“Cậu tới chọc tôi chơi?” Lười pha trò tiếp, anh hỏi thẳng.
Chọc chơi? Cậu cũng không muốn chết dưới nắm tay của Luật Dã.
“Sao cậu không trực tiếp nói rõ ràng?”
Nhìn này tình hình chiến đấu nửa tháng nay, chị hai nhà mình chết cũng không chịu nhận thua, Luật Dã cũng vẫn như xưa dính phía sau cô, thật không
hiểu nổi sao cậu ta không giải thích rõ ràng, bảy năm trước cậu ta rời
đi, hoàn toàn là một cuộc đánh cược.
“Đang đánh cược.”
“Không phải đã đánh cược xong rồi?” Bảo Dương không hiểu ra sao.
“Chưa.” Anh đặt cái bát cuối cùng vào cái rổ bên cạnh để ráo nước, “Đánh cược với bản thân.”
“...... Bệnh của cậu còn nghiêm trọng hơn so với chị tôi.” Nghe vậy, Bảo Dương lắc đầu.
Trong ba anh em nhà họ Chu, tính ra chỉ có Luật Dã là không có tính kiên nhẫn nhất, tính tình tệ nhất, nhưng chỉ cần vừa gặp chị hai nhà mình, đen
cũng có thể biến thành trắng, đúng cũng có thể biến sai, hai tầng nhân
cách hoàn toàn có đủ!
“Không chữa được.” Anh tự trêu chọc.
“Cậu tự tìm.” Thật sự là tự ngược.
“Tôi biết.” Vừa nói, Chu Luật Dã vừa chuyển chén bát đã rửa xong sang máy hong khô.
“Chắc cậu sẽ không điên mất vào một ngày nào đó chứ?” Không khí cứng ngắc
giữa hai người này, làm cậu đứng nhìn thôi cũng thấy giật mình sợ hãi.
Anh lạnh lùng đáp, “Liên quan khỉ gì tới cậu.” Đối mặt với người khác trừ
Linh Linh, từ trước đến nay tính nhẫn nại của anh đều không tốt.
Làm xong tất cả mọi việc, sau khi rửa sạch tay, anh đang định rời đi.
“Nè, Luật Dã.” Bảo Dương chắn trước cửa ra vào, trước khi anh tới gần đã gọi anh lại.
Anh đứng trước mặt cậu, hai tay khoanh trước ngực, chờ vấn đề của cậu.
“Người cậu...... Có khỏe không?” Bảo Dương thử hỏi, giọng nói hình như...... Hơi lo lắng.
Hai ánh mắt cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đột nhiên rơi vào một mảnh im ắng.
Cuối cùng, sau khi hai con ngươi đen sâu thẳm kia xoay chuyển một vòng, không trả lời chắc chắn.
“Không biết.” Khi nói lời này, lông mi thật dài của anh rung động vài cái.
“À......” Nhận được tin tức, Bảo Dương nhếch môi cười, giọng nói vừa chân thành
vừa mang theo vài phần cẩn thận, không nhanh không chậm, vừa vặn khiến
cho chị hai nhà mình vốn định tiến vào rót nước, lại chỉ có thể chờ bên
ngoài nghe lén, nghe được.“Vậy cậu...... Phải bảo trọng.”
Ôi...... Chị hai chậm chạp đến như vậy, thực mệt cho Luật Dã có tính kiên nhẫn
đấu với chị ấy, cậu đành tốt bụng giúp đỡ, trợ giúp bọn họ vậy.
Ai bảo cậu xem như là một trong những nguyên nhân tạo ra tình hình này.
Coi như là – một chuyện trả một chuyện?
Ngồi trên giường nhìn tài liệu, Bảo Linh Linh hoàn toàn không thể tập trung tinh thần.
Cô không hiểu được trong ngắn ngủn nửa giờ, đây là lần thứ mấy liếc trộm về phía bàn thấp bên giường.
Vì cuộc đấu tranh của cô, từ chối ngồi cùng bàn với quân địch, cho nên chỉ cần Chu Luật Dã ngồi ở bàn thấp, thì cô luôn ngồi trên giường. Nhưng
bây giờ cô hoàn toàn không thể tập trung tinh thần. Trong đầu có vô số
vấn đề, giống như bọt biển, càng nổi lên càng nhiều, chóc chóc chóc,
nhảy múa trong đầu cô.
Vừa rồi trong phòng bếp, cuối cùng thì câu nói kia của Bảo Dương là có ý gì? Tình trạng cơ thể anh...... Không tốt sao? Anh là bởi vì thân thể không tốt nên mới dọn về Nam Bộ? Cho nên
mới có thể đi theo cô cả ngày? Không đi làm, là vì đang điều dưỡng thân
thể? Nhưng trước kia anh đều vận động, cơ thể phải tốt lắm mới đúng
chứ......
Đáng giận! Lo lắng cho anh như vậy làm chi? Không phải đã quyết định phân rõ giới tuyến với anh rồi sao?
Lật một trang tài liệu trên tay, cô lại nhịn không được trộm liếc nhìn một cái.
Anh cao hơn trước kia một chút, dáng người...... Dáng người cũng không thay đổi, khí sắc tốt, cũng chưa từng nghe thấy anh ho khan hay chảy nước
mũi, mặc kệ nhìn thế nào, đều không giống như người có bệnh, nhưng mà
rất nhiều bệnh tật, cũng không phải chỉ bề ngoài là có thể nhìn ra được.
Thật sự là đáng giận! Trong nửa tháng này, anh thể hiện ra dáng vẻ hoàn toàn hiểu rõ cô, nếu là trước đây, chắc cô cũng là người hiểu biết anh nhất, vì sao lỗ hổng bảy năm, giống như chỉ xuất hiện trên người cô?
Chỉ có anh hiểu rõ cô, cô lại......
Loại cảm giác này, cô không thích.
Trong tay cầm tài liệu, lông mày cô càng lúc càng nhíu chặt.
“Linh Linh?”
Tiếng nói kéo suy nghĩ đang bay xa của cô trở về, cô theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng.
“Công việc có vấn đề sao?” Chu Luật Dã chỉ chỉ xấp tài liệu bị cô nắm chặt trong vô thức kia.
Cô không trả lời, cắn môi.
Trời ơi – thật khổ sở...... Cuối cùng có muốn tiếp tục đấu tranh hay không
đây? Anh xảy ra chuyện gì, hẳn là không liên quan gì tới mình mới đúng,
cho dù anh có bị bệnh...... Cho dù anh lại chuyển đi...... Cho dù......
Ôi --
Cả khuôn mặt cô đều trở nên vặn vẹo.
“Linh Linh, làm sao vậy?” Anh đi đến bên giường, quan tâm hỏi.
“Không có việc gì.” Cô ngẩng đầu nhìn người trước mắt, đầu hàng chút chút mở miệng.
Cuối cùng đã chịu mở miệng? “Cần giúp gì không?” Anh cầm lấy tài liệu của cô, nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh cô.
Bảo Linh Linh không nổi giận tại chỗ giơ tay giành lại, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn nhó như cũ, trong đầu có hai giọng nói đang liên tục đánh nhau.
Nếu còn tiếp tục giãy dụa, cô sẽ tinh thần phân liệt mất......
“Bình thường lúc ở nhà cậu làm gì?” Hạ quyết tâm, cuối cùng cô cũng mở miệng.
Hỏi thử một chút chắc không sao đâu......
“Đọc sách, nghỉ ngơi, xài máy tính.”
“Sẽ đi vận động chứ?”
Khóe miệng anh gợi lên nụ cười mỉm theo quán tính. “Sẽ.”
Không khác suy đoán của anh mấy, theo như tính tình của cô, lần đấu tranh này đã vượt qua dự đoán của anh nhiều lắm.
“Cậu vừa xuất ngũ?” Cô đặt câu hỏi lung tung không có logic gì.
“Không có.” Anh xuất ngũ...... Đã một thời gian rồi.
“À --” Quả nhiên là vì cơ thể có vấn đề nên mới không cần tham gia quân
ngũ đi? Nếu không thì tính đúng theo thời gian, anh phải là vừa xuất ngũ không lâu. “Vậy công việc......” Kinh tế nhà bọn họ không
d,đ.l;q'đthấp, cho dù anh ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chắc là
cũng không sao.
“Tôi có công tác.” Anh cười, chỉ chỉ notebook điện tử của anh. “Không cần có mặt ở công ty, ở nhà cũng có thể giải quyết.”
“À.” Khó trách anh luôn ôm cái notebook kia.
Ôi trời, cô còn có thiệt nhiều vấn đề muốn hỏi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu nhăn nhó.
“Linh Linh, chị muốn hỏi gì tôi?” Anh cười đến cực kỳ chân thành, nét mặt mang theo chút nghi hoặc.
Anh có mười phần mười chắc chắn, cô không có biện pháp không quan tâm anh.
“Cậu --” Không cần để ý đến anh, không cần để ý đến anh...... Không cần để ý đến anh! “Thân thể cậu không tốt sao?” Trời ơi -- Sao phải trả lời anh? Đáng giận!
“Thật sự?” Rõ ràng anh đã bị vấn đề của cô dọa, vậy mà còn lừa! “Không có gì
không bình thường hay kỳ lạ?” Nháy mắt, đầu óc cô bị nghi ngờ chiếm cứ,
chuyện đấu tranh hoàn toàn bị bỏ quên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT