Vừa tan ca, Thiên Nghi luống cuống bước chân rời khỏi văn
phòng, vừa ra khỏi công ty vì không chú ý cô va phải người đàn
ông cao lớn, ngã xuống.
“ Tôi xin lỗi, cô có sao không?” Kobe đở cô dậy.
Mùi hương người đàn ông nay khó mà quên, thậm chí có vài lần nó
đã bám lên quần áo của cho đến khi về đến nhà. Lập tức mặt
cô chuyển sang đỏ khi biết đôi phương là ai, giọng trở nên gay
gắt.
“ Trung tâm thương mại, và trụ sợ Gmeiner
có gần nhau đâu, hơn nữa hôm nay tôi cũng chẳng lên lớp của anh.
Chúng ta có cần phải gặp nhau nhiều như thế này không?Hơn nữa
tôi thấy chúng ta chẳng có lí do gì để gặp.”
“ Anh bị dở hơi à, tránh ra” Thiên Nghi mắng một câu, đẩy anh ta qua một bên. Tiến ra phía đường bắt xe.
Hơn mười phút đứng bắt nhưng chẳng có xe nào dừng lại, thêm tên
đáng ghét đứng sau cứ nhìn cô mà cười khúc kích. Càng khiến
não bộ căng lên như dây đàn chỉ tiết lúc này không băm dầm anh
ta được.
“ Không cần, đừng theo tôi. Tôi cảnh cáo đó” nói rồi cô quay lưng
dùng đôi chân lê trên đường. Tránh Kobe càng nhanh càng tốt.
Nhưng Kobe đâu phải người dễ nãn lòng nhanh thế, anh cứ theo sau ngồi trong xe oto mà bóp còi in ỏi, từ từ lái xe theo từ phía sau
mặc cho Thiên Nghi cứ đôi ba phút lại quay lại mắng mỏ. Người ta nói quá đúng đẹp trai không bằng chai mặt, ấy vậy Kobe có cả
hai yếu tố đó.
“ Nhìn cô vậy không ngờ lại có gia đình rồi” Kobe cười mĩm nói.
Thiên Nghi nghe hai từ gia đình, mà khó chịu rít lên một tiếng: “ Anh mở miệng ra không có câu nào hay sao. Không tính chở tôi đi à,
trễ lắm rồi đó làm ơn”.
Cả hai cùng đi đónCậu bé Gấu và Hoàng Lâm sau đó đi một nhà Hàng nổi tiếng trong
thành phố, không gian cũng rất thoải mái. Suốt cả chặn đường
đi duy nhất chỉ có Kobe ngồi nói luyên thuyên không ngừng, cậu
bé Gấu cũng có vẻ rất thích thú trao đổi rất nhiều người
khổ nhất vẫn là Thiên Nghi, cô phải làm người phiên dịch cho cả hai. Lúc này cô ước gì Gấu cũng bị nhiễm gen như nhà Hoàng
Long, cậu em trai út Hoàng Lâm tuy nhỏ nhưng rất ngoan vì duy
truyền theo gen hay sao không rỏ nhưng cậu ta ngồi im không cười
nói, vẻ mặt rất lầm lì.
“ Hai cháu ăn gì” Kobe xoa đầu cả hai hỏi món.
Còn Hoàng Lâm còn nhỏ nên được ăn suop theo Thiên Nghi gọi món. Cô
chưa kịp chọn món cho mình liền nghe thấy một âm thanh trẻ con
bên cạnh.
“ Quý cô dùng gì ạ”
“ Cháu càng ngày càng mòm mép giống baba rồi” Cô búng nhẹ mũi gấu, cười tươi .
Bị Kobe cố tình dụ dổ đi dùng bửa tối, có cả hai cậu nhóc
khiến trong lòng cô xuất hiện một cảm giác bình yên rất lạ,
một không khí ấm áp như gia đình của riêng mình. Sau những giờ
làm việc mệt mỏi dùng cơm cùng với người đàn ông của mình,
cùng hai đứa con nhỏ thì mọi muộn phiền streess lo âu sẽ tan
biến đi tất cả.
