Lòng của Lạc Tử Hân chìm xuống, thầm nghĩ rằng, Hoàng hậu, các người giả bộ thật thái quá mà, còn kiên quyết nói tờ giấy nằm dưới đất là từ trên người nàng rơi xuống nữa, dám vu oan trắng trợn như vậy, có phải là khi dễ nàng không thể tự giải cứu bản thân đúng không?
“Hoàng hậu nương nương, tờ giấy này không phải của thần thiếp.” Lạc Tử Hân nói chuyện hợp lí hợp tình.
Bỗng nhiên vẻ mặt của Hoàng hậu lạnh lẽo, nói: “Sao không phải là của ngươi chứ, chính Bổn cung tận mắt nhìn thấy đồ vật đó rơi xuống từ trên người của ngươi. Chẳng phải Quý Phi cũng thấy đó sao? Có phải hay không, Quý Phi?”
Quý Phi lập tức bước lên một bước, nói: “Thật sự thần thiếp đã thấy được.”
Hoàng hậu cau mày, cầm tờ giấy đưa cho Quý Phi, nói: “Ngươi xem trên đó viết cái gì.”
“Hoàng hậu, đây là một bài thơ tình viết bằng tay, chắc do nam tử tên Tần Phi viết cho... Hoàng quý phi nương nương thì phải.” Quý Phi cúi đầu nhẹ nhàng nói, sắc mặt hơi ửng đỏ, giống như có chút thẹn thùng.
Hoàng hậu lại đưa tờ giấy cho Lạc Tử Hân, dường như muốn chứng minh nội dung của tờ giấy này không phải là do nàng ta bị đặt. Trông thấy Lạc Tử Hân không nói gì, lập tức sắc mặt Hoàng hậu liền lạnh đi, nói: “Việc này có vẻ nghiêm trọng, đương nhiên Bổn cung muốn bẩm báo với Hoàng thượng.”
Vừa nói xong, Hoàng hậu tiếp tục dùng vẻ mặt lạnh lùng đó mà nhìn Lạc Tử Hân, rồi cầm lấy tờ giấy xoay người rời đi cùng với Quý Phi.
Lạc Tử Hân chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhớ tới vừa rồi thấy được chữ viết ở mặt sau của tờ giấy, bỗng nhiên nở nụ cười tươi tắn, chợt trong lòng có ý nghĩ.
“Nương nương, thế nào mà người vẫn còn cười được, nếu Hoàng thượng tin việc này là thật, có thể...” Trái lại Tích Như hơi nóng vội bắt đầu hỏi.
“Theo Bổn cung hồi cung, cho gọi Hoa tần và Ôn tần đến đây.” Đột nhiên ánh mắt của Lạc Tử Hân trở nên sắc bén, quay trở về Thanh Dương cung.
Vào ngày hôm sau, sau khi lâm triều, mới sáng sớm Lạc Tử Hân đã bị Hoàng thượng gọi tới Thái Kiền cung. Trong lòng Lạc Tử Hân biết rõ nhất định là vì chuyện của ngày hôm qua, chỉ là trong đầu nàng đã có biện pháp đối phó, cho nên chưa hoảng hốt lắm, bình tĩnh đi vào Thái Kiền cung.
“Trẫm nghĩ hẳn là nàng có chuyện muốn nói cùng Trẫm?” Trên bàn của Hoàng đế là tờ giấy mà Hoàng hậu “phát hiện” vào ngày hôm qua đang mở ra.
“Hoàng thượng, chữ viết trên tờ giấy này không phải hiếm lạ, nếu chỉ vì cái đó mà vội phán thần thiếp bất trung với Hoàng thượng, vậy quá oan uổng rồi.” Vẻ mặt của Lạc Tử Hân dửng dưng.
Mục Nguyên Trinh yên lặng nhìn nàng thật lâu, chỉ thấy sự bình tĩnh trong con ngươi trong suốt của nàng, nói tiếp: “Vậy nàng làm thế nào để chứng minh đượcnàng không bất trung với Trẫm?”
Lạc Tử Hân mỉm cười, nói: “Hoàng thượng, chẳng qua trên tờ giấy này chỉ là một bài thơ, còn là thứ mà rất nhiều nương nương trong cung đều có, nếu Ngài không tin, có thể phái người đi thăm dò.”
Hoàng đế chăm chú nhìn nàng rất lâu, ra lệnh cho Phó Hổ đi xác minh lời nói của Hoàng quý phi. Thế nhưng khiến cho Hoàng đế bất ngờ, thật sự giống như lời nàng nói, chẳng những kiểm tra ra giấy có viết thơ ở trong cung của các nương nương, mà trên người các cung nữ cũng đều có. Tuy rằng nội dung viết trên mỗi tờ giấy lại không giống nhau, nhưng nói chung đều viếtvề vấn đề tình cảm. Rõ ràng không phải chỉ có trên người Hoàng quý phi mới có tờ giấy viết đầy thơ tình như thế này.
“Tại sao trong cung lại có thứ thơ ca bẩn thỉu này?” Hoàng đế trong lòng khó hiểu.
Lạc Tử Hân nói: “Hoàng thượng, Ngài có nhớ trước đó vài ngày Thái hậu cho mời gánh hát vào hát hí khúc hay không. Chỗ đó có một người là Tần Phi, có tài văn chương không tệ, vì thế các nương nương trong cung kể cả một vài cung nữ cũng yêu cầu hắn viết thơ cho mọi người, đây cũng là nguyên nhân tất cả mọi người đều có tờ giấy này. Có thể Hoàng hậu và Quý Phi không có hứng thú với cái này, cho nên mới không biết nguyên do trong đó.”
Mục Nguyên Trinhồ... một tiếng, khóe miệng nhếch lên, uy nghiêm nói: “Các ngươi coi trong cung này là cái quái gì hả? Lại dám làm càn như thế, tìm một con hát viết loại thơ ca dơ bẩn này, thật vô lý. Chuyện này là chủ ý của ai? Không ngờ ngay cả nàng cũng tham gia vào loại náo nhiệt này.”
Lập tức Lạc Tử Hân quỳ xuống, vẻ mặt oan ức, nói: “Thần thiếp cũng không biết là ai ra chủ ý trước, thấy tất cả mọi người đều làm như vậy nên thần thiếp cũng chỉ là một người tham gia theo, vốn không hề nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại vừa nghe Hoàng thượng nói, thật sự cảm thấy có hơi không phù hợp quy củ, thỉnh Hoàng thượng thứ tội.”
Mục Nguyên Trinh tức giận lườm nàng một cái, chuyện này không rõ đầu đuôi, chỉ sợ tên Hoàng đế này ngay cả việc xử phạt người nào cũng phải do dự rồi.
“Kiểm tra tất cả xem thứ dơ bẩn này xuất phát từ người nào, cho dù là người đứng đầu các cung hay cung nữ, đều phạt chép “Nữ Giới” một lần.”
Hoàng đế nghiêm khắc truyền mệnh lệnh xuống cho Phó Hổ, tiếp tục trừng mắt liếc nhìn Lạc Tử Hân một cái sau đó cho phép nàng trở về cung.
Từ xa xa Lạc Tử Hân nhìn thấy Kiền Ninh cung của Hoàng hậu, cười nhạt một tiếng, quay đầu rời khỏi. Lúc vừa mới sáng sớm yên bình, Hoàng hậu vừa như răn dạy vừa như nhắc nhở tất cả phi tần phải chú ý lễ tiết trong cung, nhưng lúc nói những lời này ánh mắt còn như có như không liếc về phía bản thân mình, rõ ràng là tức giận. Lạc Tử Hân làm như không biết gì hết, cùng những phi tần khác cung kính lắng nghe Hoàng hậu giáo huấn.
Ngày ấysau khi Hoàng hậu kiên quyết đổ tội cho nàng thì Lạc Tử Hân liền cho Tích Như tìm Ôn tần và Hoa tần, suốt đêm ghi chép mấy trăm tờ thơ ca, mặc dù mỗi tờ có sự khác nhau, nhưng nói chung các bài thơ đều lấy chữ ‘Tình’ làm tư tưởng chính. Sau đó nàng lén lút tìm Vệ Dịch Hiên, ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, dễ dàng tìm thấy mấy bức thơ tình này trên người các vị chủ cung và cung nữ. Thật ra các phi tử của các cung đều biện bạch rằng thứ này không phải là của bản thân họ, nhưng lại có vài phi tần và cung nữ thừa nhận là của mình cho nên chuyện này trở nên tinh vi hơn rất nhiều. Hiển nhiên cũng không cần lo lắng đến những phi tử tranh cãi thứ đó không phải của mình kia, trái lại, bọn họ như vậy chỉ khiến cho Phó Hổ cảm thấy chẳng qua là họ ngụy biện mà thôi.
Mà sở dĩ những phi tần và cung nữ phải thừa nhận những bức thư đó là của mình, chỉ bởi vì họ sợ uy nghiêm của Hoàng quý phi, từ lâu các nàng đã là người của Hoàng quý phi rồi. Thật ra từ sau khi Lạc Tử Hân tìm ra được quặng sắt thì chẳng những nhận được sự tán thưởng của các đại thần trong triều mà còn tạo được một bè phái cho riêng mình ở hậu cung. Hơn nữa Hoàng quý phi còn được Hoàng thượng sủng ái, quyền cao chức trọng, không ít phi tần và cung nữ đều nảy sinh ý muốn nghiêng về phía nàng, đây là một trong những nguyên nhân quan trọng giúp nàng thành công.
Chỉ có điều đến lúc này, Hoàng hậu lại càng không dám khinh thường vị Hoàng quý phi này, có thể bố trí nhiều người trong cung như vậy, xem ra sức hấp dẫn của nàng còn lớn hơn Hoàng hậu nhiều. Chuyện này càng làm Hoàng hậu tức giận đến nỗi đập đổ mọi thứ trong cung, nàng thật không ngờ Hoàng quý phi lại có bản lĩnh cao như vậy, chỉ trong một buổi tối mà thôi, các nơi trong cung đều có thơ tình, hơn nữa tất cả đều được chứng mình là thật. Hoàng thượng chỉ phạt mọi người một cách qua loa mà thôi, đối với Hoàng quý phi, căn bản không để cho nàng thiếu nửasợi tóc.
Mấy ngày nay lại là mùa hè nóng bức, thời tiết ngột ngạt, tuy bên cạnh có Tích Như luôn đong đưa quạt hương bồ thế nhưng vẫn khiến Lạc Tử Hân cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, trong lòng phiền muộn, đến cả bữa trưa cũng chỉ ăn được vài miếng.
“Nương nương, Thục phi đến rồi.” Tích Như nói khẽ vào tai nàng.
Lạc Tử Hân gật gật đầu, Thục phi liền đi đến, còn mang theo Thái tử Dịch Triết.
“Thục phi không cần đa lễ, một năm nay Dịch Triết đúng là cao lớn không ít, may mà có mẫu thân mẫu phi như ngươi luôn dốc lòng chăm sóc.” Lạc Tử Hân cười nói.
Thục phi hé miệng mỉm cười, nói: “Trước đó vài ngày Hoàng quý phi có dạy Dịch Triết không ít chuyện này nọ, hiện tại đứa nhỏ này luôn nhắc tới người, còn thân thiết hơn cả người làm mẫu phi như thần thiếp.”
Lạc Tử Hân mỉm cười, trước đó vài ngày thật sự có chỉ dạy Đại hoàng tử một chút chuyện, đứa nhỏ này cũng thông tuệ, lại có thể vừa học đã biết, khiến cho Hoàng thượng khen ngợi một hồi. Lúc Lạc Tử Hân còn là Ninh phi, có quan hệ không tệ với Thục phi, hiện giờ tuy nàng đã lên chức Hoàng quý phi nhưng quan hệ giữa nàng với Thục phi thì lại càng gần gũi hơn nữa, cảm thấy có thể dựa vào sủng phi có tiếng nói trước mặt Hoàng thượng, cũng là chuyện tốt.
“Đúng rồi, Thái tử nói muốn tặng quà cho sư phụ, cho nên tự mình chạy tới Ngự Thiện phòng hầm bát canh xương này cho người đó.” Thục phi nói xong liền sai người bưng lên.
Vốn Lạc Tử Hân muốn từ chối bởi vì thật sự là dạ dày của nàng cảm thấy khó chịu, nhưng khi thấy ánh mắt chờ mong của Thái tử nhìn mình thì lại cảm thấy làm như vậy sẽ khiến cho đứa trẻ này đau lòng. Chỉ có thể đè cảm giác khó chịu xuống, nói: “Thái tử quá khách sáo rồi, Bổn cung cũng chỉ nhàn rỗi không có chuyện gì nên chỉ tùy ý dạy vài thứ mà thôi, nếu không phải Thái tử thông minh, làm gì có thành tựu này. Nhưng nếu Thái tử đã bưng tới, vậy để đó đi, để nguội một chút, Bổn cung sẽ uống nó.”
Đúng là Thái tử nghe vậy mặt mày hớn hở cười, Thục phi ở bên cạnh cũng tươi cười, tiếp theo hai người nói chuyện phiếm, sau đó Thục phi đứng dậy cáo từ.
Lúc Thục phi đi rồi, Lạc Tử Hân mở ra bát nước canh kia thì mui thơm xông vào mũi, dạ dày vốn không thoải mái, ngửi thứ đầy dầu mỡ này, trong lồng ngực lại cảm thấy ngấy, tiện tay đậy nắp lại.
Nhưng khi đó, có một con mèo không biết ở đâu nhảy tới, nó dùng chân trước đẩy cái nắp đi, to gan uống hết một nửa bát canh, trắng trợn đứng ở trên bàn le lưỡi liếm.
“Con mèo chết tiệt này ở đâu ra, còn không mau cút xuống dưới.” Tích Như thấy vậy trừng cặp mắt, hét về phía nó. Con mèo con kia cũng là con vật hiểu lòng người, gặp Tích Như trừng mắt như vậy, thật sự sợ tới mức nhảy xuống dưới bàn, mở to con ngươi thèm thuồng nhìn chỗ nước canh trên bàn vừa bị nó liếm, đúng là vẫn còn có ý muốn thưởng thức tiếp mùi vị đó.
“Đây là mèo con trong cung Đức phi, cũng không biết sao lại chạy tới nơi này của Bổn cung.” Lạc Tử Hân nhìn con mèo trắng dưới chân, mỉm cười nói, “ Dù sao cũng bị nó ăn rồi, liền cho nó ăn hết luôn đi. Dù sao Bổn cung cũng không có khẩu vị.”
Tích Như đáp một tiếng, lầm bầm vài tiếng, lại lấy cái bát canh nọ, đến chỗ cửa, kêu to con mèo cho nó ăn, trong miệng cằn nhằn, liên tục nói nhảm.
Lạc Tử Hân chỉ cảm thấy mệt mỏi không thôi, liền dựa vào giường nhỏ, nhắm hai mắt lại, bên tai vẫn truyền tới giọng nói lải nhải quở trách con mèo kia của Tích Như.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, bỗng nhiên bị tiếng kêu sợ hãi của Tích Như làm giật mình tỉnh giấc.
“Chuyện gì? Chuyện gì mà ngạc nhiên vậy?” Lạc Tử Hân mở hai mắt, thấy khuôn mặt hoảng hốt của Tích Như thì ngạc nhiên nói.
“Nương nương... Người... Người mau đến đây xem này, đã xảy ra chuyện rồi.” Tích Như nói năng lộn xộn, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT