Ra tới đại sảnh bệnh viện, Lâm Sâm Sâm đi theo Đồng Húc Lãng về hướng xe jeep quân dụng.

Đồng Húc Lãng nhìn thấy điều khó hểu: “Tự nhiên không đầu không đuôi e cười cái gì?”

Lâm Sâm Sâm suy nghĩ trả lời: “Cười xe của anh và anh không hợp.”

Đông Húc Lãng nhìn xéo cô: “Quân nhân mở xe quân dụng như thế nào không hợp? vậy em cho rằng, xe của tôi nên như thế nào?”

Lâm Sâm Sâm chỉ nói hai chữ : “Phong cách.”

Đông Húc Lãng nhất thời thở mạnh, cô gái này là đang chọc anh làm người hay trêu trao sao? Anh chỉ là ở trước mặt tình địch tạo ra chút khí thế thôi, tên tiểu tử họ Lục kia ở trước mặt cô luôn tỏ ra thanh cao, trước mặt hắn thì luôn cao ngạo. Cô gái này thế nhưng có thể nhìn thấu lòng người sao.

Đồng Húc Lãng khẽ đổi, ra sức đạp mặt chân ga, xe nhanh chóng chạy thẳng phía trước. Lâm Sâm Sâm bị tình trạng này làm cho hoản sợ, nhanh chóng nắm chặt tay cầm trên đầu xe: “Điên rồi, anh muốn làm gì?”

Đông Húc Lãng vui sướng khi người khác gặp họa: “Cho em xem thử xe quân dụng tốt như thế nào.” Anh vẫn tiếp tục nhấn ga chạy như bão táp trên đường, cho tới khi thoáng nhìn qua sắc mặt cô thoáng ẩn nhẫn khó chịu mới nhớ tới cô có chứng say xe. Anh hối hận dùng sức vỗ tay lái, giảm tốc độ tấp vèo ven đường.

Đồng Húc Lãng tháo dây an toàn lo lắng hỏi: “Em sao rồi, có phải muốn nôn không?”

Lâm Sâm Sâm không đáp, chính là từ từ ngả người ra sau ghế dùng tay che miệng không ngừng nôn khan. Đồng Húc Lãng nhanh tay lấy ra một túi plastic đưa cho cô: “Muốn nôn thì nôn ra, kìềm lại sẽ khó chịu.”

Lâm Sâm Sâm không để ý tới anh, qua một hồi lâu dễ chịu hơn một chút mới giương mắt hung hăng liếc anh một cái. Đông Húc Lãng giơ tay qua đầu vui tươi hớn ở nới : “Được được được, tôi nhận phạt, tôi nhận phạt được không, tùy em đánh chửi, quyết không oán hối. Thực xin lỗi, tôi đầu óc chậm nhớ lại quên mất em bị say xe. Em khá hơn chưa, muốn hay không tôi lấy nước cho em?”

Lâm Sâm Sâm khoát tay, giọng suy yếu nói: “Phiền anh mở của xe, tôi muốn xuống xe.”

Đông Húc Lãng nháy mắt sắc mặt biến đổi, vội váng bắt lấy tay cô nói: “Đừng mà, tôi thật không cố ý, tôi lái xe cố chấp, lần sau cam đoan sẽ không như vậy, tôi sẽ lái chậm một chút được không?”

Lâm Sâm Sâm nhìn anh một cái bỏ qua: “Tạm tin anh lần này.” lại tựa vào ghế. Đồng Húc Lãng nhẹ nhàng thở ra, lấy ra một chai nước khoáng mở nắp đưa đến bên miệng cô. Cô uống hai ngụm lại nghỉ ngơi, Đông Húc Lãng không dám lại làm càn, lái xe chậm mà vững vàng. Đông Húc Lãng trong lòng tự giễu, người đầu tiên lái xe quân dụng chậm nhất.

Lâm Sâm Sâm sắc mặt dần khôi phục lại, Đông Húc Lãng nhìn sang cô còn nghịch ngợm nháy mắt, không ngờ cô lại vương tay nhéo lấy cánh tay anh. Anh bị đau nhưng vẫn cười nhạo: “Khí lực thật nhỏ, em chỉ có vậy thôi sao? có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh, để tôi nhìn xem sự lợi hại của em.”

Người này chẳng lẽ có khuuynh hướng chịu ngược sao? Cô quả thật sử dụng mười phần sức, thậy không tin anh một chút cũng không đau. Cô thu tay nói : “Vì sự an toàn của mạng nhỏ, tôi nghĩ vẫn là thôi đi.”

Đông Húc Lãng đắt ý cười ha ha, cô quả thật là thương sót anh hạ thủ lưu tình vậy mà còn mạnh miệng. Càng nghĩ càng vui vẻ, anh nhất thời cao hứng thiếu chút nữa lại nhấn ga, anh kìm lòng không được đưa tay sang sờ mặt cô một phen, cô thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hai tay kéo tay anh ra khỏi mặt cô, nhéo lại mặt anh căm giận nói : “Cái này gọi là không biết xấu hổ, đừng trách tôi không khách khí!”

Đông Húc Lãng bị nhéo đau, miệng la lên : “Em suy nghĩ rồi chứ, quyết định cùng tôi đồng quy vô tận* sao?” (* chết cùng nhau)

Lâm Sâm Sâm bị nhắc đến điểm yếu, lập tức bông tay, Đông Húc Lãng một tay sờ mặt thở dài : “Thật là ngoan, muốn hủy dung để tôi không cưới được bà xã chứ gì? Em phải chịu trách nhiệm đó.”

Lâm Sâm Sâm khinh thường bói : “Xem đức hạnh của anh, có ai muốn lấy: ”

Đông Húc Lãng lập tức phản bác : “Ai nói, em tới đại viện đại viện hỏi thăm xem, giá thị trường rất tốt.”

Lâm Sâm Sâm không cho là đúng biểu môi, chợt nhớ tới hỏi : “Anh vội vả chạy tìm tôi có chuyện gì?”

Đông Húc Lãng một tay lấy ra hai vé xe phim cho cô : “Vì cái này.”

Lâm Sâm Sâm liếc mắt một cái lại không nhận : “Tôi không đi, anh tìm người khác đi đi.”

Đồng Húc Lãng thở dài : “Tôi chỉ biết em, đây là lần đầu tiên được nhận. Người khác vất vả lắm mới tìm được hai vé này tặng mẹ tôi, mẹ tôi tặng em em nếu không đi là không cho bà mặt mũi

Lâm Sâm Sâm mặt không thay đổi nói : “Tôi không thích tình cảm.”

Đông Húc Lãng cau mày : “Ai thích chứ, chẳng lẽ để mẹ tôi xem? Này dù sao cũng là tâm ý của người khác, em xem như trải nghiệm đi: ”

CHƯƠNG 20

Thấy cô đang do dự Đông Húc Lãng cũng không hối, vẫn nhàn hạ thản nhiên. Chỉ chốc lát Lâm Sâm Sâm ngẩn đầu lên kiên quyết nói : “Tôi không đi.”

Đông Húc Lãng không nói hai lời cầm vé hướng về cửa sổ Lâm Sâm Sâm nhay tay cản lại : “Anh làm gì vậy?”

Đông Húc Lãng mặt âm trầm nói : “Không đi giữ lại làm gì?”

Lâm Sâm Sâm cầm phiếu trừng nói : “Không đi có thể tặng người khác, ném đi rất tiếc, người khác không biết tốn bao nhiêu công sức tìm ra. Anh phung phí vậy là ý gì?”

Đông Húc Lãng không kiên nhẫn hỏi : “Bớt nói nhảm, rốt cuộc có đi hay không?”

Lâm Sâm Sâm nhíu nhíu mi, Đồng Húc Lãng cấm vé đưa lại trước mắt cô, cô làm đà điểu gấp gấp tâm vé bất an hỏi : “Vạn nhất mẹ nghĩ hì đó thì sao?”

Đồng Húc Lãng hừ một tiếng : “Thì đúng sự thật thôi, tôi không nói dối.”

Lâm Sâm Sâm cầm vé cẩn thận suy nghĩ, không đi không phải là không cho dì thẩm mặt mũi sao, nhưng trên vé ghi “ghế tình nhân” làm cô chói mắt điều này làm cô thật sự không được tự nhiên, cô vừa nhìn tấm vé vừa nhìn Đồng Húc Lãng anh tựa như không có chuyện gì làm cô cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Quên đi, đi thì đi anh ta chắc sẽ không dám làm ra tình huống gì thái quá.

Trên đường tới rạp chiếu phim, Đồng Húc Lãng vui vẻ huýt sáo làm Lâm Sâm Sâm nghĩ có phải anh ta đã nhặt được vàng không. Không phải chỉ là xem phim thôi sao, cao hứng vậy sao? Xem ra cuộc sống quân doanh làm anh ta buồn đến hỏng rồi. Cô thật sự không biết hiện tại trong lòng anh ta đang giấu quỷ kế, anh đã rất cố gắng kìm chế để không lộ ra ngoài.

Đi đến hàng ghế tình nhân, Lâm Sâm Sâm lập tức hối hận, hàng ghế này trang bị thiết bị cách âm, phòng nhỏ hẹp u ám, chỉ có sopha nhỏ hẹp miễn cưỡn hai người ngồi, nơi này không phải để hai người mau phát triển sao, nếu đổi sopha thành giường không phải thành nơi phatrs triển dục vọng sao?

Đông Húc Lãng tự nhiên hào phóng vỗ vai cô : “Thất thần cái gì, ngồi đi.”

Lâm Sâm Sâm biểu môi nói : “Anh ngồi trước đi.” cô muốn xem thử anh có thể làm gì.

Đông Húc Lãng cười nhìn cô : “Còn khách khí với tôi, nếu tôi ngồi xuống trước không chừng em sẽ lên đùi tôi, hay là hai ta thành toàn cho họ.”

Lâm Sâm Sâm nhíu mi ngồi xuống, anh ta nói đúng nơi này thiết kế không phải để nữ ngồi trên nam sao. Đông Húc Lãng ngồi xuống cạnh cô, không được ngồi nguyên chỗ có gần một nữa mông bên ngoài ghế. Lâm Sâm Sâm sợ anh không được thoải mái ngồi sát vào trong : “Anh ngồi sát đây này.”

Đông Húc Lãng nghe xong không hề khách khí ngồi sát vào, cánh tay anh chạm vào tay cô, bắp chân chạm nhau, cô cảm thấy không được tự nhiên lại sát vào trong. Phim rất nhanh bắt đầu, hai người đều nhìn không rời mắt màn hình.

Xem tới cảnh nam nữ chính ôn nhu vuốt ve hôn nhau Đông Húc Lãng bỗng nhiên cảm thấy tim đập gia tốc, miệng đắng lưỡi khô kìm lòng không được nhìn sang Lâm Sâm Sâm, chỉ thấy cô trấn định tự nhiên xem hết ba phút hôn nhau. Đông Húc Lãng nuốt nước miếng một cái, lá gan to hơn từ từ cầm tay cô, Lâm Sâm Sâm cảm nhận đụng chạm của anh lập tức rụt tay lai, Đông Húc Lãng đành phải từ bỏ.

Cảnh kế tiếp lại làm Đồng Húc Lãng nhiệt huyết sôi trào, không kìm được ý nghĩ muốn ôm cô. Lâm Sâm Sâm né tránh vài lần vẫn không thoát, Đông Húc Lãng không chú ý đến phim nữa trăm phương ngàn kế thừa dịp cô không chú ý đưa tay qua khoát trên lưng ghế, từ từ tiến tới ôm cô vào lòng ngày càng chặt. Anh có được lại muốn nhiều hơn, vì thế được mộ tấc lại ,muốn thế một tấc quay đầu lại chuẩn bị âu yếm, lại phát hiện trên mặt cô tuông đầy nước mắt.

Đông Húc Lãng vội nâng mặt cô lên : “Sâm Sâm em làm sao vậy, có chỗ nào không được thoải mái sao?”

Lâm Sâm Sâm từ từ nhắm hai mắt không đáp, mặc cho nước mắt rơi trên khuôn mặt trắng noãn. Đông Húc Lãng đau lòng mất đi suy nghĩ chỉ biết từ từ dùng tay lau nhẹ nước mắt cô chảy dài xuống hai má bóng loáng nõn nà xuống cằm rồi chuyền sang vành tai. Môi anh khé động từ từ hôn lên gương mặt nàng theo tay mình tạo cho cô sự yên ổn hiệu quả. Khóe mắt không hề rơi ra nước mắt, anh tận tâm hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, anh tham lam nuốt lấy sự ngọt ngào của cô hai tay gắt gao ôm vào trong ngực. Anh có chút thô lỗ làm cô hơi đau kịp thời kéo lại thần trí vừa mở mắt lại khiếp sợ chính mình không biết khi nào lại bị anh ôm lên trên đùi, hai mắt khép hờ.

Như vậy không được! Lâm Sâm Sâm bắt đầu giãy dựa thoát khỏi vòng tay anh, không chút nghĩ ngợi mở của chạy ra ngoài. Đông Húc Lãng bừng tỉnh không chút do dự chạy theo cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play