Vọng Quân ngồi đối diện với cô, giọng anh chắc nịch;

- Chiêu Hà ! Tại sao cô lại lừa dối tôi ? Tại sao cô không nói cho tôi biết cô là ai ?

Cô nói:

- Anh chẳng ưa gì tôi, thấy tôi như thấy một cái gai trong mắt . Thế thì tôi nói cho anh điều đó làm gì ?

- Ai nói với cô điều đó ?

- Hành động của anh đã chứng minh tất cả.

- Chứ cái đêm hôm nọ, ai tống cổ tôi ra khỏi nhà ? Tôi đã quay lại tìm cô mấy lần, nhưng cửa vẫn đóng im ỉm . Rồi có một hôm, bà chủ nhà bảo cô đã trả nhà rôi . Tôi muốn liên lạc với cô . Cô có biết rằng chính tại vì cô xông thẳng đến nhà hàng Mai Quế mà Đông Sa đã giận tôi đến bây giờ không ?

- Tôi không biết, nhưng cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì về ông cả.

- Cô cứng đầu lắm . Cô có biết cô làm khổ tôi nhiều lắm không ?

- Không biết . Anh đi tìm tôi làm gì ?

Vọng Quân ngập ngừng:

- Bởi vì tôi đã nghĩ lại . Ít nhiều gì tôi đã cư xử không phải với cô.

Cô mỉm cười khinh miệt:

- Anh thực sự nghĩ thế à ? Anh cũng tử tế gớm.

Môi anh mím chặt lại . Anh tàn nhẫn nhắc nhở cô:

- Đã có lần cô nói cô yêu tôi, có đúng không ?

Cô khỏa lấp lời nói của anh bằng một lời nhạo báng:

- Tôi thường nói thế với tất cả bạn trai của tôi . Đàn ông họ thích nghe câu đó, nó làm cho họ khoan khoái . Nhưng không mấy ai trong số đàn ông các người xứng đáng để yêu.

Vọng Quân điên lên:

- Thế cô chỉ đơn thuần mua vui cho bản thân cô à ?

Chiêu Hà cắn chặt đôi môi để nó thôi run rẩy . Nhưng anh coi sự im lặng của cô là một sự thừa nhận tội lỗi . Anh lại lên tiếng, giọng nói của anh thật lạnh lùng:

- Sao cha mẹ cô lại để cô lang thang đây đó thế ? Cô có một bộ Óc tốt, tại sao cô không sử dụng nó ? Rõ ràng hôm qua, cách nói chuyện của cô khiến ai cũng quý cả.

Chiêu Hà cụp mắt xuống để né ánh mắt của anh:

- Không phải ai cũng có tham vọng như anh đâu . Vọng Quân à . Tôi biết cái địa vị của tôi lúc trước làm anh cụt hứng . Tôi nghèo, tôi hư đốn, tôi không có cơ hội làm anh thăng tiến.

- Không hoàn toàn như thế.

Chiêu Hà gào lên:

- Chuyện rõ như ban ngày, thế mà anh còn bảo là không hoàn toàn à ? Dù với anh, người con gái anh chọn làm vợ phải hoàn hảo như Đông Sa chẳng hạn . Có phải Đông Sa “đá” anh không ?

Anh tái mặt rồi đột ngột đứng dậy . Anh cũng lôi theo Chiêu Hà đứng dậy . Họ nhìn nhau chằm chằm trong im lặng . Chiêu Hà hoảng hồn vì nghĩ rằng mình đã đi quá xa.

- Tôi phải bịt ngay miệng của cô lại để không cho phép cô nói ra những lời bậy bạ như thế nữa.

Nói là làm, anh áp chặt môi anh vào môi cô . Cô rên rỉ yếu ớt . Cô đáp lại nụ hôn thật mãnh liệt.

Rồi anh đẩy cô ra đột ngột:

- Cô cũng cần điều đó nhiều như tôi . Chiêu Hà à.

Cô nhìn anh chằm chằm, mí mắt cô nặng trĩu . Thân thể cô tràn ngập trong cảm giác mà cô không biết phải đối phó thế nào . Cô gật đầu, vô tình thừa nhận cô cũng cần nụ hôn của anh biết chừng nào.

Anh trả lời:

- Bây giờ, tôi cho cô biết điều mà cô muốn biết . Phải, chính Đông Sa đã bỏ tôi . Bây giờ tôi đang cô đơn . Tôi cần một cô gái sưởi ấm cho lòng mình.

Anh nhẹ nhàng lần bàn tay vào làn tóc rối của cô:

- Bằng lòng làm vợ anh nhé, Chiêu Hà ?

Lấy anh ư ? Một vài tuần trước thì có lẽ cô sè vui mừng đón nhận . Nhưng hôm nay, lời cầu hôn lạnh nhạt của anh khiến cô cảm thấy thật khủng khiếp.

Cô nói cay đắng:

- Muộn mất rồi Vọng Quân à . Anh không tôn trọng tôi . Bây giờ địa vị tôi khác anh lại cưới tôi.

Anh điềm tĩnh nói:

- Tôi muốn cưới em làm vợ . Địa vị của em bây giờ không liên quan gì tới tôi.

Đôi mắt cô mở to:

- Thế ư ? Tôi không thể tin được điều đó.

Vọng Quân nóng giận:

- Xin em hãy tin đi cho . Em chẳng hiểu gì cả mà đã lo trả đũa tôi . Em là một con bé ngốc nghếch.

Chiêu Hà lại cười:

- Tôi không im, tôi muốn nói, nói tất cả cho anh hiểu . Giả sử hôm nay tôi đồng ý lời cầu hôn của anh, lỡ sau này khi phát hiện ra cái gia tài kếch xù của cha tôi mà tôi không được hưởng thì anh nghĩ sao ? Anh có ân hận không ? Không cần sự trả lời của anh, tôi cũng biết chắc chắn là có . Thôi, bỏ qua hết đi . Bây giờ tôi có muốn làm vị cứu tinh cũng không được, bởi vì tuần sau, tôi phải lên xe hoa cùng Tử Bình rồi . Chắc chắn anh cũng đã nghe cha tôi nói khi sáng mà.

- Nhưng tôi biết em không yêu hắn . Người em yêu chính là tôi . Em đồng ý cưới hắn chỉ vì cố quên tôi đi . Làm như vậy em sẽ đau khổ suốt đời . Chiêu Hà à...

- Nhưng dù sao có lẽ vẫn hơn anh, khi mà đối với anh, chữ tiền và danh vọng còn hơn ngọn núi . Mặc dù anh chẳng phải nghèo khó gì . Nhưng thôi, thật là điên khùng khi cứ ở đây mà tranh luận điều đó với anh.

- Nếu em không chịu lấy tôi, tôi sẽ phá đám cuộc hôn nhân của em và Tử Bình . Tôi không để em lấy ai cả, ngoài tôi.

- Anh điên rồi.

Trong mắt anh, nàng thấy sự căm phẫn tột cùng, nhưng thật sự tất cả đã muộn . Nàng không thể chống đối lại cha nàng . Lấy anh chỉ làm cho nàng đau khổ mà thôi.

Anh vuốt lấy mặt, nói nghiêm nghị:

- Tốt hơn hết là em không nên lấy Tử Bình, Chiêu Hà à.

- Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải lấy anh . Tôi .. .tôi .. không yêu anh

- Rồi em sẽ thấy, cho dù em có yêu tôi hay không, thì tôi cũng sẽ nhất định giành em về cho tôi.

Nói xong, anh quay mặt bước vội .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play