“Anh hai, đây là đứa nhỏ của anh cả sao! Rất giống! Bộ dạng thật đáng yêu!” Hiên Viên Liệt vui vẻ hỏi.

“Đáng yêu thì đúng là đáng yêu, có điều hai anh em chúng nó đúng là IQ 200, rất khó đối phó. Trận chiến đầu tiên hôm nay anh cả cùng anh Diễm kết thúc thảm bại.” Hiên Viên Long Nhật có phần cười trên nỗi đau của người khác.

Cha cũng nhìn về phía tấm hình trong tay mẹ, một tia cười không dễ phát hiện nổi lên nơi khóe miệng. Sau đó thấm thía nói ra: “Cha và mẹ con rất thông suốt, sẽ không ngăn cản con làm bất cứ chuyện gì. Có điều, cha đối với hành vi trốn tránh, không chịu trách nhiệm của con rất không vừa lòng. Con cháu nhà Hiên Viên chúng ta đều là đàn ông dám làm dám chịu, cho nên con đi làm chuyện con muốn làm đi!”

“Cảm ơn!” Hiên Viên Diệu có vô cùng nhiều điều để nói, đều là ở hai chữ ngắn gọn này.

“Anh cả, nếu anh muốn theo đuổi Thượng Quan Thập, như vậy anh Diễm thì sao? Đến lúc đó, các anh sẽ giải quyết quan hệ giữa ba người các anh như thế nào?” Hiên Viên Liệt một câu nói rõ tiếng lòng mấy người kia.

“Quả thực, anh và Diễm cùng yêu Thượng Quan Thập. Có điều bọn anh bây giờ căn bản không có thời gian để ý vấn đề tương lai ấy. Trước mắt, bọn anh phải trực tiếp đối diện với một vấn đề nghiêm trọng hơn cả. Vì hai đứa nhóc kia triệt để phòng ngự, bọn anh căn bản không có khả năng tới gần Thập, càng khỏi phải nói tới theo đuổi cậu ấy.”

“Nga! Ngay cả con cũng không phải là đối thủ. Quả nhiên có huyết thống nhà Hiên Viên chúng ta. Diệu, con hãy nghe cho kỹ, con tuyệt đối không thể bại bởi người nhà Nam Cung kia. Nếu không con không chỉ mất đi bà xã, còn mất đi hai đứa con đáng yêu như thế. Cha cũng không muốn thấy lão già thối Nam Cung kia ôm cháu của cha cười nhạo cha. Diệu, con nhất định phải thắng. Chúng ta cùng làm hậu thuẫn của con, đánh thắng trận chiến này!” Cha nhắc tới lão bạn cũ bất hòa của ông, ý chí chiến đấu sục sôi, cảm xúc dâng cao.

“…” Trong lòng Hiên Viên Diệu thở dài, hoàn toàn im lặng.

“Cha! Con thấy chúng ta trước tiên vẫn là giải quyết hai đứa nhóc đi! Chúng nó chính là bảo bối Thượng Quan Thập dùng tính mạng đổi lấy, bởi vậy bọn chúng chính là hận chết anh trai không chịu trách nhiệm.” Hiên Viên Long Nhật đúng lúc đưa ra phương án.

“A! Con còn chưa có giải thích với chúng nó sao?” Cha hỏi.

“Tả Dực nói, ‘giải thích chính là che giấu, che giấu tức là sự thật’. Cho dù con muốn giải thích cũng nói không nên lời!” Hiên Viên Diệu một bộ vẻ mặt buồn rầu.

“… Cao, thật sự là cao! Đánh đòn phủ đầu! Không hổ là cháu trai Hiên Viên Long ta.” Sau khi trầm mặc, cha kích động đập bàn.

“Đúng, đúng, nếu mọi người còn không mau một chút nghĩ ra đối sách hay, chờ sau khi người nhà Nam Cung bọn họ kia nghĩ ra trước, bọn nhóc sẽ không còn là cháu chúng ta!” Mẹ ở bên cạnh lành lạnh mở miệng.

Một chậu nước lạnh giội xuống, vẻ kiêu ngạo của cha lúc trước biến mất gần như không còn. Tất cả mọi người ở đây đều vì lời của mẹ mà lặng xuống. Hồi lâu, cha trịnh trọng nói: “Uốn mình theo người, trước mua chuộc hai đứa nhóc ấy. Giống như mỗi lần trước khi ký hợp đồng luôn luôn mời khách trước. Diệu, hai đứa chúng nó yêu thích cái gì? Ví dụ như thích ăn cái gì? Chơi cái gì? Hay là thích sưu tầm gì gì đó?”

“…” Hiên Viên Diệu không biết gì cả, duy trì trầm mặc.

“Theo quá trình điều tra theo dõi của công ty điều tra thông tin Long Đằng chúng con, con phát hiện hai đứa nhóc ấy không có sở thích đặc biệt gì đó. Bọn chúng yêu nhất chính là Thượng Quan Thập.” Hiên Viên Long Nhật đắc ý dào dạt đúng lúc báo cáo.

Sau khi nghe xong câu trả lời của Hiên Viên Long Nhật, mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt biểu tình “Vậy không phải là lời thừa sao?”. Hiên Viên Long Nhật đành phải “ha ha ha” cười lấy lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play