“…” Nam Cung Diễm bị chặn đến á khẩu không nói được gì. Bỗng nhiên, Hiên Viên Diệu ra lệnh: “Nói cho tôi biết tư liệu về Giang Hoa!”

“A! Hắn chính là ba lý tưởng trong cảm nhận của mấy thằng quỷ, cũng chính là tình địch chung của các anh đấy! Chẳng qua cha của hắn chính là bác sĩ Giang Dân Thắng bảy năm trước làm phẫu thuật sinh cho Thượng Quan Thập. Bởi vì bác sĩ Giang đích thân cầm dao mổ, hơn nữa còn là làm phẫu thuật sinh cho người song tính thiên về giống đực, vì thế ghi chép sau đó của ông có thể nói là toàn bộ quá trình giải phẫu kỳ tích của y học. Em mất rất nhiều công sức mới nhìn lén được phần văn kiện cơ mật này. Bởi vì Thượng Quan Thập có thêm một tử cung ẩn ở gần đại tràng, hơn nữa ống dẫn trứng và đại tràng gắn kết chặt chẽ, lại thêm hai thai nhi quá lớn, đến nỗi tạo thành đè ép nghiêm trọng đối với cơ quan nội tạng của cậu ấy. Trong quá trình phẫu thuật mười hai tiếng đồng hồ, Thượng Quan Thập từng mấy lần ngừng hô hấp. Vì thế cha của Giang Hoa – Giang Dân Thắng, có thể nói là ân nhân cứu mạng của Thượng Quan Thập và bọn nhỏ. Do đó gia đình hai bon họ qua lại rất gần. Vì Giang Dân Thắng nghiêm ngặt giữ bí mật chuyện này, cho nên Giang Hoa cũng không biết Thượng Quan Thập là người song tính. Ngoài ra, kết quả điều tra có được từ bệnh viện cho thấy, Giang Hoa đối với Thượng Quan Thập rất đặc biệt chú ý. Hơn nữa mấy cô y tá của bệnh viện, lén lút gọi bọn họ là ‘vợ chồng thiên sứ’. Về phần Thượng Quan Thập nghĩ như thế nào, em cũng không biết! Có điều cậu ấy là một người siêu chậm chạp đối với tình cảm, với Giang Hoa hẳn là không có tình cảm nào khác ngoài bạn bè.”

“…” Nghe xong báo cáo của Hiên Viên Long Nhật, Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm một câu cũng nói không ra. Trong lòng cảm giác áy náy và tự trách mãnh liệt, tràn ngập mỗi tế bào toàn thân bọn họ. Chẳng trách Thập lại sợ chúng ta cướp đi hai đứa nhỏ kia? Bởi vì hai đứa nhóc ấy là đôi cánh cậu dùng tính mạng để đổi lấy; chẳng trách hai đứa nhỏ mạnh mẽ bài xích chúng ta? Bởi vì hành vi bừa bãi của chúng ta hại chúng nó thiếu chút nữa mất mẹ. Chẳng trách giáo sư Lương lại nhìn trúng Giang Hoa? Bởi vì sự chạy trốn của chúng ta, Giang Hoa đã lặng lẽ chiếu cố Thập bọn họ bảy năm.

Nhìn Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm lâm vào hối hận vô cùng, hừ! Hiên Viên Long Nhật thở dài, sau đó nói: “Đã qua nhiều năm như vậy, cho dù Thượng Quan Thập không trở lại bên cạnh các anh các anh cũng không thể gò ép. Dù sao tám năm trước, chạy trốn chính là các anh… Kỳ thật các anh có thời gian đi xác nhận tình cảm của mình, chính là không dám đối mặt thôi! Với anh mà nói, anh không cho là mình lại đi yêu một người đàn ông, vì thế trong hơn một tháng kia, anh hoảng sợ khiếp đảm, rút lui. Mà với anh Diễm mà nói, anh luôn luôn chơi đùa với người khác, anh không cho là mình lại sẽ vì thứ tình yêu chưa từng có mà yêu một người, cho nên trong hơn một tháng đó, anh tận lực không nhìn, cũng rút lui… Hơn một tháng trước khi xuất ngoại, các anh đã yêu Thượng Quan Thập rồi cũng không có đi tìm cậu ấy. Các anh tự tay vứt bỏ cơ hội có được một cách dễ dàng, không phải sao?”

Giờ khắc này, ngón tay run rẩy của Hiên Viên Diệu kẹp một điếu thuốc lá, sương khói lượn lờ, thấy không rõ biểu tình, trong đầu không ngừng phát lại lời Tả Dực đã từng nói, ‘giải thích chính là che giấu, che giấu tức là sự thật’. mà Nam Cung Diễm thì lại nhắm chặt hai mắt, tựa trên ghế sô pha, hai tay nắm chặt, tái nhợt mệt mỏi, đau lòng rỉ máu…

Hiên Viên Long Nhật nhìn bọn họ một cái. Vấn đề của riêng bọn họ, vẫn là để cho tự bọn họ giải quyết đi! Mình đây xem bên cạnh cũng nên rời đi!

Sau đó, hắn liền đi thẳng ra khỏi văn phòng của Hiên Viên Diệu, chỉ lưu lại hai người đang rơi sâu vào ảo não…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play