~ Chỉ còn chương kết nữa thôi là bộ này kết thúc rồi. Trì trệ quá đi, nhưng cuối cùng cũng đã đến cuối con đường rồi.~
“Không phải đàn ông thường nói phải trải nghiệm nhiều trước khi kết hôn sao?” Quá hạnh phúc, không khỏi có chút bất an.
Nói như thế nào thì trước kia cô cũng quen hai bạn trai, nhưng Luật Dã chỉ có cô, khó đảm bảo một ngày nào đó sẽ không thay đổi khẩu vị.
“Anh chỉ muốn trải nghiệm cùng em.” Anh nói như chém đinh chặt sắt. “Anh có bệnh cuồng sạch về tình cảm, cuồng sạch về sinh lý, cuồng sạch về tinh thần, nếu em không lấy anh, anh sẽ xuất gia.”
Bảo Linh Linh le lưỡi, cười ra tiếng, “May là nhà anh có ba anh em, không đến mức tuyệt hậu.”
Nghe vậy, Chu Luật Dã đột nhiên tăng tốc, không nói một câu ngừng xe ở ven đường.
Anh cởi dây an toàn, áp bách mười phần xán lại gần chỗ ghế lái.
“Em nói giỡn mà......” Cô nhanh chóng cầu xin tha thứ, hoàn toàn không có biện pháp né tránh.
Anh không để ý tới cô, trực tiếp chiếm lấy bờ môi hồng của cô.
“Ưm.”
Lúc này, trong nụ hôn đầy tính xâm lược, anh không để ý tới sự giãy dụa của cô, mở hàm răng ra, đầu lưỡi xâm nhập điên cuồng mút.
Bàn tay thô ráp luồn vào dưới quần áo của cô, mạnh mẽ gợi lên phản ứng nguyên thủy nhất của cô.
“Ưm, Luật Dã, không được.” Bảo Linh Linh tốn bao công sức mới tránh được khỏi bờ môi của anh, thở không ra hơi, hai tay vội vã muốn ngăn cản bàn tay to đã xâm nhập bụi hoa.
“Lấy chồng hay không?” Sức mạnh vượt xa, anh vẫn bất động như núi, tiếp tục nắn bóp chỗ mềm mại kia.
“Không, ưm.” Nhu bị điện giật, cô không thể lên tiếng.
Nghe được chữ không, anh tăng thêm độ mạnh, nói, “Lấy chồng hay không?”
Lời nói muốn ngăn cản, ra khỏi miệng, đều biến thành rên rỉ quyến rũ.
“A.” Không thể chống đỡ được sự trêu chọc điên cuồng kia, đôi tay nhỏ bé của Bảo Linh Linh chỉ có thể bất lực cầm lấy cánh tay rắn chắc cứng như thép.
Mà Chu Luật Dã vẫn không buông tha cô, ngón tay cứng đầu tiến vào u kính, trong ngoài tấn công làm cho thủy triều càng thêm lan tràn, trong lúc nhất thời, bên trong xe chỉ nghe thấy tiếng yêu kiều như khúc hát từ trên trời, mà bên ngoài vẫn ngựa xe như nước như trước.
Nhìn hai má đỏ hồng như say, anh mới sung sướng tiêu hơn nửa cơn tức, “Em chỉ có thể lấy anh.” Anh mềm nhẹ hôn lên khuôn mặt của cô, rút tay khỏi nhụy hoa ướt át.
Thở ra khe khẽ, Bảo Linh Linh không thể tin được nhìn chằm chằm bên người đàn ông.
Anh lại dám làm vậy ở bên đường.
“Chu Luật Dã!” Cô muốn mắng to, mà tình dục chưa lui, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu.
Anh rút tờ giấy khăn lau tay, cưng triều véo má cô.
“Ngoan, chúng ta đi ăn cơm.” Hình thức bá đạo khởi động.
Anh kéo lại quần áo cho cô, lại xoa xoa đầu cô, rồi bắt đầu khởi động xe.
“Anh hơi quá đáng rồi đấy.” Tức giận nghiêm mặt, ánh mắt hận không thể bắn thủng anh.
“Em mới quá đáng, anh dốc hết lòng dạ cho em, em còn muốn từ hôn.”
“Đùa mà......”
“Linh Linh,” Biểu cảm của anh hơi nghiêm túc, giọng điệu đứng đắn bất thường, “Anh rất yêu em, vui đùa của em sẽ làm trái tim anh tê liệt.”
Bởi vì quá mức để ý, anh không có cách nào chấp nhận việc cô có ý tưởng muốn chạy trốn khỏi anh.
“Được rồi, xin lỗi mà,” Mếu máo, cô thực dũng cảm giải thích.
Nói thực ra, nhìn thấy anh phản ứng lớn với câu nói đầu tiên của mình như vậy, cô cũng có chút mừng thầm.
“Xin lỗi có ích gì sao?”
“Vâng, Chu Luật Dã tiên sinh, anh là đại soái ca, tài hoa dào dạt lại độ lượng, dáng người tuyệt đẹp làm cho em hận không thể ăn anh không còn xương cốt, cầu xin anh lấy em về nhà được không?” Cô lườm anh một cái, không thành ý hừ lạnh nói.
Khóe miệng cong lên độ cong duyên dáng, anh gật gật đầu, “Miễn cưỡng có thể nhận.”
Lời ngon tiếng ngọt của người yêu, nghe thế nào cũng không thấy chán.
Bữa tối, bọn họ dùng cơm ở một nhà hàng mới mở, nơi này nhấn mạnh rằng nguyên liệu nấu ăn đều là nhập khẩu từ Pháp qua đường hàng không, bởi vậy cho dù là giá cả cao ngất trời, trong nhà hàng vẫn chật cứng không còn chỗ ngồi, hai người ngồi ở trong góc lầu hai gần cửa sổ, có thể quan sát cảnh đẹp bên ngoài.
Dùng cơm xong, Chu Luật Dã chở cô đi hóng gió trong nội thành.
“Ồ, kia không phải Bảo Dương sao?” Xa xa, Bảo Linh Linh phát hiện ở phía trước có một đám người đứng bên đường, gương mặt trắng nõn trong số đó cực kì quen thuộc.
Xe tới gần, hạ cửa kính xe xuống.
Rất nhiều người chú ý tới bọn họ.
“Chị? Sao hai người lại ở đây?” Bảo Dương kinh ngạc tiêu sái đến bên xe.
“Đang làm việc sao?” Có nhiếp ảnh, đèn flash với model, hậu trường thật lớn.
“Tăng ca, một tổ dm (minh họa- draftsman), như thế nào cũng không chụp được.” Khiến cho anh không thể không đến giám sát.
“Hôm nay ở nhà không nấu cơm, em tự đi ăn nha.” Tuy rằng hôm qua đã nói rồi, cô vẫn có thói quen dặn dò lại.
“Biết. Em chưa thành tiên, chỉ nhìn không khí không no được.”
“Ôi, thực xin lỗi, phó giám sát......” Nhân viên công tác nơm nớp lo sợ xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Gì?” Quay đầu, Bảo Dương lập tức thay đổi biểu cảm, lạnh lùng tàn khốc như thường ngày.
“Chuyện là...... Thiếu một model nam......” Run rẩy nói ra, anh ta cảm thấy như nhìn thấy tử thần vẫy tay với mình.
Quả nhiên, “Đại diện công ty vô dụng hết à? Không model nam? Cậu có phải nam không?” Khuôn mặt lạnh lùng nháy mắt vặn vẹo.
Thấy em trai phun lửa, Bảo Linh Linh ngây người một lúc, mới quay đầu thấp giọng hỏi người đàn ông nhà mình.
“Không phải tính tình Bảo Dương rất tốt sao?” Thất bại, cô cảm thấy cô làm chị gái quá thất bại, thế mà không phát hiện mấy tên nhóc bọn họ toàn che dấu nhân cách.
“Công tác không thuận, nổi bão là bình thường.” Chu Luật Dã giải thích thay bạn tốt.
Đột nhiên, giọng nói phát điên ngưng bặt, đầu Bảo Dương dí tới gần cửa kính xe, vươn tay qua người chị, chỉ người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
“Chị, chúng ta thương lượng, cho em mượn Luật Dã dùng một chút.”
Đáp lại anh là âm thanh đạp ga.
“Giúp một việc sẽ chết sao?” Nửa người anh sắp nhào vào trong xe, nhanh chóng kéo phanh lại.
“Anh thật hối hận vì đã lại dừng xe.” Mặt Chu Luật Dã nhất thời trở nên siêu thối.
Giúp đỡ? Nhìn anh giống người tốt bụng vậy sao?
“Muốn làm gì?” Bảo Linh Linh rất tò mò.
“Chụp kim cương. Cảnh trên đường, một nam một nữ đeo kim cương, rọi vào lẫn nhau trên đường tối.” Anh giải thích sơ qua một chút.
“Không phải em làm người nam là xong rồi sao?” Cô kỳ quái hỏi.
Nói về bề ngoài, em trai mình cũng là một soái ca mà.
“Không được, da em quá trắng. Không gợi được cảm giác mà em muốn.” Anh muốn là da rám nắng như Luật Dã. “Chị, em còn chưa ăn cơm, case này đã làm em gần ba tháng không ngủ ngon, giờ chỉ thiếu một tổ dm, chị sẽ không khoanh tay đứng nhìn phải không?” Anh không thể chờ nổi đến lúc bọn họ tìm được model khác rồi mới bắt đầu đâu.
“Ừm......” Đứng ở lập trường của một người chị, cô rất muốn hỗ trợ.
“Không bàn nữa.”
“Hi, người anh em, không lâu nữa cậu sẽ biến thành anh rể của tớ, sẽ không ngay cả việc nho nhỏ của cậu em vợ cũng không chịu giúp chứ?” Chỉ cần công tác có thể mau chóng hoàn thành, anh không tiếc dựa vào quan hệ.
Chu Luật Dã trừng anh, ánh mắt hai người đánh nhau mãnh liệt.
Tớ giúp cậu làm gián điệp bao nhiêu năm, chị của tớ có tình huống gì đều báo cáo cho cậu trước.
Ân huệ, ân huệ, ân huệ...... Bảo Dương tấn công bằng nhân tình.
Mẹ nó, tưởng vậy mà thuyết phục được anh hả? Chu Luật Dã cười lạnh, lạnh lùng dùng ánh mắt trả lời.
“Luật Dã.” Ngón tay nhỏ bé của Linh Linh chọc chọc cánh tay anh, mắt hơi hơi đánh về phía trước, ý tứ không cần nói cũng biết.
Haizz...... Anh không thắng được chiêu này.
“Tốt nhất không cần rất phiền toái, tính tình tôi không tốt hơn cậu.” Vẻ mặt xầm xì, anh cởi dây an toàn.
“Nhất định.” Dĩ nhiên là anh biết.
Chu Luật Dã vừa xuống xe, dáng người và khuôn mặt xuất sắc lập tức cướp đi ánh mắt của nhân viên công tác.
Bảo Dương lập tức chỉ huy stylist chuẩn bị, mà Bảo Linh Linh cũng xuống xe, đứng ở chỗ không xa quan sát.
“Oa, phó giám sát, nhà anh chuyên sản xuất trai đẹp gái xinh hả.” Tiểu Trần phụ trách chụp ảnh không dấu được kinh diễm, tiến đến tìm hiểu.
“Khuyên cậu không cần nhìn lung tung, dấm chua của anh rể tôi cực kỳ chua đó.” Anh cảnh cáo trước, “Hơn nữa tiền lương một năm của anh ấy anh ít nhất là gấp 10 lần của tôi, chẳng thiết tha gì lương model đâu.”
Lời này vừa nói ra, lập tức phá hủy ý định trong đầu của Tiểu Trần.
Khung cảnh thật sự tối. Đêm tối, trên đường, một nam một nữ, nam trái nữ phải, ước chừng cách nhau con đường, áo sơmi màu trắng cùng mở cổ áo, viên kim cương ba Cara treo trên một dây chuyền bạch kim, yên tĩnh nằm trước ngực hai người, lóe lên ánh hào quang chói mắt, không có đồ trang sức dư thừa, hai người cũng không có động tác gì khác, lẳng lặng đứng, chỉ nhìn thấy hai viên kim cương lóe sáng.
“Ok. Tiếp theo chỉ cần về sửa ánh sáng một chút là được rồi.” Bảo Dương xác nhận tình huống, chắc chắn ok, anh thét to, mọi người bắt đầu thu thập đạo cụ.
“Nhanh như vậy?”
“Bởi vì khoảng cách xa, lại tối, hơn nữa nhân vật chính là viên kim cương, nhân vật chỉ cần lạnh lùng là tốt rồi, vừa vặn, làm mặt lạnh là sở trường của chồng chị.”
Nếu hôm nay cần diễn mặt tươi cười, anh cam đoan chụp đến sáng mai cũng không xong.
Đổi lại quần áo, Chu Luật Dã đi tới, Bảo Linh Linh ôm cổ anh.
“Hê hê, hình ảnh nhìn qua đẹp trai hết sức nha.” Cô ngây ngô cười ở trước ngực anh.
“Em thích là tốt rồi.” Anh ôm eo cô, sắc mặt hơi tốt hơn một chút, “Em muốn anh chụp đó, đến lúc đó đừng gán một đống tội danh lung tung cho anh.”
“Sẽ không, em biết anh thực ngoan.” Cô thể hiện sự say mê, xem như thưởng cho anh vì đã hỗ trợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT