Hôm sau, Tư Vũ lấy cớ nói với ông bà Thẩm rằng công ty phái cô ra nước ngoài công tác, có thể một tháng nữa mới về. Tuy Trạc Thác nói cô không cần phải mang theo bất cứ cái gì, nhưng tránh để người nhà nghi ngờ nên cô mang theo một cái cặp da nhỏ, bên trong ngoại trừ một bộ quần áo ra, những thứ khác đều là dụng cụ vẽ tranh.
Cuối cùng, sau khi được cha mẹ đưa tiễn, cô mới yên vị trên xe đến địa chỉ mà Trạc Thác đưa cho.
Ngồi trên xe nhìn cảnh vật hai bên đường, cô dần dần đắm chìm vào suy tư.
Hôm qua, sau khi rời khỏi tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc, cô lập tức quay về tạp chí xã. Chủ nhiệm Lý Chí Khôn thấy cô lại tay không trở về, đương nhiên là quá vui mừng rồi, còn tuyên bố muốn thăng chức cho cô, nhưng dù thế nào cô cũng không để ông ta cắt tiền thưởng.
Cuối cùng, đang lúc mọi người nghi ngờ thì cô đã dọn dẹp xong đồ đạc của mình, nhanh chóng rời khỏi tòa soạn. Nhớ đến việc Lý Chí Khôn biết cô thực sự đã từ chức thì biểu lộ một bộ dạng không thể tin được, cô cảm thấy buồn cười và sung sướng, cuối cùng cũng có thể hãnh diện được rồi.
“Thưa cô, đến nơi rồi!” Chiếc xe từ từ chậm lại, lái xe quay đầu báo với cô.
“A……..” Tư Vũ trả tiền rồi bước xuống xe, đập vào mắt cô là một khu dân cư xa hoa cao câp. Cô buông lỏng chiếc cặp da nhỏ, đi qua cánh cổng sắt lớn, theo chỉ dẫn của Trạc Thác mà lên lầu 28.
Khi cô đẩy cánh cửa bước vào, hiện lên trước mặt là một loạt màu sắc trang nhã. Phòng khách to đến dọa người, có đến 100 thước vuông, được bài trí rất đơn giản, ở giữa tường đặt một chiếc tivi LCD, bên cạnh là một bộ HI-FI cao cấp hàng hiệu. Năm mét gần đó có một bộ ghế salon màu đen bằng da thật. Cả phòng khách một mảng u ám, đã bí hiểm lại còn lãnh khốc.
Treo chiếc cặp da nhỏ sau cánh cửa, cô chậm rãi đi qua phòng khách đến nhà ăn. Có tủ lạnh, lò vi sóng, cô mở tủ lạnh xem xét thì phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng. Chiếc bàn ăn được làm bằng gỗ lim trắng noãn. Tiếp đó cô tiến vào phòng bếp, đồ làm bếp bên trong có đầy đủ hết, tất cả đều là hàng nhập khẩu vô cùng sạch sẽ, sáng loáng, nhìn là biết chưa từng được sử dụng qua. Chàng trai này khẳng định là không hề ở nhà ăn cơm lần nào.
Khóe môi hơi nhếch lên một chút, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh mình đeo tạp dề nấu những món ăn mà anh thích ăn nhất trong phòng bếp rộng thênh thang này.
Trong nhà tổng cộng có bốn gian phòng, phòng chủ nhân là lớn nhất, có chứa một phòng tắm riêng, bên trong ngoại trừ một chiếc giường lớn đặc biệt dành cho hai người thì đồ dùng gì cũng không có, đây có thể nói là “phòng ngủ” theo đúng nghĩa của nó.
Ngay cạnh phòng chủ nhân có bàn trang điểm, tủ quần áo bên trong toàn là đồ của Thác.
Cuối cùng đi đến thư phòng: trống rỗng, ngay cả đến một cái ghế dựa cũng không có. Nếu như mình trang trí nó thành phòng vẽ tranh thì thật tốt biết bao, Tư Vũ thầm nghĩ.
Sau khi tham quan xong cô quay trở lại phòng khách ngồi xuống ghế salon. Lúc này cô mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy: “Vũ nhi, chào mừng em đã đến. Thực xin lỗi, hôm nay anh có một cuộc hội nghị quan trọng phải tham gia, không thể ở cùng em, tối anh sẽ về sớm ăn cơm với em --- Thác!”
Nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên mặt giấy, trong lòng cô dâng lên một tia vui mừng và thỏa mãn. Cô vội vàng đem tờ giấy đó cất kỹ, bước ra cửa chính định đi mua một ít nguyên liệu để tối nay sẽ đích thân xuống bếp.
Khu nhà cao câp thật là tuyệt, khu dân cư cái gì cũng có, rất tiện lợi. Ở nhà cô phải đi 30 phút mới đến siêu thị, thế mà ở đây chỉ cần xuống lầu đi hai phút là đến.
Nửa tiếng sau cô xách hai túi gì đó trở về. Một nửa cô bỏ vào trong tủ lạnh, nửa còn lại cô đặt trong phòng bếp và bắt đầu nấu nướng.
Bận rộn mất một tối, cuối cùng trên bàn ăn cũng đã bày đầy những món ăn nóng hổi đầy màu sắc và hương vị, bao gồm năm món ăn và một món súp.
Cô đến phòng tắm thay một bộ quần áo mới, nhìn thời gian khoảng sáu giờ thì ngồi lên ghế salon, vừa xem tivi vừa chờ anh về.
Nhưng, tivi xem rồi, ca nhạc cũng đã nghe rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, đồng hồ trên tường đã điểm đúng 8 giờ. Cô muốn gọi điện cho anh nhưng lại không biết số; cô cũng nghĩ đến việc gọi đến công ty anh nhưng không thể thực hiện được vì nhân viên nhất định không nghe máy, dù sao với danh tiếng của anh chắc mỗi ngày đều có một lực lượng fans gọi đến làm phiền. Cô cũng đã nghĩ đến việc gọi cho Trương Thiên Minh, nhưng lại cảm thấy không ổn nên cô lại thôi.
Cô đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài; người đến xe đi, lập lòe ánh đèn đỏ tô thêm sắc màu cho ban đêm, lòng cô trở nên vô cùng phiền muộn. Buông tấm rèm xuống, cô quay về với ghế sofa, nghiêng người ngủ thiếp đi.
Không biết sau bao lâu cô mơ màng nghe được tiếng mở cửa, liền tỉnh lại, thấy Trạc Thác một thân toàn đen bước vào nhà. Đầu óc cô lập tức trở nên tình táo hẳn, cô đứng thẳng người, vui mừng nói: “Anh đã về rồi!”
Thấy gương mặt vui mừng và đôi mắt to sáng đến lạ thường trước mặt, Trạc Thác đột nhiên trĩu xuống, giả bộ áy náy nói: “Thực xin lỗi, buổi họp kéo dài đến tận bây giờ.”
Phát hiện được trên người anh toàn mùi rượu, Tư Vũ biết anh đang nói dối nhưng cô cố gắng đè nén nội tâm đang đau đớn, gương mặt lạnh tanh nói: “Anh ăn tối rồi à?”
“À, trên đường đến hội nghị anh đã ăn tối rồi. Còn em, ăn chưa?”
“Em……….” Cô cố nén những dòng nước mắt đang tắc nghẽn ở cổ họng, giả bộ như vui sướng nói: “Em vừa mới nấu xong thức ăn vì muốn chờ anh về cùng ăn.”
Nhìn vào phòng ăn, thấy thức ăn phong phú được bày trên bàn, đôi mắt đen của anh hiện lên một tia tình cảm khác thường, nhưng rất nhanh nó đã biến mất, anh lạnh nhạt nói: “Vậy em tranh thủ ăn đi, anh hơi mệt, muốn về phòng ngủ trước.” Nói xong anh bước nhanh về phòng.
Nhìn bóng dáng anh từ từ biến mất, lại nhìn lên đồng hồ trên tường, đã là mười một giờ đêm. Khuôn mặt cô trở nên ảm đạm, nhưng cô vẫn lẳng lặng đến bên bàn ăn, vô vị ngồi ăn đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn.
Sáu năm nay cuộc sống kham khổ khiến cô hiểu được và quý trọng mọi thức, tất cả những đồ ăn còn thừa cô để vào tủ lạnh. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, đẩy cửa nhìn Trạc Thác đang ngủ trên chiếc giường lớn. Thấy đôi mắt anh đang nhắm chặt, ngực phập phồng thở đều, Tư Vũ khổ sở khép chặt cánh cửa lại. Cô trở về phòng khách, rúc vào ghế salon cúi đầu suy nghĩ.
Thật ra sự việc không hề đơn giản như cô nghĩ. Cô nên sớm nghi ngời anh sẽ không hề dễ dàng tha thứ cho mình như vậy. Nhưng cô tin chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ làm cho trái tim lạnh như băng của anh lại một lần nữa rung động.
“Cố lên Tư Vũ!” Cô tự an ủi bản thân mình, sau đó từ từ tiến vào mộng đẹp, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vẻ bình yên, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT