Sáu giờ chiều, sân trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vài người lao công đang tất bật làm vệ sinh.
Trong thang lầu phía dưới, Trạc Thác ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường ngủ say, phải cho đến khi mùi cơm truyền đến anh mới tỉnh lại, bước lên cầu thang, hướng mùi cơm đi đến.
Trong một căn phòng nhỏ ước chừng hai mươi mét vuông, đồ đạc chất đống lộn xộn, Trần Tĩnh Di đang miệt mài với cái xẻng trong tay, vừa ca hát, vừa xào rau.
Đột nhiên, cảm giác bên cửa sổ có bóng tối cản trở, cô liếc mắt nhìn sang và hét lên một tiếng, cô nhanh chóng im lặng, lắp bắp nói:
“Anh….là người hay quỷ…hay là thần tiên?”
Trạc Thác mơ hồ không nghe thấy lời cô nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi đang toả ra mùi gì đó.
Tĩnh Di trừng hai mắt, nhìn anh hoài nghi, ăn mặc quái dị, rốt cuộc anh là ai? Anh đến từ đâu?”
“Tôi…đến từ nơi xa đến.” Anh nói ẩn ý.
Tĩnh Di lập tức lùi về sau vài bước. Không phải chứ, chẳng nhẽ cô gặp phải bệnh nhân tâm thần? Nhưng có thể thấy anh không giống như loại người đó, ngũ quan tuấn mỹ, trên người toát lên vẻ quý tộc, nhưng biểu hiện của anh thật sự rất quái dị.
Trạc Thác nhìn cô mỉm cười, nói “Xin hỏi, có thể chia cho tôi một nửa con gà không?”
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đáng thương, Tĩnh Di liền gật đầu, gọi anh vào và cùng anh chia sẻ phân nửa bữa tối của mình.
Ăn no rồi, Trạc Thác nói với cô “Cám ơn!” rồi tựa luôn lên tường, thở dài và ngủ.
Tĩnh Di sợ hãi, không ngừng gọi anh nhưng anh không hề để ý tới, đôi mày chỉ hơi hơi nhíu, đôi môi mỏng nỉ non một tiếng “Thật ồn ào” rồi tiếp tục ngủ say.
Tĩnh Di hối hận, nhìn bầu trời đang tối dần, nhìn lại con người trước mắt đang say giấc nồng, cô đành thở dài một tiếng rồi đi rửa dọn và tắm rửa.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Trạc Thác tỉnh lại theo thói quen, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh khiến anh nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Anh đứng dậy vung chân vung tay rồi hướng thẳng ra cửa.
“Reng…reng…” chuông báo thức reo vang, Tĩnh Di ngáp vài cái, với tay tắt đồng hồ báo thức, kéo rèm ra. Khi cô nhìn thấy không một bóng người ở chỗ đó thì cảm thấy buồn bực, nhìn lại cánh cửa phòng đã mở, cô chần chừ bước ra ngoài.
Thấy Trạc Thác đang ngơ ngác nhìn nơi xa, lông mày nhăn lại, so với hình ảnh anh chàng xấu xí, khờ khạo ngày hôm qua thì hoàn toàn không giống nhau, lúc này trông anh rất cô đơn, ưu sầu, bất lực.
Trong lòng Trần Tĩnh Di đột nhiên rung động, cô nhẹ nhàng nói “Anh làm sao vậy?”
Trạc Thác xoay mặt về phía cô, mỉm cười nói: “Cảm ơn cô tối qua đã cho tôi ở nhờ.”
“Đúng rồi, anh là người ở đâu? Vì sao lại xuất hiện ở trường học?”
“Tôi…..” Trạc Thác không biết có nên kể cho cô sự thật không, liệu khi nghe xong cô có tin không? Khi anh nhìn lại đôi mắt tràn ngập nghi hoặc của cô mà không hề do dự đem thân phận thật, việc bất đắc dĩ xuyên việt đến đây nói ra.
Trần Tĩnh Di nghe xong, cảm tình vừa mới nảy sinh lập tức biến mất, khuôn mặt thanh tú trở nên tức giận nói: “Tôi van anh, anh có thể đổi nghề làm biên kịch đấy, làm ra một bộ phim đắt khác được đó.Còn nữa, anh đi ngay lập tức cho tôi!” Ghét nhất bị người khác trêu chọc, cô phẫn nộ về đóng, đóng mạnh cửa lại và khoá trái.
Trạc Thác ngạc nhiên nhìn cánh cửa bị đóng chặt, cô ta làm sao vậy? vừa rồi còn đang nói chuyện, sao đột nhiên lại trở nên dữ tợn vậy? Gương mặt lập tức hiện lên vẻ thất bại, bất lực, anh đành cúi đầu đi xuống lầu. Dựa vào trí nhớ hơn người từ nhỏ, anh đi tới chỗ bãi cỏ hôm qua khi tỉnh lại. Nằm dài trên mặt cỏ, anh ngửa mặt nhìn bầu trời sáng sớm rồi dần dần chìm vào mộng đẹp.
“Thác nhi! Con thật sự đang ở thế kỷ hai mươi mốt?” Âu Dương Như Vũ vừa kinh ngạc, vừa đau khổ nhìn anh.
Trạc Thác gật đầu: “Mẫu hậu, thế giới này không hề tốt đẹp như lời người nói, bọn họ đều xem con như quái vật, con phải làm gì tiếp đây?”
Nhìn đứa con trai đầy tự tin từ nhỏ đến lớn lại trở nên bất lực như thế này, Âu Dương Như Vũ đau thương như đứt từng khúc ruột. “Thác nhi, không cần phải đau lòng, ông trời đã an bài thì đều có dụng ý của nó, con hãy tỉnh lại đi. Mẫu hậu khi mới tới đây cũng rất cô đơn, rất bất lực, nhưng cũng dần thích nghi được, và rồi gặp được phụ hoàng của con. Cho nên, con không được nhục chí, mọi chuyện sẽ ổn thôi, biết không?”
Biết rằng bà đang an ủi, động viên mình, Trạc Thác cố gắng nặn ra một nụ cười nói: “Đa tạ mẫu hậu, con nhất định sẽ kiên trì, tuyệt đối sẽ không làm người và phụ hoàng lo lắng. Đúng rồi, ông bà ngoại ở đâu? Con muốn tìm họ.”
“Thác nhi, con nói gì cơ? Mẫu hậu không nghe được.”
Nửa quỳ trên thảm cỏ mềm mại, Thẩm Tư Vũ kinh ngạc nhìn người trước mắt. Đang trong tiết tự học, cô vẫn như thường lệ, cầm tập tranh đi đến nơi tự do như Thánh Địa riêng của mình. Khi cô vừa bước chân vào bãi cỏ thì gặp lại anh – “quái nhân” ngày hôm qua!
Bây giờ anh ta đang ngủ say trên cỏ, nhưng không hề ngon giấc, khuôn mặt tuấn tú uể oải, sầu bi còn thoáng chút tự tin. Anh ta đang mơ thấy ác mộng sao? Còn nữa, vì sao anh vẫn ăn mặc quái dị như trước vậy, rốt cuộc anh ta là người ở đâu? Nhìn anh không ngừng lẩm bẩm, thần sắc dị thường thống khổ, cô lay tay, vỗ nhẹ mặt anh, kêu to “Nè, tỉnh lại đi, anh bị làm sao vậy?”
Trạc Thác mở to mắt, thấy người trước mặt không phải mẫu hậu mà mình đang đau khổ kêu gọi, lập tức trở nên thất vọng, cúi đầu nhớ lại giấc mơ ban nãy.
Thái độ bất lịch sự của anh làm cho Thẩm Tư Vũ hơi nhíu mày. Nếu như bình thường thì cô nhất định sẽ xoay người bỏ đi, nhưng lần này chân của cô như bị dập đinh trên mặt đất, không cách nào di chuyển được, giương đôi mắt to chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên có cảm giác khác thường làm cô không kìm lòng được nói: “Anh không sao chứ?”
Tiếng nói ân cần, mềm mại như bầu trời trong veo, Trạc Thác ngửa mặt lên nhìn người con gái dung nhan mỹ lệ trước mắt, ngón tay anh không tự chủ được mà chạm vào cô, chậm rãi vuốt ve đôi môi cô.
Thẩm Tư Vũ bị hành động đột nhiên của anh làm cho hoảng sợ, nhưng cô không hề tức giận, cũng không hất tay anh ra, ngược lại lại lẳng lặng hưởng thụ cảm giác lạ lẫm và kỳ lạ này, hai mắt không khống chế được chợt nhắm liền lại.
Ẩn ý mập mờ như vậy đối với Trạc Thác mà nói chính là điểm hấp dẫn, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên khoé môi kiều diễm ướt át đỏ mọng của cô.
Hốt hoảng, Thẩm Tư Vũ nhận ra có một cái gì đó ấm áp đang dán ở môi mình vì vậy há miệng để hét lên, vừa vặn làm cho Trạc Thác có cơ hội để đầu lưỡi xuyên qua hàm răng, quấn lấy lưỡi cô mà mút lấy.
Cảm giác vừa chua xót lại vừa tê dại làm cho cô rung động một chút, di chuyển đầu lười, cùng anh quấn quýt lấy nhau. Cô ngạc nhiên bởi phản ứng càng thêm kích thích của Trạc Thác, đôi tay to giữ chặt phần gáy nhỏ bé, yếu ớt của cô, chậm rãi làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Khuôn mặt trở nên nóng, trái tim cô cũng vậy, với một người chưa từng hôn như Thẩm Tư Vũ lại bị Trạc Thác – cao thủ tình trường trêu đùa, đã hoàn toàn nhũn ra, cả người cô dựa vào người anh, hai tay bám chặt cổ anh.
Không biết sau bao lâu, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau rốt cuộc cũng tách ra.
Nhìn người con gái vẫn còn đang mê man trong ngực, dung nhan kiều mỵ động lòng người này làm lòng Trạc Thác dâng lên một cảm giác thoả mãn. Thân là hoàng tử, mười lăm tuổi đã bắt đầu thị tẩm, mỗi thị tỳ đều như hoa như ngọc, ôn nhu động lòng người nhưng anh chưa từng để tâm, trong mắt anh, các cô ta chỉ là công cụ cần thiết khi phát tiết mà thôi.
Nhưng khi cô ở trước mặt, tuy không phải cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp, kỹ thuật hôn lại rất tồi nhưng anh lại bị hấp dẫn làm anh sinh ra cảm giác xúc động không muốn buông cô ra.
Cảm giác được phần eo của mình bị ôm chặt, Thẩm Tư Vũ chợt run lên. Gần đây cô cao ngạo, giữ mình trong sạch, đến cả ngón tay cũng không cho người khác giới chạm vào thế mà hôm nay lại đem nụ hôn đầu tiên dâng hiến cho tên con trai cổ quái, thân phận không rõ ràng này. Mặc dù là anh ta chủ động nhưng cô cũng có phần vui vẻ.
Đột nhiên có tiếng người gọi, một nữ sinh mặc quần trắng thở hồng hộc chạy đến bên cô nói: “Chị Tư Vũ, ban….Chủ nhiệm lớp tìm.”
Thẩm Tư Vũ vừa nghe thấy, lập tức đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi theo cô bé kia chuẩn bị bước đi. Vừa đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu lại, yên lặng nhìn Trạc Thác một chút, nũng nịu nói: “Giờ này ngày mai, gặp nhau ở đây.” Nói xong cô xoay người chạy đi.
Trạc Thác đứng thẳng lên như có điều suy nghĩ, nghĩ đến bóng người đang chậm rãi đi xa, khoé môi anh nhếch lên; tên cô là Tư Vũ, rất hay; nhớ lại lời cô nói, khoé miệng anh nở nụ cười càng đậm, không ngừng than nhẹ: “Tư Vũ – Tư Vũ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT