Chu Luật Dã thở dài trong lòng, nhắm hai mắt lại, hít sâu.
Vừa rồi anh cả, anh hai nói, anh nên suy xét cẩn thận, nhưng anh thật sự không ngờ…
“Chu Luật Dã!”
Mở mắt ra, đập vào tầm mắt chính là đôi mắt phẫn nộ gần trong gang tấc.
“Linh Linh, chị thật ngốc.” Anh thở dài thật sâu, đồng thời ôm người con gái vào lòng.
“Cái…” Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị ngăn chặn.
Môi của anh hôn lên môi của cô.
Đây là một nụ hôn ngây ngô, nhẹ nhàng, mềm mại, giống như vừa thăm dò, vừa học tập, rồi mới không ngừng sâu thêm.
Luật Dã đang… hôn cô?
Bảo Linh Linh trừng lớn mắt, có chút chậm chạp phát hiện sự thật này.
Nhìn gương mặt đặc biệt nổi bật phóng đại trước mắt, trong đầu cô trống
rỗng, mãi đến khi miệng nhỏ bị cạy mở, cái lưỡi trơn trượt xâm nhập lãnh địa của cô, cô mới đột nhiên hoàn hồn.
“Ưm – ưm ưm.” Cô vùng vẫy định tách khỏi, nhưng mà một đôi tay đặt ở sau đầu và siết chặt eo cô, lại bất động như núi.
Ngay sau đó cô càng ra sức vùng vẫy, giãy dụa không ngừng.
“Đừng giãy dụa!” Rời khỏi môi của cô, anh gầm nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy toàn bộ máu nóng đi xuống bụng.
Tưởng rằng giành được tự do, Bảo Linh Linh còn chưa kịp thở một ngụm, miệng nhỏ hồng hào lại bị áp chế.
Nụ hôn thứ hai.
Đầu của cô không dễ dàng tỉnh táo được một chút, lại bắt đầu hỗn loạn.
Hiện tại là tình hình gì? Cô bị cưỡng hôn, còn bị hôn hai lần, hung thủ kêu
cô đừng giãy dụa, vậy bây giờ cô có nên vùng vẫy hay không?
Suy
nghĩ kết thành một khối, khiến cho cô không có chút phản kháng nào, mặc
cho người trước mắt không ngừng đánh giá vẻ đẹp ngọt ngào của cô.
Cuối cùng, giống như đã hôn đủ, môi của anh rời khỏi cô.
“Tại sao không muốn làm em trai chị?” Bàn tay siết chặt trên eo cô chưa rời
đi, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hơi sưng đỏ của cô, nói nhỏ, “Bởi vì em trai sẽ không làm những hành động này với chị gái, đây là
câu trả lời.”
Con ngươi đen lóe lên ánh sáng khác thường, nhìn cô chăm chú. “Bảo Dương chắc hẳn không như thế với chị chứ?”
“Sao… Làm sao có thể…” Mặc dù đầu óc vẫn còn hỗn loạn, nghe thấy câu hỏi này, Bảo Linh Linh đáp lại cực kỳ thẳng thắn.
“Cho nên, chị thật sự cảm thấy, tôi đơn giản chỉ là em trai của chị sao?” Ép buộc mình không chú ý đến đôi môi đỏ mọng mê người kia, cùng với xúc
cảm mềm mại ngăn cách bởi lớp quần áo truyền đến, anh đưa cho cô câu trả lời.
“Tôi…” Một câu của Bảo Linh Linh nghẹn ở cổ họng, không có cách nào nói ra lời.
Có đúng không? Luật Dã chỉ đơn giản là một người em trai sao?
Mười mấy năm qua, không phải cô luôn cho là như thế à? Nhưng… Tại sao cô trả lời không được, thậm chí biết rõ ràng mình không chán ghét nụ hôn của
anh.d.đ.l.q.đ
Cuối cùng là…
“Linh Linh, trả lời tôi!” Chết tiệt! Cô tiếp tục nhìn anh chăm chú như thế, anh sắp không khống chế được nữa rồi!
“Tôi không biết…” Đầu óc hỗn loạn rừng rực một mảnh, cô chỉ có thể lắc đầu.
“Linh Linh…” Nhìn ánh mắt mơ hồ lại nghi hoặc kia, Chu Luật Dã rất muốn chờ
cô trả lời, nhưng cũng biết mình không thể ở lại nữa, “Chị nghĩ cho thật kỹ, tôi tới phòng của anh trai.” Ép buộc mình buông lỏng tay, anh không dám nán lại thêm một giây nào trong phòng, sợ rằng chậm một giây, lý
trí sẽ rời khỏi anh mà đi.
Bịch một tiếng, cửa phòng đóng lại, ngăn cách hai người.
Mất ngủ một đêm, Bảo Linh Linh mang một đôi mắt gấu trúc đến trường học.
Trước bảng thông báo ở hành lang dài chật ních một đám người, là nguyên nhân gì trong lòng cô đại khái có chút cơ sở.
“Linh Linh, Chu Luật Dã bị ghi lại hai lỗi lớn đấy!” Đúng lúc Ngô Dĩ Phương
xem xong thông báo muốn trở về lớp học, quay đầu nhìn thấy bạn thân, lập tức túm lấy cô kể.
Hít một hơi thật sâu, cô nhăn mày lại.
Có phần nghiêm trọng, không biết phản ứng của ba Chu và mẹ Chu là gì…
“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Cậu hỏi cậu ta chưa?” Mặc dù hôm nay thông
báo mới xuất hiện, nhưng mà ngày hôm qua sau khi xe cứu thương chạy vào
trường học, tin tức gần như đã lan truyền hết cả trường rồi.
“Cậu ta không nói.” Cô ngẩn ngơ lắc đầu.
Ngày hôm qua… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Vốn định đến hỏi nguyên nhân đánh lộn, kết quả chưa hỏi cái gì, ngược lại…
“A.” Nghĩ đến một màn ngày hôm qua, mặt cô lại đỏ lên.
“Linh Linh? Cậu có khỏe không thế?” Ngô Dĩ Phương kỳ quái lắc lắc vai cô.
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo đau khổ của cô, đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Không có gì.” Cô ép buộc mình bình tĩnh lại, bình tĩnh vài ngày trước mới lại đi hỏi tiếp.
“Về lớp học đi.”
Hai người cùng nhau rời khỏi hành lang dài, từ đầu đến cuối lại không phát
hiện, ởnơi xa xa đang có một đôi mắt nhìn chằm các cô.
“Thế nào?”
“Còn có thể thế nào?”
Ở góc khuất của tầng ba có hai bóng người, một người dựa vào cạnh tường, một tay dựa trên song sắt lan can.
“Chao ôi, còn nói sẽ không Bá Bương ngạnh thượng cung(*), kiềm chế không được rồi chứ gì?” Bảo Dương lắc đầu.
(*) Bá Vương ngạnh thượng cung: là một thành ngữ của Trung Quốc, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy
lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra
“cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người
xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh
thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Anh nhắm mắt: “Cực kỳ kiềm chế rồi, chỉ hôn thôi.”
“Tôi thật lo lắng, lần sau nữa có thể chỉ là một nụ hôn thôi hay không.”
Chao ôi, cứ theo tình hình này, chị gái trong trắng sớm muộn cũng gặp
nguy hiểm.
Chu Luật Dã không nói.
Nhìn dáng vẻ người anh
em này, cả người cậu đều sợ hãi rồi! Động một tí là nói tục đánh đấm
cuồng bạo lực, bây giờ vì chị cả nhà mình mà lại tìm cậu “Bàn bạc”, còn
yên tĩnh như thế, lông tơ của cậu đều bắt đầu dựng thẳng lên rồi!
“Mặc dù tôi cảm thấy tình cảm của hai người thật sự không tệ, nhưng tôi
không chắc chắn rốt cuộc chị tôi có thích cậu hay không.” Trầm mặc một
lúc, cậu vẫn quyết định thành thật mở miệng, “Giả dụ, tôi nói giả dụ
nha…! Nếu chị tôi nói không thích cậu, cậu nhiệt tình đơn phương như vậy cũng không sao chứ?”
Ôi ôi ôi
Dĩ nhiên cậu muốn ủng hộ
tình yêu của người anh em, nhưng mà kia vẫn là chị gái của cậu, cậu cũng không thể không đứng trên lập trường của chị gái để suy nghĩ cho cô.
Là anh nhiệt tình đơn phương sao? Chu Luật Dã nhíu mày.
Không… Anh có thể khẳng định không phải anh đơn phương, chỉ là thần kinh tiểu thư kia thật sự thô vô cùng.
Mặc dù chính mình hết sức khẳng định, nhưng nghe đến giả thiết của Bảo Dương, anh vẫn không nhịn được căng thẳng nắm chặt tay.
“Chị gái của tôi cực kỳ cộc cằn, thành thật mà nói, tôi cũng không biết cảm
giác của chị ấy, nếu như các người yêu nhau, tôi đương nhiên cực kỳ ủng
hộ, nhưng nếu không thì sao? Tôi cũng không muốn cậu ngăn cản tình yêu
của chị ấy.” Theo Luật Dã loại người cực kỳ mạnh mẽ chiếm hữu ham muốn
này, cùng thái độ cứng rắn không cho phép người đàn ông nào tiếp cận chị gái, chỉ sợ sẽ hại cô biến thành bà cô già.
“Tôi nói… Cậu có
muốn cùng chị tôi tách ra một khoảng thời gian xem sao hay không? Nếu
chị ấy có cảm giác, tôi tin sẽ không cắt đứt, hơn nữa nếu như cậu muốn ở cùng một chỗ với chị tôi, cũng phải có khả năng chăm sóc chị ấy. Cậu
đừng quên cậu nhỏ hơn chị ấy một khóa, huống chi còn sắp đi nghĩa vụ
quân sự, cho dù chăm sóc như thế nào, chênh lệch tuổi tác vẫn là một vấn đề.” Bảo Dương đưa ra quan điểm hết sức khách quan.d/đ/l/q/đ
Anh nhỏ hơn cô, bây giờ là nhỏ hơn một khóa, sau khi học đại học, ra ngoài
xã hội, anh còn có nghĩa vụ quân sự, đến lúc đó sẽ không chỉ chênh lệch
một năm.
Trước tình huống này, phải khi nào anh mới có thể thuộc điều kiện khách quan vượt qua cô, đạt tới tiêu chuẩn có thể chăm sóc cô?
Anh biết rõ Linh Linh cũng có cảm giác với mình, cũng không nói rõ, nguyên
nhân không trực tiếp để cho hai người thay đổi quan hệ trong sáng, nói
thẳng ra, chính là nguyên nhân đó.
Nhỏ hơn cô một khóa, khi còn
đang cùng học trung học, hình như anh không có cách nào ngăn ngừa tất cả hành trình rình trộm này xảy ra, chờ đến khi cô lên năm nhất, chênh
lệch giữa học sinh trung học và sinh viên đại học càng nhiều hơn, lại
đến khi cô ra ngoài xã hội bắt đầu độc lập kiếm tiền, anh vẫn còn đang
học đại học, cho dù tính chỉ tốt nghiệp trễ một năm, nhưng vấn đề nghĩa
vụ quân sự lại tiếp tục đến…
Bởi vì những cái này, anh quả thật
không có cách nào ngăn ngừa các bạn học, đàn anh xung quanh cô, thậm chí là đồng nghiệp, cấp trên tương lai của cô.
Loại tình huống này,
anh thật sự không có cách nào hợp lý hợp tình nói anh là bạn trai cô, mà người đàn ông không thể bảo vệ bạn gái mình, nghĩ thế nào cũng đều hèn
nhát tới cực điểm!
Nhưng mà tình hình hiện tại của anh cũng không tốt đến mức kia.
“Luật Dã.”
“Sao vậy?”
“Muốn đánh cược hay không?” Đau khổ nha, đương sự đau khổ, cậu ở một bên nhìn cũng đau khổ.
“Gì?” Anh mở mắt ra, vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn bạn thân.
“Cậu và chị tôi tách ra, cho đến khi cậu có khả năng chăm sóc chị ấy, nếu
đến lúc đó bên người chị ấy không có bạn trai, tôi sẽ lập tức ủng hộ
cậu, thế nào?” Bảo Dương không ngừng nỗ lực đến cùng nói ra dự tính
trong đầu mình.
Tách ra… Giống như lời anh cả, anh hai đã nói.
Có lẽ tách ra quả thật tốt hơn, dựa vào cô gần gũi quá, anh biết mình rất khó chuyên tâm.
Hơn nữa, anh còn hi vọng mình có khả năng chăm sóc cô, chăm sóc tốt nhất.
Hít sâu một hơi, con ngươi đen sắc bén nhìn về phía Bảo Dương.
“Đánh cược.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT