Diệp Kính Huy đẩy cửa phòng ngủ của Tư Minh ra.

Màn không được kéo kín, ánh trăng êm dịu chiếu xuyên qua khe hở len lỏi vào phòng, vừa khéo rơi lên gương mặt anh, đôi mắt nhắm nghiền bên dưới đôi mày kiếm, đôi môi hơi mím dưới chiếc mũi cao thẳng, hơi thở đều đều, dường như anh đang mơ một giấc mộng rất đẹp.

Diệp Kính Huy khẽ khàng đến bên giường ngồi, ngắm gương mặt điển trai của Tư Minh, dùng ngón tay xoa má anh, tự nhiên cúi người xuống hôn nhẹ lên môi anh.

Sau đó, hắn mới tìm cái USB màu đen để trong ngăn kéo trong tủ đầu giường.

Diệp Kính Huy biết, Tư Minh lưu rất nhiều tư liệu quan trọng trong cái USB đó, biên bản giao dịch cổ phiếu lần này cũng không ngoại lệ, ngày thường anh luôn mang theo bên người, chỉ lúc ngủ mới cất nó trong ngăn kéo gần mình nhất.

Diệp Kính Huy nắm USB trong tay, xoay người đi ra ngoài, nhẹ tay đóng cửa phòng ngủ của anh, trở về phòng mình, hắn mở laptop ra, cắm USB vào, ấn chuột liên tục để sao chép tư liệu.Quả nhiên, lúc trước Tư Minh nghe lời hắn mua một số lượng lớn cổ phiếu của Digital China. Diệp Kính Huy biết, khi phiên giao dịch ngày mai bắt đầu, Tiêu Dật sẽ tung cổ phiếu Digital China đang nắm trong tay ra, theo đó, nếu Tư Minh muốn giữ vững cổ phiếu này, anh nhất định phải tiếp tục mua thêm rất nhiều, tựa như lấp đầy một cái động không đáy. Hắn đã tính toán kỹ càng, cổ phiếu trong tay Tiêu Dật tuyệt đối nhiều hơn Tư Minh, ván này anh chắc chắn sẽ bại.

Sao chép xong toàn bộ tài liệu, sau khi gửi thư điện tử cho Tiêu Dật, Diệp Kính Huy mới thở phào một hơi.

Chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc. Nếu đúng như lời anh nói, anh không hận hắn, như vậy bọn họ có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Trong máy tính truyền ra tiếng báo thư đã được gửi thành công, Diệp Kính Huy đương muốn đứng dậy, bí mật đi trả USB về chỗ cũ, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, ngữ điệu lạnh như băng: “Em đang làm gì vậy?”

Trong nháy mắt, hắn cứng người.

Tư Minh thản nhiên nói: “Em từng nhắc anh tư liệu quan trọng tuyệt đối đừng nên lưu trong USB tùy thân.” Anh dừng một chút rồi tiếp lời, “Không nhớ sao? Vũ hội sáu năm trước.”

“Tôi không biết anh đang nói gì.” Diệp Kính Huy sầm mặt, chậm rãi xoay người lại, tuy người hắn đã cứng như gỗ, ngón tay đang cầm USB cũng khẽ run lên, nhưng môi vẫn mỉm cười, “Anh cũng thấy đấy, người lén lút giở trò chính là tôi. Không, phải nói đây là ván cờ tôi bày riêng cho anh.”

— Vào giây phút đó, Diệp Kính Huy bỗng nhiên nghĩ rằng, giá mà anh giả vờ không phát hiện ra thì tốt biết mấy.

Chỉ cần như thế, tâm nguyện của hắn có thể hoàn thành trọn vẹn, tìm một lối thoát hoàn mỹ xóa tan những ân oán xưa. Bọn họ sẽ bắt đầu lại một lần nữa, sống êm đềm bên nhau.

Trước đây lần nào anh cũng vờ như không biết, tại sao bây giờ lại vạch trần ngay mặt, không tiếp tục xem kịch?

