tiếng.
“ Giám đốc, không chỉ một mình cô ta còn có một người đàn bà lớn tuổi đang làm loạn bên trong khu mua sắm ”
“ được rồi, qua đó giải quyết đi ”
“ Cô thật là trơ trẽn, tôi nói không sai đúng chứ. Giả làm bộ mặt ngây thơ trước mặt mọi người, như sau lưng lại thủ đoạn không kém bất kì ai ” Ngọc Quỳnh giận dữ, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Minh Anh.
Minh Anh nín thinh, không phải vì những lời sỉ nhục của Ngọc Quỳnh làm nó tủi thân. Mà là vì chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy thôi mà bộ dạng bây giờ không khác gì một kẻ đầu đường xó chợ, lời ăn tiếng nói dịu dàng khi trước chẳng thấy đâu.
Đầu nó cảm thấy bắt đầu nặng trĩu ‘’ nếu cô đến nói những lời thừa thải tốt hơn nên về đi ”
“ hay cho câu hãy về đi, Minh Anh tôi biết cô ghét tôi những việc tôi làm với cô tôi cũng chẳng phủ nhận nhưng cô xem, cô đụng đến gia đình tôi cô khác gì hèn hạ hay không ? ”
Ánh mắt Minh Anh lãnh đạm, chẳng hề quan tâm “ con cái sai cha mẹ dậy, người sai có pháp luật trị ”
Lửa hận Ngọc Quỳnh càng cháy mạnh, cô hận không thể cào nát mặt ngay, cô cười lạnh, ảm đạm mà giáng xuống mặt nó một tát rất đau. “ Vậy kẻ cướp đi tình yêu của người khác ai trị, kẻ hại ba tôi giờ bất tỉnh ai trị. Cô trả lời tôi nghe ”
Minh Anh nhìn thoáng qua gương mặt mất hết lí trí kia mà thấy buồn thay, nó cũng chẳng bụng dạ rảnh rang mà so đò với Ngọc Quỳnh, chỉ là lần này thật sự Ngọc Quỳnh đã vượt quá giới hạn, nợ củ nợ mới chồng chất lên nhau đã bao lần cố nhắm mắt bỏ qua nhưng Ngọc Quỳnh nào có dừng lại.
Ngọc Quỳnh tính đánh thêm một tai nào ngờ, tay của cô đã bị nó dùng sức ngăn lại “ Đúng, Đăng Khôi làm rất tốt kẻ như cô không xứng đáng được yêu, một chút cũng không. Cô nói kẻ cướp đi tình yêu của cô ? xin hỏi cô đang nói ai ? cô thấy người đó hẹn hò hay công khai tay tay với Đăng Khôi chưa ? ”
Ngọc Quỳnh cắn môi, im bật lắng nghe “ Cô nói kẻ hại ba cô nằm bất tỉnh, xin hỏi bản thân ông ta không tham lam mù quán. Một lúc thu mua hết cổ phiếu ấy, cố ý dìm chết Myler thì hà cơ gì nó lại trở thành một đống giấy vụn không có giá trị, tham thì thâm ăn miếng trả miếng, lẽ nào ba cô không biết quy luật đó ”
Ngọc Quỳnh lòng chứa đầy ngọn lửa oán hận, bên tai văng vẳng âm thanh hoạn loạn khi từng đợt người thân quen kéo đến. Thấy hai người đang căng thẳng, Thế Hiển định đến căn ngăn nhưng Hoàng Long đã đưa tay cản lại, tình huống này Minh Anh tự biết cách giải quyết, xen vào chỉ càng làm mọi chuyện thêm phức tạp, dù là bên nào cũng khó mà ôn hòa.
Ngọc Quỳnh cuộn tròn ngón tay vào làm móng bấm sâu vào lòng bàn tay đau điếng người, nhưng nỗi đau đó vẫn không thể lấn áp được nỗi đau day dẳn trong con tim nơi ngực trái của cô, hai mắt chua xót nhắm lại, mọi bất hạnh đều đổ dồn lên nó.
“ Tất cả là đều tại cô, nếu cô không xuất hiện có lẽ chúng tôi sẽ chẳng như bây giờ, mọi thứ sẽ đúng như vị trí ban đầu của nó. Đăng Khôi cũng chẳng vì thế mà lạnh nhạt, làm tổn thương tôi, nếu không do cô gài sẳn bẩy đợi ba tôi nhãy vào ông cũng chẳng phải nằm bất tỉnh như bây giờ. Cô là loại cầm thú, mất nhân tính ” Ngọc Quỳnh hét lớn, hai tay nắm chặt lấy bả vai nó mà lay khóc lớn.
Càng nghĩ Minh Anh càng thấy người con gái này thật đáng thương, tất cả là yêu làm Ngọc Quỳnh trở nên ngu mụi đến mức này, Có lẽ trong tình yêu ai cũng tổn thương, tự tổn thương mình hay làm tổn thương người khác tuỳ theo xuất phát điểm là sự cam chịu hay là ích kỷ .
Ngọc Quỳnh đã chọn ích kỹ, Minh Anh không chút cảm xúc gỡ tay Ngọc Quỳnh ra khỏi mình “Buông bỏ đi Ngọc Quỳnh,cậu không phải đáng thương như vậy ”
“ buông bỏ, cô nói xem tôi làm được sao. Ngay từ lúc gặp cô, Đăng Khôi ngày nào cũng đứng trước mặt tôi nhắc đến rất nhiều, còn bảo trên người tôi có khí chất giống cô” Ngọc Quỳnh cười dại “ Tất cả là tại cô, nếu không vì cô tôi sẽ chẳng tin mình làm ra được những điều ghê tởm như thế, Minh Anh cô hài lòng chưa, dù tôi có sai trái như thế nào cũng chính là do cô ép tôi trở thành thế này, chỉ hận lúc ấy tôi không nhanh tay hơn để lấy mạng cô ”
“ Ngọc Quỳnh, khi ấy tôi không hề đẩy cô xuống cầu thang, phải nhỉ ? ” Uyển Nhi cũng bức xúc mà chạy đến hỏi một câu.
“ hừ ” Ngọc Quỳnh cười lạnh “ Tôi không hề nói cô đẩy ”
“Tình yêu của cô thật đáng khinh bỉ cô biết không? Đúng, cô yêu sâu đậm không sai, nhưng những việc làm ích kỷ của cô là sai. Cô tưởng rằng mình làm những việc đó rồi lấy lý do này lý do nọ đổ hết cho người khác thì cô nhẹ lòng sao. Những việc cô đã làm qua đó, có bao giờ cô thấy mình vui hơn hạnh phúc hơn chưa, cô cho rằng mình bất hạnh còn người khác lại đang hạnh phúc trên nổi đau của cô, nếu cô thật sự nghĩ vậy thì cô thật sự rất ngu dốt. Cô nói rằng do tôi mà Đăng Khôi lạnh nhạt với cô sao, cô nhầm to rồi. Bởi vì Đăng Khôi không chấp nhận được con người ích kỷ của cô thôi. Cô tưởng mọi việc cô làm anh ấy không biết rỏ sao, cô lại sai lầm rồi, thật ra Đăng Khôi biết rất rỏ nên mới kiên nhẫn ở bên cạnh cô, nếu không anh ấy đã rời xa một kẻ ác độc như cô từ lâu rồi, Đăng Khôi không phải kẻ ngốc! ’’