Trên chiếc bàn trà nhỏ bày biện đơn giản và bình thường hai món ăn với súp, Trạc Thác và Trần dì Tĩnh đang ăn uống ngon miệng.

Đột nhiên, điện thoại trên bàn reo, nghe thấy tiếng chuông Trần dì Tĩnh đang chuẩn bị đứng dậy nghe điện thì Trạc Thác đã nhanh hơn cô một bước, anh cầm lấy điện thoại đặt bên tai, nhẹ nhàng nói: “A lô!”

“Thác!” Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng nói êm dịu.

“Vũ nhi?” Chất giọng vốn trầm thấp bởi vui mừng mà chợt cao vút.

“Anh ăn cơm chưa?”

“Đang ăn, còn em thì sao?”

“Em vừa ăn xong. Đúng rồi, ngày mai cả nhà em cùng tham gia một bữa tiệc nên phải về sớm để chuẩn bị, vì thế, sau khi tan học không thể gặp anh.”

“A!” Tiếng nói của anh ngập tràn sự thất vọng.

“Đừng như vậy, chỉ một ngày thôi, sau đó chúng ta lại có thể gặp nhau.” Thẩm Tư Vũ an ủi.

“Được rồi, phải luôn nhớ đến anh đấy!”

“Vâng! Em biết rồi! Anh…cũng phải nhớ đến em đấy! Tạm biệt!”

Đặt điện thoại lại chỗ cũ, Trạc Thác thấy Trần dì Tĩnh đang trợn mắt, há hốc mồm nhìn anh không chớp mắt: “Anh… đem số điện thoại của tôi nói cho người khác biết từ khi nào? Còn nữa, người kia là ai vậy?”

“Cô ấy là người con gái của tôi!” Gương mặt tràn ngập đắc ý, khoé môi mỏng của anh nhếch lên kiêu hãnh.

“Sặc!” dì Tĩnh suýt nữa cười sặc sụa, “Người con gái của anh? Cô ta cũng cùng anh xuyên không sao?”

“Không, cô ấy là người của thế giới này, vừa lương thiện lại vừa xinh đẹp, tên là Thẩm Tư Vũ, đang học trong trường này.”

“Cái gì? Thẩm Tư Vũ? Anh nói thật chứ, đó là công chúa Bạch Tuyết cao ngạo Lãnh Mạc?” dì Tĩnh không khỏi ngạc nhiên.

“Ừ! Cô quen cô ấy sao?”

“Nói nhảm, ở Thánh Thanh này ai không biết cô ta, cô ta là hoa khôi của trường, cái gì cô ta cũng giỏi, lại còn xinh đẹp.”

“A, không thể tưởng tượng được Vũ Nhi lại lợi hại như vậy, xem ra mắt nhìn người của tôi cũng không tệ lắm.”

Nhìn anh có vẻ buồn, dì Tĩnh hoài nghi: “Có thật, người con gái của anh với người tôi vừa nói chính là một người?”

“Nhất định thế mà!” Nói đến đây, anh đứng dậy đi đến “ổ” của mình, lấy ra một tờ giấy đưa cho cô xem.

dì Tĩnh nhận lấy, hé ra bức tranh, trên đó là một đôi nam nữ đang ôm nhau, người con trai chính là Trạc Thác, còn người con gái này đúng là…cô ấy! Phía dưới còn có chữ kí “Thẩm Tư Vũ dành tặng” vào ngày hôm trước.

“Sao, đúng cô ấy không?” Trạc Thác tràn đầy hứng thú hỏi.

dì Tĩnh ngơ ngác gật đầu, dường như cô vẫn còn không thể tin vào chuyện kỳ lạ này.

Trạc Thác lấy lại bản vẽ trong tay cô, tâm trạng rất cao hứng, anh đến bên giường mình trải bức tranh ra.

--------------

Ánh đèn rực rỡ, bóng đêm huyền ảo. Tại đại sảnh khách sạn năm sao Đại Đường, đầy màu sắc rực rỡ, nào là ngọn đèn chùm Pha Lê, những bộ quần áo đủ màu sắc, ai cũng khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy để tham dự bữa tiệc này.

Thẩm Tư Vũ ăn mặc đơn giản, một màu đen nhánh mềm mại, mái tóc được thả hững hờ sau lưng, son môi nhẹ nhàng, không có quá nhiều trang sức đi kèm, đơn giản lại không thể che giấu hết được vẻ đẹp đoan trang mà ông trời dành cho cô. Bộ váy trăng trang nhã lại càng tô điểm thêm cho dáng người nổi bật của cô.

Cô tiến đến cửa ra vào, vô số ánh mắt đang nhìn cô, có sợ hãi, có hâm mộ, có say mê.

Đột nhiên, Tư Đồ Thuỵ mặc lễ phục nhanh chóng đi tới, lễ phép nói: “Chú Thẩm, xin chào! Thẩm tiểu thư, xin chào!”

“A Thuỵ, ba mẹ con đâu?” Thẩm Lạc Chính nhìn anh cười híp mắt.

Vừa nói Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện, vừa dứt lời thì ông nghe thấy tiếng nói: “Trong một buổi tiệc như thế này, làm sao có thể thiếu được Tư Đồ Hiền tôi!”

Một đôi vợ chồng trung tuổi xuất hiện, Thẩm Tư Vũ lập tức tôn kính nói: “Bác Tư Đồ, xin chào! Bác gái, xin chào!”

Vợ chồng Tư Đồ cũng thích thú nhìn cô, trong lòng họ sớm đã nhận cô gái tài mạo song toàn, nhu thuận đáng yêu này là con dâu rồi.

Ông Thẩm hiểu được ý họ, ông cũng rất thích Tư Đồ Thuỵ tuấn tú lịch sự này, nên cố ý tác hợp: “A Thuỵ, con với Tiểu Vũ đi dạo đi, chú có việc muốn nói với cha con một chút!”

Tư Đồ Thuỵ chào nhẹ một tiếng rồi cùng Tư Vũ rời đi.

Nhìn đôi trẻ đang chậm rãi đi xa, gương mặt Thẩm Lạc Chính lộ ra vẻ vui mừng.

Đang có một người trẻ tuổi đứng trước cửa mà sinh buồn bực, Tư Đồ Thụy cùng Tư Vũ nhàm chán đi ra sân vườn, đên nơi có dòng suối phun bên cạnh, lẳng lặng ngắm nhìn hồ nước phun lên những tia nước trắng xóa, lắng nghe tiếng âm nhạc du dương.

Tư Đồ Thụy lúng túng nhìn người bên cạnh hỏi: “Tư Vũ, dạo này có khỏe không? Ở trường rất ít khi nhìn thấy em nha.”

Tư Vũ đảo mắt nhìn về phía anh, mỉm cười nói: “À, việc học gần đây căng thẳng, thời gian rảnh em đều dùng để đọc sách.” Tạm thời không muốn để cho người nhà biết mình đang yêu, cô đành cố gắng nhân dịp còn ở trường học để cùng Trạc Thác gặp mặt, cũng khó tránh Tư Đồ Thụy ít khi thấy cô.

“À. Vậy em cũng phải chú ý đến sức khỏe đấy.”

“Em biết rồi, cám ơn!” Tư Vũ nhìn anh cười xin lỗi “Thật không phải, em muốn đi toilet.”

Đi vào nhà vệ sinh, cô không thể chờ đợi được, lấy điện thoại từ túi sách ra bấm dãy số quen thuộc, nghe được bên kia truyền đến tiếng nói trầm thấp, cô kích động nói: “Thác!”

“Vũ nhi, em về nhà rồi à?”

“Vẫn chưa, bữa tiệc vẫn còn đang tiếp tục, do em buồn chán nên mới gọi anh nói chuyện phiếm.”

“Muốn anh tới đó sao?” Tiếng nói trêu tức của Trạc Thác được truyền đến từ bên kia.

“Dạ!” Tư Vũ không phản bác, lớn mật thừa nhận.

“Anh cũng nhớ em!” tiếng nói trầm thấp tràn ngập sự vui sướng “Đúng rồi, Vũ nhi, nói cho em biết một tin tốt lành, bạn của Tiểu Di đã giới thiệu cho anh một công việc rồi, ngày mai anh chính thức đi làm.”

“Thật sao? Anh làm việc gì?”

“Làm công nhân rửa xe ở một nhà xe trung tâm, giờ làm việc từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, buổi trưa có thể nghỉ ngơi lúc một giờ.”

“Hả? Vậy sau này ở trường em không thể nhìn thấy anh rồi?” Tiếng nói dịu dàng của cô tràn ngập sự thất vọng.

“Cuối tuần anh có một ngày nghỉ, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau.”

“Nhưng, em không muốn phải xa nhau lâu như vậy mới có thể gặp nhau.”

Bên kia dừng lại một chút, nói tiếp: “Vũ nhi, anh cũng vậy, rất nhớ em, hận một nỗi không thể cùng em ở một chỗ ngay lúc này. Nhưng Tiểu Di nói đúng, anh là con trai, không thể ở không mà chẳng làm việc gì, cho nên anh muốn bắt đầu làm việc. Buổi tối hàng ngày chúng ta đều gọi điện cho nhau, được không?”

Nghe trong giọng nói của anh đè nén tình cảm lưu luyến, Tư Vũ nức nở: “Thác, anh phải luôn nhớ tới em, không được quên em nha.”

“Đồ ngốc, anh làm sao có thể quên em được, ngoại trừ thời gian làm việc, trong đầu anh lúc nào cũng chỉ có em thôi.”

“Dạ!”

“Tốt, anh phải cúp máy rồi, anh cần chuẩn bị một chút cho công việc ngày mai. Em tiếp tục tham gia buổi tiệc đi nhé, tạm biệt.”

“Thác…” Đáng tiếc là bên kia đã cúp máy. Nhìn điện thoại, cái miệng nhỏ nhắn của Tư Vũ cong lên, đột nhiên nhớ tới trong điện thoại anh có nói qua cái gì Tiểu Di, rốt cuộc cô ấy là ai? Còn nữa, ở thế giới này anh không có người thân, vậy anh đang ở cùng với ai sao? Lúc này cô mới phát hiện ra cô chẳng biết chút gì về anh nhưng đã yêu anh nhiều hơn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play