Đồng Húc Lãng một tay nhẹ ôm hông của Lâm Sâm Sâm, một tay cầm ngón tay bị bỏng đỏ đưa vào trong miệng mút, ánh mắt hừng hực lưu luyến ở trên mặt cô. Mấy ngày nay, anh cắn răng cố kìm nén nỗi nhớ nhung, muốn để cho cô một ít thời gian để hòa hoãn. Ngày đó, ở trong quán ăn lão Triệu, anh đã mang suy nghĩ trong lòng ra phân tích, tiếp theo nên để cho cô tự mình suy nghĩ thật kỹ. Anh biết cô cần có thời gian, không thể gấp gáp như trước nữa. Việc anh có thể làm chỉ là yên lặng chờ đợi. Không ngờ, ông trời vẫn còn ưu ái đối với anh, Lưu Hạc xuất hiện mang đến hi vọng phá vỡ cục diện bế tắc này.
Lâm Sâm Sâm bị anh nhìn phát thẹn, cúi đầu, rút ngón tay ra: "Đã hết đau rồi."
Đồng Húc Lãng vui vẻ toét miệng, kéo cô vào trong ngực, vẻ mặt hài hước nghiêng đầu nhìn nét mặt của cô. Lâm Sâm Sâm cố tự trấn an, lấy tay đẩy anh: "Anh đi ra ngoài trước đi."
Anh không buông tay, ngược lại còn sáp lại, trêu chọc cô: "Sao mặt đỏ thế? Có muốn anh giúp em một tay nhấc ấm xuống không?"
Lâm Sâm Sâm bị người nhìn rõ nên bối rối, sắc mặt từ đỏ hồng chuyển sang trắng, cố đẩy tay của anh ra, buồn bực nói: "Mắc mớ gì tới anh."
Đồng Húc Lãng tâm tình rất tốt, cười to: "Xấu hổ nữa hả?" Lại không nhịn được tiến đến hôn lên môi của cô.
Lần này Lâm Sâm Sâm càng để ý, lấy mu bàn tay lau mạnh lên miệng, tức giận xoay người chạy vào phòng ngủ, còn đóng mạnh cửa lại.
Lưu Hạc kinh ngạc nhìn qua, Đồng Húc Lãng có vẻ bất lực, nhún vai. Lưu Hạc sáng tỏ cười một tiếng, tốt bụng phá hư chuyện xấu rồi sao?
Hai người đàn ông chênh lệch hơn chục tuổi, hứng thú giống nhau, gặp nhau như gặp lại tri kỷ. Đồng Húc Lãng đưa Lưu Hạc đến Trường Không quân tham quan một vòng, lại lái xe dẫn cậu ta lượn lờ khắp nơi. Lưu Hạc nắm lấy cơ hội, thảo luận các đề tài quân sự cùng Đồng Húc Lãng, thỉnh thoảng cũng thể hiện lòng tôn kính của mình. Hai ngày ở chung ngắn ngủi, đối với người anh rể này, cậu khâm phục sát đất, cũng giữ vững quyết tâm dự thi của mình. Đồng Húc Lãng tới ăn chung hai bữa cơm, nhưng Lâm Sâm Sâm vẫn thể hiện vẻ lạnh nhạt như cũ. Trong lòng Lưu Hạc âm thầm lo lắng, anh rể oai phong hơn người như thế ai mà không muốn chứ? Ở trước mặt Lâm Sâm Sâm, cậu ta nói tốt không ít về Đồng Húc Lãng. Vậy mà, cho đến khi cậu trở về, Lâm Sâm Sâm cũng không thể cùng Đồng Húc Lãng một chỗ mà không có khoảng cách. Lưu Hạc đành ôm tiếc nuối rời đi, trước khi lên xe, cậu rỉ tai với Đồng Húc Lãng tới tiễn: "Anh rể, anh phải cố gắng lên, cả nhà chúng em đều ủng hộ anh!" Đồng Húc Lãng cảm thấy ấm lòng, vỗ mạnh bờ vai của cậu ta.
Tối hôm đó, Lâm Sâm Sâm ngồi trước máy vi tính lên mạng, trên màn hình chợt thoáng hiện ra một email mới. Cô nhanh chóng mở ra, thì ra là Đồng Húc Lãng gửi hình ảnh hài hước tới. Trên hình ảnh là cái đầu với vẻ mặt tức cười của Đồng Húc Lãng, lúc cô đang cúi đầu thở dài, bên cạnh gửi tới một chuỗi ký tự: "Đừng giận nữa mà, tha thứ cho anh đi." Nhìn thấy hình ảnh khôi hài của anh, cô bật cười hì hì một tiếng. Người này chính xác là đã mang hình của mình gửi tới một trang web nhờ người chế tác. Tâm tình chợt buông lỏng, muốn giận cũng không giận được. Đã lâu, cô chưa truy cập vào email bí mật của hai người rồi. Khẽ thở dài, mở những email tình cảm sáng tạo anh viết ra, mở xem từng bức một. Cô biết, bức tường thành xây cao lên trong lòng cô đang từ từ sụp đổ.
Xem lại tất cả email, theo thói quen, cô dọn dẹp những quảng cáo cho hết vào thùng rác. Khi một email với tiêu đề là “Email gửi bạn trai hiện tại của Lâm Sâm Sâm” đập vào mắt, nỗi khiếp sợ của cô quả thật không lời nào diễn tả được. Từng chữ từng chữ trong nội dung email trút vào đầu, lòng cô run rẩy vì tức giận. Hèn hạ, vô liêm sĩ! Cô cắn chặt môi, móng tay khắc sâu vào trong lòng bàn tay. Xem lại nhật ký email, đột nhiên cô cảm nhận được tâm tình Đồng Húc Lãng ngay lúc đó.
Oán hận, đau lòng đồng thời ập tới. Ngu ngốc, ngu ngốc, tại sao anh không nói?! Cô nhớ lại những gì quái dị của anh ta, hết sức khống chế xúc động phẫn nộ, kích bác ly gián như vậy, cho dù là ai cũng đều khó mà chịu đựng được, huống chi là người đàn ông kiêu ngạo này. Cô chỉ cảm thấy hối tiếc, vì sao sau khi phát hiện anh khác thường, không kịp thời giải thích với anh, mà chỉ biết trốn tránh, thậm chí còn lạnh nhạt không chịu giải thích. Mà trong lòng anh đang mâu thuẫn phức tạp như thế, có cách nào đi để ý tình cảm của cô chứ? Nhất định, anh nghĩ cô không thương anh, hoặc ít nhất yêu không đủ. Đây là vì cái gì, một người từ trước đến giờ đắc chí, thỏa mãn cũng sẽ sa vào đố kỵ, hiểu lầm, đấu tranh không thoát ra được. Rốt cuộc tình ý sâu nặng bao nhiêu mới có thể khiến anh nhẫn nhịn chịu đựng tất cả nỗi nhục nhã, cũng như sự lạnh nhạt của người yêu mà vẫn kiên trì không buông đây, chẳng những bao dung quá khứ, mà còn để dẹp tự ái xuống đi cầu xin cơ hội tái hợp nữa chứ!
Hiểu thấu sự tình làm cho Lâm Sâm Sâm nhất thời như tằm phá kén chui ra, thoát khỏi tâm tư rối ren bao ngày qua. Đau lòng làm cho cô không cách nào bình tĩnh được, nếu không làm chút gì cho đoạn tình cảm này, cô nghĩ cô sẽ điên mất. Luống cuống đứng dậy thay quần áo, tóc dài tùy tiện cột lại rồi chạy ra ngoài. Không suy nghĩ xem hành động lần này có mạo hiểm hay không, lần đầu tiên trong đời Lâm Sâm Sâm điên cuồng, chạy như bay trong màn đêm, chỉ vì muốn sớm nhìn thấy người yêu. Cô đã không sợ ánh mắt hiếu kỳ của người quen, không sợ ánh mắt dò xét của người đi đường, chỉ sợ trễ một bước sẽ bỏ lỡ mất anh.
Vào cổng Đồng gia cũng không kịp thở, Lâm Sâm Sâm ý thức được mình thất lễ. Thật may là người lớn không có trong nhà, đã ra ngoài đi bộ, nên không nhìn thấy bộ dạng vội vàng này của cô.
“Húc Lãng có ở nhà không ạ?” Lâm Sâm Sâm hỏi cô giúp việc, tim muốn nhảy lên tận cổ rồi. Nếu không gặp được, lại phải chờ tới một ngày nghỉ khác, cô không biết mình có thể đợi đến khi đó không.
“Có nhà đấy.” Cô giúp việc thân thiết gật đầu. Lâm Sâm Sâm thở nhẹ một cái. Nhưng câu nói tiếp theo của cô giúp việc lại làm nụ cười của cô cứng đờ trên mặt. “Đường tiểu thư cũng ở đây, cháu lên đi.”
Lâm Sâm Sâm đi tới chân cầu thang, bước chân có chút do dự, bước chân dừng ở bậc cầu thang đầu tiên. Cẩn thận lắng nghe, trên lầu thỉnh thoảng có tiếng nói cười truyền đến, hai người đó hình như trò chuyện đang cao hứng. Cô nghĩ, rồi lại xoay người đi ra cửa.
Ra cửa không bao lâu, cô bắt đầu hối hận. Lâm Sâm Sâm ơi Lâm Sâm Sâm, vì sao mỗi khi đến lúc quan trọng thì mày lại trở thành con rùa đen rụt cổ vậy. Mày lòng như lửa đốt chạy tới, không phải để nói chuyện thẳng thắng với anh ấy sao, mày sợ cái gì, sợ thấy cảnh mày không thể chấp nhận được sao? Nhưng rõ ràng trong lòng mày, anh ấy không phải loại người đứng núi này trông núi nọ đó, muốn thay lòng đã sớm thay rồi, cần gì chờ tới bây giờ, người ta là bạn nối khố, đừng có suy nghĩ lung tung. Suy bụng ta ra bụng người, mày nghe thấy anh ấy trò chuyện cùng các cô gái khác cũng sẽ không thoải mái, sao lại trách cứ anh ấy ghen tuông chứ? Lâm Sâm Sâm cứ suy nghĩ lung tung như vậy trở về nhà.
Đồng Húc Lãng và Đường Diêu từ trong phòng đi ra, nghe cô giúp việc nói Lâm Sâm Sâm đã tới. Trong lòng anh lo âu, thầm nói việc lớn không ổn rồi, anh ấy tới không nói một tiếng đã đi, chắc chắn là hiểu lầm rồi. Lần này, quan hệ của họ vốn đã lạnh nhạt cộng thêm ‘họa vô đơn chí’. Anh và Đường Diêu chào hỏi xong liền vội vàng đuổi theo. Đường Diêu nhìn cảnh tượng bóng lưng anh vội vã, trong lòng vô cùng bùi ngùi, có thể làm cho anh để ý như vậy, thế gian này cũng chỉ có một người là Lâm Sâm Sâm làm được. ‘Vỏ quýt dày có móng tay nhọn’, đây chính là chỗ kỳ diệu của duyên phận!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT