- Chiêu Hà ! Cô nhanh chống dọn dẹp tất cả ra sau bếp và sắp xếp phòng ngủ cho cô Lam Hằng giúp tôi
Giọng nói của Quân Phát trông có vẻ như ra lệnh . Và điều Chiêu Hà hơi hoảng
loạn và giật nảy mình là theo lời nói rắn như thép ấy, là cái đá lông
nheo thật tình tứ của Quân Phát dành cho nàng.
Thật là bất hạnh, Chiêu Hà cảm thấy như có ai đó vừa chứng kiến điều này . Nàng không có
gì mờ ám, nhưng hành động vừa rồi của Quân Phát cũng làm cho nàng có cái cảm giác phạm tội . Và đúng như giác quan thứ sáu đã báo cho nàng biết, chính Vọng Quân là người chứng kiến cái liếc mắt đưa tình ấy của Quân
Phát . Và nàng nhận thấy rõ nét khinh bỉ hiện trên nét mặt anh . Và nàng đang nghĩ tới những gì xấu xa mà anh gán ghép cho nàng.
- “Một con sen lẳng lơ”
- “Con ả người làm này trèo cao, trắc nết, hư thân“...
Nàng thấy bực tức Quân Phát vô cùng . Nhưng cũng chẳng hiểu tại sao nàng bực Quân Phát thì ít, mà bực Vọng Quân thì nhiều ? Vì anh ta lại có thể đi
đến kết luận sai trái về nàng nhanh đến như vậy . Ánh mắt anh ta nhìn
nàng đã chứng minh điều đó.
Lại một bữa ăn chiều trôi qua . Bà
Lam Hằng vẫn chưa học xong món gà hấp gừng, thế là đêm nay bà phải ở lại . Nhưng dù gì, Chiêu Hà cũng phải tạ Ơn và nàng cũng không còn phải
xuất hiện trước kẻ lạ mặt đáng ghét kia.
Căn nhà bếp tỉnh lặng
và ấm cúng cứ như một thiên đường sau cơn giông tố . Thậm chí, Chiêu Hà
còn cảm thấy thích thú khi ngồi trước một chồng bát đĩa khổng lồ . Tập
trung vào những công việc này còn hơn là cứ lẩn quẩn mãi với những suy
tư rắc rố của riêng nàng
Thằng cu Dũng đang ngủ ở phòng bên, đột nhiên khóc thét lên . Nàng chạy sang ẵm nó và bế nó xuống nhà bếp cùng
nàng . Thằng bé chưa được hai tuổi, dễ thương đáo để . Nàng ôm chặt nó
trong vòng tay vỗ về . Chẳng mấy chốc, cu Dũng ngủ thiêp đi trên vòng
tay của nàng . Nàng định đưa nói trở về phòng ngủ, thì cánh cửa sau bếp
bật mở.
Nàng hết cả hồn vía khi có người vội bươc vào và đứng
sừng sững trước mặt nàng . Nàng nhin chăm chăm vào kẽ lạ mặt kia . Nàng
ghì chặt lấy cu Dũng suýt nữa đã làm nó thức dậy . Nàng phải nuốt nước
bọt đến hai, ba lần mới cố giọng để thét lên:
- Ông vào đây làm gì ?
- Cô là một người ở mà dám la lớn với tôi như vậy sao ?
Chiêu Hà giật nảy mình . Nàng đã quên mất thân phận của nàng trong vở kịch mà Lam Giang giao phó . Nàng đứng im nhìn anh hối hận
Vọng Quân đóng cửa lại . Anh chậm rãi tiến về phía bồn rửa chén, mắt vẫn không rời nàng, nói:
- Làm ơn cho tôi xin một ly nước, được chứ ?
- Vâng.
Cô cố gắng một cách vụng về mở tủ để lấy ly . Nhưng Vọng Quân đã nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên và tự tay lấy một cái ly nhỏ.
Vừa liếc xéo về phía cô, anh vừa vặn vòi nước sạch và lấy ly hứng nước.
Chiêu Hà biết chắc chắn một điều rằng anh ta chẳng hề khát nước . Anh chỉ
muốn vào để thỏa mãn trí tò mò của anh ta mà thôi . Anh vẫn bình thản
như chưa hề quan biết cô, mặc dù cô biết anh biết cô là ai rõ như ban
ngày.
Anh hớp một ngụm nước, vẫn nhìn nàng:
Lúc này đây, nàng biết sắc mặt của nàng rất nhợt nhạt, tim đập thình thịch .. tất cả đều do anh ta gây ra.
Anh hất hàm về phía cu Dũng đang nằm trên tay nàng và hỏi:
- Con cô à ?
Đôi gò má của chiêu Hà càng thêm nhợt nhạt . Cô cố nén một câu trả lời đầy
giận dữ, mà chỉ đơn thuần là một cái lắc đầu . Rồi ít phút sau, nàng lại gật đầu:
- Vâng . Nó là con tôi.
Trước mắt anh ta, nàng chẳng thèm tỏ ra là một cô gái trong trắng, đàng hoàng làm gì . Nàng
biết anh đang cho nàng là loại gái hư . Có chồng, có con mà còn đáp lại
nụ hôn một cách mãnh liệt với anh ta vào lúc sáng.
- Cô đã ở đây đã lâu chưa ?
- Không.
- Cô có định ở mãi trong ngôi nhà của Quân Phát không ? Anh ta tốt đấy chứ hả ?
Câu nói thật mỉa mai . Nàng đáp lại thật lạnh lùng:
- Tôi không biết.
- Tại sao lại không biết ? Vì tôi trông Quân Phát có cảm tình với cô đấy.
- Đó là việc của anh ta.
- Thế còn cô ? Cô cũng tối lại với anh ta chứ ?
- Xin lỗi anh, cho tôi miễn trả lời câu hỏi này . Đó là chuyện riêng tư của tôi
Đôi môi thì nói lạnh lùng, nhưng ngược lại, đôi mắt thì lạc bước về phía
môi anh và cô vội vàng nhìn lên sang chỗ khác . Nàng không nên nhìn, đôi môi ấy bây giờ toàn thốt lên những lời trong tàn nhẫn này sao ? Hoàn
toàn trái ngược lúc sáng.
Quân Dũng trở mình, nàng mừng rơn vì đã có cớ để tẩu thoát:
- Xin lỗi ông nha, tôi phải đưa nó về phòng.
Lạ thay ! Cô muốn thoát khỏi anh ta, nhưng khi đặt cu Dũng về phòng là cô vội vã quay ngay trở lại nhà bếp.
Nhưng Vọng Quân không còn ở đó nữa . Anh đã đi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT