“Ảnh Tử, xế chiều ngày mai họp mặt cậu đi không?”

Trong lòng tôi hơi lộp bộp một chút , dùng giọng không quan tâm hỏi “Có gì chơi thế? Có những ai đi ?”

Bé heo bên kia đầu điện thoại cười nói: “Còn chơi cái gì? Không phải là ăn cơm , ca hát sao. Đồng học đều phải đi . Rất nhiều đồng học một năm rồi không gặp mặt nha. Cậu rốt cuộc có đi không?”

“Để mình xem xét một chút đi, gần đây công việc rất bận.” Tôi cười , “Cứ như vậy , bye bye !”

Cắt điện thoại , ngón tay nhẹ nhàng vuốt đường cong kim loại rìa điện thoại. Hít một hơi thật sâu , tốt nghiệp , đã một năm rồi sao?

Buổi tối cùng Cảnh Dương cơm nước xong xuôi , anh lái xe đưa tôi về nhà .

Dưới lầu , anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi , ngữ khí cưng chiều: “Ảnh Ảnh, ngày mai thứ bảy , muốn đi leo núi không?”

“Ngày mai bạn học đại học của em tụ hội . Cuối tuần đi!” Tôi cười cười .

Anh nhìn tôi, bờ môi giật giật , cuối cùng không nói gì , chỉ là nhẹ nhàng xoa xoa tóc của tôi , nói khẽ: “Ngày mai về đến nhà thì điện thoại cho anh .”

Mở laptop, làm việc đến 4 giờ sáng, mới đem kế hoạch buổi sáng chủ nhật được đề giao viết xong.

Chỉ đơn giản là tham gia họp lớp bình thường sao? Tôi cười khổ , nằm ở đầu giường , hỗn loạn thiếp đi .

Tỉnh lại đã là 11 giờ, nhìn cô gái gầy gầy tóc dài trong gương. Lông mày tinh xảo , môi đỏ tươi, trang điểm nhàn nhạt, thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ nhưng đã có một loại thành thục kín đáo.

Vô luận như thế nào, hiện tại chỉ có thể hướng mặt lên trời mà than rốt cục cũng không còn quay thời đi học được nữa.

Tuy mỉm cười nhưng trong lòng đau nhức, nổi lên cảm xúc chờ mong không cách nào đè nén. Một năm rồi, lần này có thể thấy anh ấy không?

Hứa Mạc Thành .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play