Thượng Quan Thập bởi vì hoảng loạn, mà không có để ý tiếng vang ngoài cửa. Sau một lúc cậu suy tư, đỏ mặt hỏi: “Theo các con, cha nên làm như thế nào mới không làm thương tổn tới Giang Hoa?”

“Cha, cha là muốn cự tuyệt chú Giang sao? Người ta chính là đã đợi cha rất nhiều năm nha! Vì sao? Chung quy vẫn phải có một lí do chứ!”. Thượng Quan Hữu Dực tuy rằng ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng tiểu ác ma trong lòng bé lại đang kêu: Đồng ý đi! Đồng ý đi! Cho hai ông ba ngu ngốc ngoài kia chút kích thích đi!

“…” Thượng Quan Thập sau một hồi trầm mặc, ảo não giải thích: ” Cha biết, chú ấy đã đợi cha bảy năm. Có điều chú ấy đối với cha mà nói, đích xác là một người bạn tốt hiếm có. Cha cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, giữa bọn cha sẽ tồn tại gì đó ngoài bạn bè. Vì thế… Nhưng là, cha lại không muốn thương tổn chú ấy, chú ấy là một người tốt đến như vậy! Cha không đành lòng, vì thế cha rất mâu thuẫn. Các con nói, cha nên làm cái gì bây giờ?”

“Cha, cha vì sao khẳng định cha không thương chú Giang vậy? Cha đã từng hỏi trái tim của mình chưa? Hay là trong lòng cha đã có người khác tồn tại, nên không chứa được chú Giang!” Thượng Quan Tả Dực phân tích kỹ càng.

Nghe xong lời của Thượng Quan Tả Dực, Thượng Quan Thập cúi đầu, tay trái nhẹ nhàng mà xoa trái tim của chính mình, thì thào lẩm bẩm: “Cha đã từng hỏi trái tim của mình chưa ư…”

Đang khi Thượng Quan Thập rơi vào trầm tư mà không để ý bên kia, ánh mắt Thượng Quan Tả Dực và Thượng Quan Hữu Dực xảy ra giao lưu đại chiến. Bọn chúng không tiếng động ở một bên, trong lòng cũng đổ lỗi cho nhau:

“Này! Anh không phải ghét nhất bị người khác tới chia sẻ mẹ sao! Lời của anh là có ý gì vậy! Có người cái gì chứ! Cả hỏi trái tim của mình cái gì chứ! Chẳng lẽ anh nghĩ muốn giao cha cho mấy người kia sao?”

“Làm sao có thể chứ? Không cần lo lắng! Tình cảm của cha chính là một tờ giấy trắng. Cha cho dù là ngốc đột xuất, cũng sẽ không nghĩ ra cái nguyên do. Có điều…” Thượng Quan Tả Dực cố ý liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh một cái, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt không tiếng động trao đổi nói: “Em không cảm thấy đùa đùa hai người ngoài cửa kia, rất vui sao! Bọn họ giờ này khắc này, chính là ngay cả tim cũng căng thẳng muốn nhảy ra khỏi ***g ngực đấy! Một tuồng kịch hay như thế, em không muốn xem sao!”

“Hừ! Đương nhiên muốn xem rồi! Có điều làm như thế, chúng mình có phải hơi quá mức một chút không. Dù sao ba Diễm đã cứu em nha!”

“Xin em đấy! Ba cứu con là thiên kinh địa nghĩa (1) mà! Bọn họ thế nhưng là người đã cô phụ cha tám năm nha! Cho dù là chúng ta chấp nhận bọn họ, không chỉnh chỉnh bọn họ, làm sao có thể nguôi giận chứ? Hơn nữa, đây là hai chuyện khác nhau mà! Bọn mình cũng đâu có quá mức chứ! Em cũng đừng quên, chú Giang chính là người đã thay thế hai người kia, chiếu cố chúng mình bảy năm lận!”

“Ừm! Cũng đúng! Tiếp tục hợp tác đi!”

Thượng Quan Tả Dực và Thượng Quan Hữu Dực nhìn nhau cười, ánh mắt đồng thời liếc về phía cửa phòng bệnh, ngọn lửa ác ma hừng hực cháy.

Mà lúc này Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm ở ngoài cửa, có thể nói là căng thẳng đến tận xương. Bọn họ đang lo lắng chờ đợi đáp án cuối cùng của Thượng Quan Thập. Bởi vì thời khắc quyết định vận mệnh của bọn họ, rốt cuộc đã tới.

Chú thích

(1) thiên kinh địa nghĩa: chỉ cái lẽ rất đúng xưa nay, ở đâu cũng thế, đời nào cũng thế, không có gì phải nghi ngờ ↑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play