Hóa ra người ngu xuẩn chính là hắn, Tư Minh vĩnh viễn luôn là kẻ khó dò.

Ngày trước, trong phòng ngủ nhà anh, chuyện hắn lén hôn anh chắc hẳn anh cũng phát hiện?

Ban nãy khi hắn vừa hôn anh, anh cũng tỉnh rồi đúng không?

Quả nhiên, Tư Minh là diễn viên tài năng nhất.

“Bị anh lột trần rồi thì tôi cũng không có gì để nói, ngày mai anh sẽ thảm bại.” Diệp Kính Huy cười, “Thế nào, không cam lòng ư?”

Tư Minh mỉm cười: “Anh đã sớm biết là do em giở trò.”

Diệp Kính Huy sửng sốt.

Tư Minh tạm ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Ngay từ lúc em bàn việc cùng mua cổ phiếu với anh, anh biết cuộc báo thù của Diệp Kính Huy rốt cuộc cũng đã tới.”

Trầm mặc một hồi sau, hắn bình thản hỏi: “Vậy tại sao anh lại nghe lời tôi?”

“Vì anh muốn biết em hận anh tới mức nào. Thì ra em muốn để anh lãi sinh ra lãi, sau khi đạt được một con số lớn mới mất sạch sẽ, cảm thụ tâm trạng thảm bại, đúng không?”“Anh phân tích rất chính xác.”

“Vậy thì, Diệp Kính Huy, hiện tại đã đủ chưa?” Trong giọng nói của Tư Minh lộ ra vẻ mệt mỏi thấy rõ.

Diệp Kính Huy cúi đầu, không để cho Tư Minh phát giác ngón tay hắn đang run rẩy.

“Anh cảm thấy đã đủ chưa?” Hắn ngừng một chút, “Tôi không phải người bao dung đến độ chỉ một câu ‘bỏ qua chuyện cũ’ sẽ quên hết những toan tính và đùa cợt của anh trong quá khứ.”

Tư Minh giật mình, chợt anh mỉm cười: “Phải, anh làm Thiên Vũ suýt chút nữa phá sản, còn chuốc thuốc cưỡng bức em, hại em bị Quan Thiên Trạch quay phim, đúng rồi, bẫy rập trong hợp đồng cũng do một tay anh bày ra. Anh cữ ngỡ rằng chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, em sẽ quên hết những ký ức không mấy tốt đẹp trước đây.” Anh tạm ngừng rồi mới nói tiếp, “Nhìn anh mất hết số tiền nửa năm qua khổ cực kiếm được, em còn chưa hài lòng sao? Nếu chưa hài lòng, hợp đồng em ký cùng Nhân Thông mấy hôm trước cũng có bẫy đúng không? Nếu chưa hài lòng, em có thể liên hệ với tác giả của ‘Mộng giang hồ’, từ chối trao quyền làm game cho anh. Nếu như thế vẫn còn chưa đủ, em thử khởi kiện anh lên tòa án vì tội gián điệp kinh tế đi, đến lúc đó đưa USB của anh cho họ, em đứng ở vị trí nhân chứng, tận mắt nhìn anh bị tống vào tù.”

“Như vậy đã đủ chưa?”

Diệp Kính Huy không đáp, hắn chỉ cúi đầu lặng im.

Tư Minh cười khẽ, gỡ sợi dây chuyền trên cổ ra, cầm lấy tay Diệp Kính Huy, thả nó vào lòng bàn tay hắn.

“Nếu anh đã nhận thua, sợi dây chuyền em tặng anh để làm dấu hiệu tình nhân cũng nên trả lại cho em.”

“Dù biết rõ đang đeo máy nghe trộm, anh cũng luyến tiếc vứt đi, thời gian qua thực sự vất vả lắm. Tuy lúc nhận quà rất vui vẻ, nhưng vào thời điểm kiểm tra lại thấy máy nghe trộm, làm sao không đau.”

Sợi dây chuyền trong lòng bàn tay còn vương nhiệt độ cơ thể anh, rất ấm.

Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên, chịu đựng ánh mắt buốt giá của anh, chỉ thấy từng cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng.

Hắn nắm chặt sợi dây chuyền kia, giống như đang bóp chính sự đê tiện và ích kỷ của mình, bằng không thì tại sao tim lại đau đớn thế?

Tống vào tù? Hóa ra trong lòng anh, Diệp Kính Huy độc ác tới mức ấy,

Lúc trước khi gắn máy nghe trộm vào sợi dây chuyền, đáng lẽ hắn nên nghĩ đến trường hợp khi anh phát hiện ra, cũng chính là ngày bọn họ đoạn tuyệt.

Xé rách lớp ngụy trang, gỡ bỏ tấm mặt nạ, ở trong lòng anh, Diệp Kính Huy chính là một kẻ nham hiểm như thế.

Giờ phút này nghe anh dùng ngữ điệu bình thản nói những lời ấy, hắn cảm thấy tim mình như bị anh dùng sợi roi to nhất, cứng nhất quất từng nhát một.

Nếu không, tại sao toàn thân hắn như muốn co quắp lại?

“Phải đem quà của người yêu đi kiểm tra máy nghe trộm, em biết không, chúng ta quả thật là hai kẻ đáng thương.” Tư Minh vươn tay muốn xoa những sợi tóc lòa xòa bên tai hắn, nhưng khi sắp tới gần, anh rút tay về, giọng nói dịu đi đôi phần, “Em ở bên cạnh anh, thực sự. . . chỉ vì trả thù, trút giận?”Diệp Kính Huy há miệng ra, yết hầu khô khốc, hắn chẳng thể thốt ra được một câu.

Hắn không biết mình nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ thứ hắn muốn chính là “trả thù anh”? Thế thì hiện tại anh đã thua, tại sao hắn lại càng khó chịu hơn?

Mục đích ban đầu khi ở bên cạnh Tư Minh đích thực là vì báo thù, cho dù dần dần nhận ra tình cảm mình dành cho anh đã sớm vượt qua ngưỡng “thích”, nhưng vẫn không thể vì yêu mà chủ động tỏ ra yếu thế trước mặt anh! Với lòng kiêu ngạo của Diệp Kính Huy, không có khả năng chỉ như vậy đã tha thứ tất cả! Cho nên mới hắn mới nghĩ tới biện pháp ngu ngốc mà trong mắt hắn chỉ là “đặt dấu chấm hết cho ân oán xưa”, trong khi với anh, lại là “vì báo thù”.

Nhưng Diệp Kính Huy đã quên, thật lâu về trước Tư Minh từng nói rằng, anh chỉ quan tâm đến kết quả, bất kể quá trình.

Vì vậy những thống khổ và đấu tranh nội tâm hắn đã trải qua chỉ vì kết quả “báo thù” mà bị phủ nhận toàn bộ.

Tình cảm mơ hồ hắn dành cho anh cũng thế.

“Em có yêu tôi không, Diệp Kính Huy?” Tư Minh thình lình cất tiếng hỏi.

Diệp Kính Huy chỉ lặng thinh không đáp.

“Vậy thì tốt. Giao ước trước kia là em dùng danh nghĩa người yêu ở bên cạnh tôi, mãi đến khi tôi buông tay mới thôi. Bây giờ tôi chủ động đề nghị thì em sẽ được tự do.” Tư Minh thấp giọng nói, “Kết thúc đi, tôi mệt mỏi lắm.”

Diệp Kính Huy cười nhạo: “Hóa ra khi đó anh đã sớm biết sẽ có ngày này, phải chăng đã chuẩn bị sẵn lời thoại cho thời điểm hạ màn rồi?”

Chẳng biết hắn đang cười vì sự quyết đoán của anh, hay đang chế giễu chính bản thân mình. Quả nhiên, trên đời này không ai chịu tin tưởng hắn.

“Tôi không muốn cả ngày bị em ngấm ngầm mưu tính, nhận một món quà mà phải lo lắng đủ bề, gọi điện thoại phải tìm nơi em không nghe được, thậm chí cả lúc ngủ cũng đề phòng em có bất ngờ xông vào cướp USB hay không.” Tư Minh ngừng một chốc, “Loại tranh đua vô nghĩa này nên dừng lại đi.”

“Diệp Kính Huy, em thắng. Tôi tâm phục khẩu phục rồi.”

Tư Minh không để ý, trong lúc anh nói, Diệp Kính Huy vẫn luôn cúi đầu, nước mắt thoáng trào ra trong đôi mắt bị hắn kiềm lại.

Anh cũng không nhận ra ngón tay hắn đang ấn chặt vào lòng bàn tay. Sợi dây chuyền bạch kim hằn lên tay hắn những vết hoa văn rợn người.

Cái USB kia cũng sắp bị hắn bóp nát.

“Được, tùy anh.” Diệp Kính Huy điềm tĩnh đáp, “Dẫu sao cũng là tôi thắng. Khi phiên giao dịch chứng khoán ngày mai bắt đầu, tiền anh đổ vào đủ giúp tôi thành lập công ty mới.”

“Ừ, nếu em muốn sống tiếp trong ngôi nhà này thì cứ việc. Tôi dọn ra ngoài.”

Tư Minh quay người đi ra, đi một cách cực kỳ dứt khoát.

Diệp Kính Huy đứng ngơ ngác trong phòng ngủ một hồi lâu, thân thể vẫn đang run lên khe khẽ.

Trông thấy anh kéo vali hành lý ra khỏi phòng ngủ, giọng hắn khản đặc: “Bây giờ là ba giờ sáng, anh có thể đợi đến sáng rồi hãy đi.”“Không sao, tôi lái xe.”

“Tránh tôi như tránh ôn dịch sao, có cần gấp như vậy không?” Diệp Kính Huy cong môi, nở nụ cười, “Phải chăng bầu không khí nặng nề ở đây khiến anh không muốn nán lại thêm một giây nào nữa?”

Tư Minh yên lặng, ngoảnh đầu lại nhìn hắn.

Diệp Kính Huy nhướng mày, dùng giọng điệu cực kỳ điềm nhiên đáp: “Anh nói đúng, tôi ở bên cạnh anh là vì báo thù. Ngay từ lúc đầu, anh đã dày công bày trận chờ tôi sa vào, tại sao tôi phải cam tâm tình nguyện bại dưới tay anh? Tại sao tôi phải bị anh giày vò cả đêm trên giường, hôm sau còn nghe anh nói mấy lời vô nghĩa như ‘trò chơi kết thúc’?” Nói đoạn, dường như có hơi kích động, hắn dừng một chút, ý cười nơi khóe môi càng đậm, giọng cũng lạnh hơn, “Anh cảm thấy giày vò tôi xong rồi dùng một câu ngắn gọn ‘trò chơi kết thúc’ đả kích tôi thì rất thỏa mãn ư, tại sao tôi không thể trả thù anh?”

“Tôi không rẻ mạt như vậy, vĩnh viễn cũng không yếu thế trước mặt anh! Càng không thể nhẫn nhục chịu đựng những gì anh gây ra cho tôi! Tôi là vì báo thù đó, sao, cho Tư Minh anh cũng nếm thử tâm trạng bị người ta ám hại, có dễ chịu không? Lúc tôi biết anh quen Từ Văn Sơn, biết vận mệnh Thiên Vũ đều bị anh âm thầm thao túng, biết anh qua lại với Quan Thiên Trạch, biết lần du lịch đó chỉ như trò hề trong mắt anh, tôi cũng đâu chịu nổi.”

“Hiện tại tôi trả hết cho anh, rất công bằng đúng không? Nói thử xem, tôi sai chỗ nào?”

“Em đúng.” Tư Minh nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, “Nhưng tôi hy vọng chưa từng biết em. Thật sự.”

“Hối hận?” Diệp Kính Huy cúi đầu lặp lại, khẽ cười, “Cho nên không muốn tiếp tục, thậm chí cảm thấy ngay cả tư cách làm đối thủ của anh, Diệp Kính Huy tôi cũng không xứng?”

“Phải.”

“Tốt! Nếu vậy thì không cần gặp lại.” Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười hờ hững mà vô tình, “A, may mà cho tới bây giờ tôi chưa từng thích anh, xem ra vẫn là tôi chiếm lợi thế, thương trường lẫn tình trường, tôi toàn thắng.” Hắn ngừng một chút, ánh mắt buốt lạnh, “Đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Tư Minh nhìn hắn, vẻ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ cười nhẹ, đáp, “Ừ, như em mong muốn, không hẹn gặp lại.”

Mãi đến khi Tư Minh kéo vali hành lý ra khỏi nhà, mãi đến khi cửa bị đóng mạnh vang lên một tiếng “cạch” thật lớn, mãi đến khi chiếc xem quen thuộc kia từ từ lướt ngang qua cửa sổ, đèn xe phát ra tia sáng màu vàng nhạt, mờ rồi tỏ dần, lại tỏ rồi mờ đi, cuối cùng biến mất chẳng còn tăm tích, chỉ sót lại bóng tối vô biên, Diệp Kính Huy vẫn đứng chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Tay chân hắn run rẩy, toàn thân lạnh như băng, nhưng hắn không biết.

Hắn đứng trong căn phòng trống trải nọ, nơi từng được gọi là “nhà”, nơi hắn từng nghĩ sẽ sống cùng Tư Minh.

Lẳng lặng mà đứng.

Chẳng biết qua bao lâu, từng câu chuyện cũ dội về trong ký ức.Hắn nhớ tới những lời Tư Minh nói dạo trước, ví dụ như sẽ bán căn phòng lạnh lẽo đang ở, dẫn hắn tới ngoại ô mua một ngôi nhà nhỏ ấm áp hơn để chung sống với nhau; ví dụ như so với việc nhiều người quan tâm anh đi được đến nơi cao không, anh càng cần có người quan tâm anh đi có mệt không.

Rồi hắn nhớ lúc anh biến mất suốt một tuần, hắn cũng một mình đợi ở đây, nửa đêm tỉnh giấc cảm thấy thật tối tăm và lạnh giá. Khi ấy hắn luôn suy nghĩ bao giờ anh mới trở về? Hắn đã sắp xếp máy nghe trộm để đọ sức với anh lần cuối cùng, trở về nhận lấy cạm bẫy hắn bày ra cho anh đi. Nhanh lên. . . .Trở về là tốt rồi.

Có lẽ vì biết anh sẽ về, một tuần kia trôi qua rất nhanh.

Nhưng hôm nay thì sao, anh sẽ không về. Ngay cả câu hẹn gặp lại cũng lười nói, vì anh thật sự không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Ngôi nhà này cũng biến thành một cái vỏ rỗng.

Nhưng Diệp Kính Huy không nỡ dọn đi, bởi vì hắn vừa ngộ ra rằng, dù có đi đâu, ngôi nhà này vẫn là nơi ấm áp nhất hắn từng sống.

Đến rạng sáng Diệp Kính Huy mới lên giường nằm, nhưng hắn không ngủ được.

Hắn nhìn sợi dây chuyền có gắn máy nghe trộm, bất chợt sinh ra lòng hiếu kỳ, cảm giác khi dùng máy nghe trộm nghe giọng của mình sẽ ra sao?

Thế là hắn đeo tai nghe, thấp giọng nói vào máy nghe trộm: Tư Minh.

Bên tai lập tức vang lên tiếng vọng, là giọng của hắn, khàn đặc gọi một tiếngTư Minh.

Thanh âm trầm thấp kia cơ hồ đã khuấy động tận tâm can hắn, Diệp Kính Huy nhếch môi cười.

Câu tiếp theo không thể cất thành lời.

— Thực ra tôi thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là lúc nhận ra thì đã quá muộn. Thế nên, tình chưa bắt đầu đã phải kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play