Chưa khi nào cô cùng dùng bữa
với một người đàn ông lạ, lại cười nhiều, tưởng tượng nhiều
đến thế này. Hơn nữa cô lại có cái nhìn rất khác về Kobe so
với hằng ngày, những lúc trong công việc lúc nào anh ta cũng
nghiêm túc, chu toàn tính toán rất tỉ mĩ. Những giờ dậy trên
lớp lại vô cùng biến thái, trẻ con không một chút nghiêm túc.
Còn lúc này lại rất ân cần, dịu dàng galang như một người đàn ông thực thụ quan tâm chu đáo tỉ mĩ.
Sau khi dùng xong bửa tối Kobe có ý
mời Thiên Nghi đi uống nước hóng gió một tí hẳng về, nhưng cô
đã từ chối mặc xác cho Kobe nhiều lần phải ôm ngượng vào
mình, trước mắt đưa cậu nhóc về nhà an toàn rồi mới đến cô.
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước một căn biệt thự khá lớn, Kobe ở là người ngoại quốc cho nên với cũng không mấy đổi ngạc nhiên, mặt khác cũng đoán ngầm ra được Thiên Nghi thuộc gia đình rất
gia thế, thế vì sao cô lại đi làm trợ lí thấp bé ở Gmeiner?
Câu hỏi dần xuất hiện trong não bộ anh.
Thôi suy nghĩ, anh chạy về phía cửa kia lĩnh lãm mở cửa cho Thiên Nghi, ít ra
hành động này khiến Thiên Nghi muốn cho cậu ta thêm một điểm
cộng.
“ Cảm ơn anh về bửa tối, có dịp tôi sẽ mời” Thiên Nghi đưa tay ra bắt.
Lợi dụng cơ hội Kobe nằm chặt bàn tay Thiên Nghi kéo về phía mình
ôm chặt một cái rồi cũng vội vàng buông ra kẻo không ăn tát
chứ chẳng phải đùa, đứng cười nham nhỡm : “ Theo lẽ em phải ôm
tôi để cảm ơn mới phải, may cho em tôi là người đàn ông bao
dung”.
Thiên Nghi chỉ biết đứng ú ớ nhìn người
con trai kia đang vọt lẹ lên xe, mà rời khỏi tầm mắt. Cô đứng
dậm chân tức giận, hai tay ôm lấy má nóng hổi mà lẩm bẩm : “
Trời sao lại nóng đến thế này”.
Bấy nhiều đó
cũng chưa là gì so với sự ngạc nhiên lúc cô vừa bước chân vào
đến nhà, nhìn thấy người đàn ông trạc tuổi ba cô đang ngồi tại bàn ăn cười nói vui vẻ mà không khỏi bàng hoàng.
Gặp người đàn ông cô lễ phép cuối chào : “ Chào bác, chào ba con mới về”
Ba cô chỉ đáp lại bằng cái gật đầu, còn người đàn ông kia lại
nhã nhận chào hỏi : “ Ấy chà, Thiên Nghi cháu nay càng ngày
càng đẹp ra đó”.
Thấy người bạn khen con gái,
ba cô cũng nở mũi đôi phần mà khách sáo đáp lại : “ Ông đừng
khen con bé, không nó lại tự cao tự đại mà đánh mất bản thân”.
Cô chỉ biết đứng cười trừ mà nhìn hai người, việc ba Hoàng Long
xuất hiện đột ngột như thế này không chỉ đơn giản chỉ thăm bạn và dùng bửa.
“ Cháu còn đứng ngây ra đó à
lại đây dùng bửa luôn đi,chắc mới đi làm về chưa ăn gì” ba
Hoàng Long cười nói ngoắc tay kêu cô lại.
Thiên Nghi gật nhẹ “ dạ vâng” hai tiếng rồi đến ngồi bên cạnh.
Trong bữa cơm tối hai người lớn chủ yếu hỏi han về cuộc sống, công
việc thương ngày là chính, nhưng chính vì điều ấy lại càng
làm cô thấp thỏm không yên, không khí yên bình này có gì khiến
lồng ngực cô trở nên khó chịu rất nhiều.
Nhấp
ngụm trà, ba Hoàng Long xoay về hướng cô mà gặn hỏi một câu: “
Thiên Nghi, vậy cháu và Hoàng Long nhà ta đã có tiến triển
nhiều hơn chưa?”
Mẫu bánh đang nhai trong
miệng bổng trở nên cứng ngắt, lại đắng khó mà nuốt trôi, cô
nhấp lấy một ngụm nước lấy lại bình tĩnh đáp trả : “ Anh ấy
đối xử với cháu rất tốt ạ, anh Long là một sếp tổng đối với nhân viên công ty rất chu đáo và chăm sóc hậu hĩnh ạ”.
“ Không, ý ta là tình cảm giữa hai đứa thì sao?” Ba anh lai gặn hỏi kỉ càng hơn.
Thiên Nghi lúng túng ngại ngùng chẳng biết trả lời làm sao cho
phải, nói anh đang theo đuổi tổng giám Anh khác nào nói bừa
trong khi cô còn chưa biết sự thật có phải như vậy hay không,
còn nói nếu tiến triển tốt thì cũng chỉ là quan hệ cấp trên
với cấp dưới có gì đáng nói.
Thấy con
gái e thẹn , ba cô liền bật cười tranh lời : “ ông này, nó là
con gái đó, con gái tôi đó hỏi trực tiếp những việc đó sao nó dám trả lời cơ chừ ha ha ha”
Hai vị tiền bối nhìn nhau mà cười thấu hiểu, cô đành cuối đầu tránh ánh nhìn cho qua chuyện.
“ Bác vô ý quá, khà khà” ba Hoàng Long nắm tay Thiên Nghi trìu
mến “ Hai đứa làm việc, ở gần nhau hằng ngày chắc tình cảm
tốt lắm phải không? Lúc nãy ta hỏi hơi thừa rồi”
“ Cháu năm nay cũng hai ba tuổi rồi nhỉ, Hoàng Long nhà ta cũng
đã hai bảy rồi. Hai ông già này cũng đến lúc bàn tính chuyện
hôn nhân cho hai đứa, mong sớm có cháu bồng bế”.
Câu nói của ba anh khiến cô toát mồ hôi lạnh, nhớ lại hai ba năm
trước khi cô mới trưởng thành đã nghe theo sự sắp xếp cũng cha
mình mà vào công ty làm trợ lý cho Hoàng Long mục đích để dễ
tiếp cận có cơ hội tìm hiểu nhiều hơn và dĩ nhiên sau vài năm
mọi cố gắng, cô đã trở thành cánh tay phải bên cạnh anh. Khi
đó cô cảm thấy rất vui rất hạnh phúc, còn bây giờ lại khác
cảm giác trong lòng trở nên hài lòng thật sự không muốn cuộc
hôn nhân này xãy ra, nếu được cô lập tức từ chối ngay.
Thiên Nghi cười ngượng : “ Có vội vàng quá không ạ, trước giờ anh
Long luôn giữ khoảng cách với cháu cũng không tỏ ý gì cháu
nghĩ cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.” Cô nhẹ giọng nói “ Hơn thế nữa biết bao cô gái đến bên cạnh đều bị anh ấy
thẵng thừng từ chối chẳng phải sao, cháu nghĩ mình cũng không
phải ngoại lệ đâu ạ”
“ Con bé ngốc nghếch này, bảo con khờ không sai chút nào” ba Thiên Nghi cau mày “ con có
thấy người con trai nào không có ý gì lại giữ con bên cạnh
suốt mấy năm qua không? Không có ý gì lại sang nhà ta ăn cơm
không dưới một hai lần. Mọi việc nhỏ bé quan trọng đều do con
xử lý, chưa kể các sự kiện lớn hay quan hệ xã hội đều tay
trong cùng con đi hay sao?”
Ba cô lại trấn an
thêm một câu : “ Người đàn ông đối tốt với một người phụ nữ
như thế, chỉ khi cô ta là người mà anh ta yêu thôi”
Những lời ba cô vừa nói khiến cô có cảm giác ngờ ngợ, ngẫm lại
quả nhiên có một chút như thế. Từ công việc chúng đến công
việc riêng tư hầu hết anh đều nói cho cô, đều bảo cô giải quyết thay anh, có dự định hay làm gì đều tìm đến cô hỏi ý kiến
đầu tiên chẵng lẽ tất cả điều ấy là tình ý của anh bấy lâu
nay mà cô không nhận ra, cô ngốc thật hay sao.
Thiên Nghi cưỡng mĩm, đôi má cũng hây hây đỏ ửng : “ Dạ, con không
biết. Nghe theo sự sắp xếp của người lớn vậy ạ”
Nói rồi cô chạy một mạch lên phòng, với vô vàng cảm xúc mới mẻ…
---
Chuyến du lịch nhanh chóng kết thúc, mất đi sự vui vẻ khi các cặp đôi lần lượt trở về. Được một lúc sau khi Ngọc Quỳnh bỏ đi, Đăng
Khôi cũng mệt mỏi mà sắp xếp hành lý nhanh chóng trở về Đà
Nẵng. Cặp đôi Thế Hiển và Uyển Nhi lúc này lại ngập tràn
trong hạnh phúc, cùng nhau chạy trốn đến Nha Trang du lịch âm
thầm cho đến khi tới nơi rồi mới gọi điện thoại về thông báo.
Cặp Quốc Huy đưa lý do “ Gấu đột nhiên bị bệnh, bà nội lại
không có nhà” nên hai vợ chồng khẩn trương thu xếp trở về trong
đêm.
Trong căn nhà gỗ giờ đây chỉ còn lại duy
nhất một cặp tình nhân, đắm đuối chìm đắm trong vũng lầy tình yêu cứ ôm siết nhau không rời, như sợ sơ hở là lập tức biến
mất ngay.
“ Anh lựa phim đi, em đi lấy chút đồ ăn rồi sẽ quay lại”
Anh chu môi lắc đầu làm ra vẻ đáng yêu “ Không cần lựa phim, không cần anh vặt. Phim của chúng ta
đóng sống động hơn , còn muốn ăn sao? Anh sẽ ăn em chịu chưa”
“ Đồ điên, anh đàng hoàng lại cho em” Minh Anh cười nhéo bên hông anh một cái rỏ đau.
“Đau đau” mặt anh nhăn nhó “ không cần, anh nói không cần. Ngồi đây
để anh ôm như thế này là đủ rồi” Anh vòng tay ôm nó chặt hơn,
sợ chỉ cần nới lỏng nó sẽ biến mất như tám năm về trước.
“ Được rồi, vậy không xem phim nữa. Em xuống nhà lấy chút nước
dâu rồi lên ngay nhé” nó nói dịu dàng, hôn nịnh lên môi anh mị
hoặc.
Bị nó dụ đến mức này anh kha khá thỏa
mãn, mới chịu buông nó ra không quên nhắc nhở thêm một câu, nói
đúng hơn là ra thánh chỉ cho ái phi của anh: “ Cho em năm phút,
nếu không…”
“ Biết rồi, biết rồi…”
Khi nó vừa đi khỏi phòng chưa được bao lâu nụ cười trên môi của anh cũng chợt tắt dần đi khi thấy cuộc điện thoại đến từ ba
mình: “ alo, con nghe”
“Hoàng Long, con đang ở đâu. Mấy hôm nay không đến công ty”
“ Đà Lạt”
“ Bà ngoại lại ốm à, đã đở hơn chưa?”
“ Dạ, đã đỡ nhiều rồi, ba đừng lo lắng.”
“ Ừm, thu xếp rồi về gặp ta”
“ Ba, ba về nước?”
“ con không vui khi ta về sao, về gấp nhé ta có chuyện cần bàn bạc với con, Hoàng Long à”
Nghe hai từ “ Bàn bạc” mà sắc mặt anh trở nên tối sầm, bất an
đoán ra được điều gì đó không hay sắp sửa ập đến.
Cả hai người trao đổi thêm vài câu thì anh bổng tắt đột ngột khi
Minh Anh quay trở lại phòng. Nó trông thấy nhưng chẳng buồn tò
mò hỏi đến.
“ Công việc, chẳng khi nào thảnh thơi”
“ Sao thế, nhân viên lại đòi tăng lương à” nó cười nói.
“ Bé Zen, ám ảnh em đến vậy sao” anh phì cười, lấy cốc dâu của
nó làm một ngụm “ chỉ có con bé mới suốt ngày lẻo đẻo đi
theo đòi tăng lương”
Nó vội cướp lại ly nước giả vờ càu nhàu anh : “ này, của em mà. Ai cho anh uống”.
“Anh cho, em là của anh. Suy ra ly nước này cũng là của anh!” Anh ngạo mạng đáp trả.
“Gì mà của anh, Xin! Không có vụ ấy đâu” nó đẩy anh ra.
Hành động ấy được cho là ngu xuẩn, ngay lập tức tòa án tối cao là anh liền đưa ra hình phạt thích đáng mười đầu ngón tay của anh di chuyển lên khắp cả cơ thể nó mà cù, cả hai lăn lộn đùa
giỡn với nhau rộn cả căn phòng.
Đã lâu lắm rồi cả hai người mà hòa chung tiếng cười với nhau như lúc
này, cảm giác bình yên, ngày ngày bên anh như thế nó đã chờ
suốt tám năm qua nhiều khi chỉ sợ là giấc mơ ngủ dậy sẽ biến
mất, vì vậy khi thức dậy hay lúc ở cùng anh nó hay tự đánh
vào mặt thật đau để xác nhận.
Minh Anh nằm
trong lòng anh tận hưởng mọi sóng gió phong ba bảo táp đã trải qua tất cả. Nhưng đâu hay lòng anh giờ đây như sóng cuộn dâng
trào, núi lửa hừng hực , với hàng tá suy nghỉ loen lóe trên
đầu. Nếu đúng theo suy nghĩ của anh, cuộc điện thoại khi nãy
có thể liên quan đến một cuộc hôn nhân anh không hề mong muốn.
Anh và nó chỉ vừa mới bắt đầu, có đánh chết anh đâm anh ngàn
mũi dao anh cũng không thể, nhất định không để Minh Anh của anh
phải chịu thêm bất kì một tổn thương nào nữa, người con gái
này đã dùng mười năm thanh xuân để yêu anh, giờ là lúc anh phải bảo vệ nó bằng tất cả những gì anh có... mang đến cho nó
một gia đình, yêu thương đến cuối cuộc đời.
“ Minh Anh, em có tin anh không?” đặt nụ hôn lên đỉnh đầu nó anh hỏi.
“ Sao hỏi thế, tất nhiên em luôn tin anh rồi”nó trả lời ngay, không cần suy nghĩ.
“ Ừm, như thế đủ rồi. Dù chuyện gì xảy ra, cũng phải tin anh
nhớ không? Con heo” anh vuốt ve nghịch tốt nó như cún con nằm
trong lòng anh.
“ Anh thanh niên kia, em không phải
PET của anh, cũng chẳng phải heo, nay chỉ còn bốn lăm kí thôi”
nó phụng phịu trả lời.
Anh dựng nó dậy, vờ
chau mày méo môi: “ Này, trả Minh Anh lại cho tôi, trả lại mau.
Minh Anh của tôi năm mươi lăm kí kia, trả lại cho tôi…huhu…”
“ Gì chứ, lúc đó em năm mươi nha, năm lăm ở đâu ra hả” nó nói lí nhí.
“ Lúc đó anh đi cùng em mà, à mà năm mươi tám chứ năm lăm hồi nào…” anh cười, gằn giọng đáp lại
“ năm mười mà”
“ anh nói năm tám, đừng cãi”
“năm mươi”
“năm tám”
“năm mươi”
“ Giờ em nói năm mươi là năm mươi, vợ luôn đúng” nó béo hai má anh banh ra thích thú.
“ Hoàng Long xấu xa, thả em xuống ai cho anh mà lại tự tiện vậy hã…aaaa…”
“ Như thế này mới là tự tiện nè…”
“ Hoàng Long…”
---
Sau một tuần kết thúc chuyến lịch, cả hai người lại lao đầu vào
công việc như điên không có phút giây nào thảnh thơi. Suy cho cùng từ hôm về đến nay, Hoàng Long lại trở nên bận rộn hơn rất
nhiều, dù nó trăm bề công việc như vẫn tranh thủ gọi điện hoặt tìm gặp anh tính ra trong tuần nay hai người chỉ gặp nhau có
hai lần nhưng chăng trọn vẹn.
Một lần là ở nhà khi nó đang chăm Hoàng Lâm, anh về nhà lấy vài bộ quần áo nói với nhau được vài câu rồi liền đi. Lần thứ hai lâu hơn một
chút là cùng dùng cơm tối với nhau, chỉ được vài đủa anh nhận được điện thoại liên hồi . Mặc cho anh đã tắt mấy vài lần
nhưng người gọi rất kiên nhẫn, nó cũng là một người của công
việc nó hiểu nên không mấy để bụng, cho qua mọi chuyện để anh
lo liệu công việc.
Kí xong một đống giấy tờ
chồng chất, rồi nằm ngửa ra ghế nghĩ ngơi một chút cầm điện
thoại im lìm mà trông chờ một cuộc gọi từ ai kia. Bấm phím
gọi nhưng xem ra lại vô dụng khi màn hình luôn hiện mấy bận, nó lẩm bẩm : “ anh ấy, đang bận gì sao?”
“ Cốc…Cốc…” Kobe gỏ lên tấm kính phát thành tiếng “ Tổng giám, đang nhớ ông xã à” có dịp cậu ta liền treo.
“ Đang chờ đối tác gọi” Nó thản nhiên nói.
“ thôi cho tôi xin, từ khi PARKSON thành lập, người ta toàn chờ
cậu gọi, à không chờ thư kí của cậu liên lạc chứ có bao giờ
thấy tổng giám đốc xinh đẹp của chúng ta chờ cuộc gọi của
bất kì ai đâu” Kobe trề môi “ Đúng là nói dối không chớp mắt”
“ Đã đoán ra rồi,còn hỏi làm gì”
“ Được rồi không chọc cậu nữa, mình đem danh sách model và kế
hoạch cho buổi trình diễn thời trang sắp đến đây. Có lẽ cậu
phải sang lại Úc một chuyến, việc kinh doanh bên đó đang có
chút rắc rối, Zen đã bay qua đó trước phụ giúp cho cậu Win
rồi”
Nó cầm sắp tài liệu lên nhìn nghiêng
nhìn dọc rồi lại đặt xuống, công việc quả là công việc điều
hành một chuổi tập đoàn cũng chẳng mấy vui vẻ còn mệt hơn là đi làm vườn tại nông trại trước kia nữa.
“ Cậu sắp xếp đi, tối nay chúng ta lên đường luôn đi”
“ Nhanh vậy sao?”
“ Còn chần chừng đến bao giờ nữa. Có vẻ nhiều chuyện lắm đấy” nó thở hất ra “ Kobe à, một người yêu mình sẽ không bao giờ
nói bận phải không?”
“ That’s right”
“ Ừm, đặt vé sang ba ngày nữa chúng ta sang Anh luôn nhé, Hàn Thuyên gọi về tổng công ty”
“ có chuyện gì sao” Kobe thắc mắc.
“ Mình không rỏ, nhưng có vẻ nghiêm trọng”…
Trước khi lên máy bay, nó vẫn cố gắng gọi cho anh nhưng vẫn thất
vọng khi chẳng có tín trả lời điện thoại, một khi đi chẳng
biết một tháng hay kéo dài mấy tháng mới được gặp lại anh nó sẽ nhớ anh lắm, bùi ngùi đành kéo vali vào trong phi trường.
Trông thấy anh từ phòng họp bước ra, anh đang còn bàn vài điểm nội
dung cùng với Thiên Nghi, trợ lí Trương chạy đến đưa điện thoại
cho anh, ánh mắt khó hiểu anh cầm điện thoại nhìn cuộc gọi
nhỡ mà toát mồ hôi lạnh.
“ Anh nên gọi lại cho cô ấy”
“ Ừm, cô đem những thứ này về văn phòng giúp tôi” anh nói rồi đi về một phía bấm mấy gọi, nhưng tín hiệu lại ngoài vùng phủ
sóng.
Trong lòng cảm thấy bất an không yên,
anh cuống cuồng lái xe chạy một mạch đến công ty không thấy
người, lại chạy về nhà được nghe bà quản gia nhắn lại vài
lời “ Minh Anh, nhờ ta nói với cháu rằng, con bé phải sang Anh
công tác vãi tuần cháu đừng lo lắng”
Nghe
xong lời nhắn tay anh nắm thành quyền mà đập xuống bàn, tự
giận bản thân. Nhanh chóng quay ra xe phóng đến sân bay, mồ hôi
đổ ra như mưa đảo mắt tìm kiếm, chạy xung quanh hết chổ này
đến chổ khác cho đến khi thấy thông báo chuyến bay đã cất cách mà buồn bả gục xuống ôm lấy đầu “ Minh Anh, anh xin lỗi, anh
xin lỗi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT