Quả nhiên, Viên Chấn Đông và Hoàng Yên Mạch đã chờ ở đại sảnh. Nhìn thấy tôi, Viên Chấn Đông vội vàng đứng lên mời tôi ngồi, Khánh thúc cũng cùng ngồi ghế bên cạnh. Hoàng Yên Mạch cười nói: “Thì ra là Cửu Dung muội muội đến, sao không thông báo sớm một tiếng, ta cũng bảo đám hạ nhân chuẩn bị đồ đãi khách thật sớm, không đến nỗi nhất thời tay chân luống cuống như bây giờ”.

Tôi liếc nhìn Hoàng Yên Mạch một cái, thản nhiên nói: “Cảm ơn phu nhân, không cần đâu, Cửu Dung chỉ đến ngồi một chốc rồi đi ngay, không phiền phu nhân lo lắng”. Hoàng Yên Mạch quả đúng là Liễu Vũ Tương, nên tất nhiên nàng và Liễu Vũ tương giống nhau như đúc, nhưng lúc nói chuyện, nàng lả lơi xinh đẹp vô cùng, mỗi lời nói mỗi cử chỉ lại quyến rũ tót vời. Cùng với Liễu Vũ Tương tôi quen kia, là hai người hoàn toàn khác biệt. Tôi thầm thở dài, cũng khó trách Thẩm Hồng một mực trách cứ tôi. Người con gái chàng yêu biến thành dáng vẻ như hiện tại, bất kể là ai, trong lòng đều cảm thấy rất buồn.

Hoàng Yên Mạch vẫn chỉ cười, cười đến là lẳng lơ, nói: “Cửu Dung muội muội khách khí thế làm gì? Chúng ta chính là người một nhà, phân biệt nhà tôi với nhà tỷ chi nữa”.

Tôi thờ ơ cười, không để ý đến nàng, chỉ nói với Viên Chấn Đông: “Viên đại tướng quân, muội chỉ muốn hỏi chuyện sáng hôm nay huynh đã đồng ý với muội chút thôi. Nếu Đại tướng quân khó xử, vậy thì thôi vậy. Muội tự nghĩ cách khác là được”.

“Việc này…” Viên Chấn Đông đưa mắt nhìn tôi, vẻ mặt có phần áy náy, nói: “Dung Nhi, việc này…” Huynh ấy muốn nói lại thôi, chắc là đang suy nghĩ xem nên nói thế nào cho phải. Tôi thấy huynh ấy khó xử lại nói tiếp: “Đại tướng quân, nếu huynh khó nói, chuyện này cứ bỏ đi vậy”.

Khánh thúc có phần hoảng loạn nói với tôi: “Chưởng quỹ, mạng của Quế thúc…”

Tôi nói: “Khánh thúc, thúc không cần phải lo, vẫn còn cách khác”.

Viên Chấn Đông nói: “Dung Nhi, không phải là ta không chịu đưa sâm Tử Long Thất Liên cho muội, chỉ là…”.

Hoàng Yên Mạch cười bảo: “Tướng quân, để thiếp nói thay chàng vậy. Cửu Dung muội muội, trong quý phủ chúng ta vốn có một củ sâm Tử Long Thất Liên, nhưng hiện tại đã không còn nữa rồi. Bởi vì tiểu nhi của Hoài Nam vương bị bệnh nặng, ngài ấy cử sứ giả đến xin Tướng quân củ nhân sâm này, Tướng quân thực tình là không tiện từ chối. Tuy rằng Hoài Nam vương không phải hoàng tộc họ Tiết, nhưng cũng là vương tộc, sao Tướng quân có thể đắc tội với ngài ấy được? Xin Cửu Dung muội muội hãy thông cảm cho chỗ khó xử của Tướng quân”.

Tôi nhìn Viên Chấn Đông, hỏi: “Nếu đã cho Hoài Nam vương sao hôm nay Tướng quân còn đồng ý cho muội?”.

“Việc này…” Viên Chấn Đông nhất thời cứng họng, không nói nên lời.

Hoàng Yên Mạch lập tức tiếp lời: “Cửu Dung muội muội, muội đã hiểu nhầm Tướng quân rồi. Củ sâm Tử Long Thất Liên này là do ta làm chủ cho Hoài Nam vương, cũng đã được mấy ngày. Lúc sứ giả của Hoài Nam vương đến, tướng quân vừa hay lại không có nhà. Ta đã tự ý quyết định, đưa củ sâm Tử Long Thất Liên cho Hoài Nam vương, sau khi Tướng quân trở về, lại nhất thời quên mất nên không nhắc đến việc này với chàng. Tướng quân cũng không biết nên mới hứa cho muội. Cửu Dung muội muội, muội đừng trách Tướng quân”.

Hoàng Yên Mạch khua môi múa mép, nói y như thật, nhưng tôi thật sự không biết có nên tin nàng hay không. Có điều, Viên Chấn Đông không có sâm Tử Long Thất Liên lại là sự thật. Nếu tôi muốn giúp Quế thúc thì phải tìm cách khác. Tôi thấy Khánh thúc cuống đến mức độ như sắp rơi nước mắt, trong lòng không khỏi có phần tức giận. Tôi nói với Viên Chấn Đông: “Tướng quân, có lẽ là lúc huynh đồng ý cho muội thì không biết. Nhưng đến lúc huynh biết, đáng ra huynh nên lập tức báo cho muội chứ không phải cứ hoãn lại như thế, huynh không biết là bệnh không đợi người sao?”.

Vẻ áy náy trên mặt Viên Chấn Đông lại càng nhiều thêm, nói: “Dung Nhi, muội nói rất phải, chuyện này là lỗi của ta”.

Tôi thấy huynh ấy như thế, cũng không nỡ trách nhiều, nói: “Khánh thúc, chúng ta đi thôi, nghĩ cách khác là được mà”.

Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị đi ra ngoài thì bỗng có một thị vệ bước vào.

Thị vệ kia tiến lên nói với Viên Chấn Đông: “Khởi bẩm Tướng quân, lúc trưa sứ giả của Hoài Nam Vương đến phủ ta có đánh rơi đồ ở đây. Bởi vì đó là vật tặng cho Hoài Nam Vương nên hắn đặc biệt có ý quay lại hỏi”.

Sắc mặt Viên Chấn Đông lúc ấy hết trắng lại chuyển sang xanh, tôi cười nói: “Nếu sứ giả của Hoài Nam vương đã đại giá quang lâm, bách tính thường dân như chúng ta không nên ở đây quấy rầy Tướng quân nữa. Khánh thúc, chúng ta đi thôi, nếu như trễ nải việc cứu mạng thì không tốt đâu”.

Khánh thúc nghe thị vệ nói thế, cũng gật đầu: “Được. Chưởng quỹ, chúng ta mau rời khỏi đây đi, phủ Tướng quân chung quy vẫn không phải là nơi bách tính bình dân như chúng ta nên đến”. Giọng nói của ông lúc đó có phần xúc động, chắc hẳn cũng tức giận.

Thị vệ kia không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ trơ mắt nhìn tôi và Khánh thúc bỏ đi. Tôi và Khánh thúc mới đi đến sân, đã nghe Viên Chấn Đông gầm lên một tiếng: “Đồ khốn!”. Ngay sau đó, liền có tiếng người bị đánh ngã xuống đất, Tôi nhíu mày, vẫn tiếp tục im lặng bỏ đi.

Trong lòng tôi có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Thì ra sau khi trải qua biết bao nhiêu việc, mọi thứ thật sự đều không thể trở lại như ban đầu được nữa.

Khánh thúc thấy sắc mặt tôi không được tốt, cũng không nói năng gì, chúng tôi cứ im lặng như vậy suốt quãng đường trở về phường rượu Thẩm gia. Nước mắt Khánh thúc lại rơm rớm, ông nói: “Chưởng quỹ, tôi thật không ngờ việc này lại khiến cô khó xử đến thế, tôi vốn cho rằng Tướng quân và Vương gia sẽ nể giao tình với cô, không chừng sẽ lấy sâm Tử Long Thất Liên ra. Nhưng thực tế thì… Cô cũng đừng nên trách Tướng quân. Dù sao cũng có liên quan đến tiền đồ, nếu đổi lại là tôi, chắc tôi cũng sẽ làm như thế thôi. Có lẽ, đây là số mệnh của Lão… Quế thúc. Chưởng quỹ, tôi đội ơn cô đã chịu đi một chuyến này giúp tôi”.

Tôi nghe xong những lời Khánh thúc nói, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Khánh thúc nói phải, những việc Viên Chấn Đông làm cũng là vì con đường làm quan của huynh ấy, đứng trên lập trường của huynh ấy mà nói, huynh ấy làm thế không có gì sai. Nhưng cứ nhớ tới những câu huynh ấy nói với mình ban sáng, trong lòng tôi lại thấy không thoải mái.

Tôi thấy Khánh thúc khổ sở như thế, cũng cảm thấy áy náy vô cùng. Tôi an ủi ông: “Khánh thúc, thúc đừng buồn như thế. Tuy rằng sâm Tử Long Thất Liên của tướng quân không còn, nhưng vẫn còn củ sâm của Tiết vương gia mà, phải không?”

Khánh thúc thở dài nói: “Chưởng quỹ, cô không cần phải an ủi tôi đâu. Xem như tôi đã hiểu rồi, người ta nói dân không qua lại với quan, nghèo không giao du với giàu, đạo lý này luôn đúng. Chỉ là lúc trước tôi không nhìn thấu mà thôi, đúng là mắt mờ mà”.

Tôi nói: “Khánh thúc, thúc đừng lo lắng. Tuy rằng Tướng quân không chịu cho, nhưng chưa chắc Tiết vương gia đã không chịu, đúng không? Tôi sẽ viết một bức thư, thúc lập tức sai người ra roi thúc ngựa đưa đến phủ Vương gia. Nếu trong vòng ba ngày mà vẫn không nhận được sâm Tử Long Thất Liên, chúng ta sẽ lại nghĩ cách khác”.

Khánh thúc thấy tôi kiên quyết như thế, nói: “Cũng chỉ có thể làm vậy thôi”. Vậy là, tôi múa bút thành văn, chóng vánh viết một phong thư rồi nhờ Khánh thúc sai người đưa đến Tiết vương phủ.

Thấy Viên Chấn Đông cùng lớn lên với mình mà còn như thế, tôi cũng không ôm hy vọng gì nhiều xin được sâm Tử Long Thất Liên từ chỗ Tiết vương gia.

Hai ngày cứ thế qua đi, trong hai ngày này, tôi và Khánh thúc đã đến thăm Quế thúc một lần. Ông ta đã bệnh đến mức người gầy sắt lại, trong ánh mắt vẫn là thần sắc hờ hững như cũ. Khánh thúc nói chuyện với ông ta, ông ta cũng không để ý, nhưng không biết là không thể nói chuyện hay là không muốn nói chuyện. Khánh thúc thấy Quế thúc như thế, ngoại trừ thở dài thì chỉ còn nước mắt, tôi ra sức an ủi, ông vẫn không thể bình tĩnh lại.

Ngày thứ ba, tinh thần Lão phu nhân rất tốt, đến thăm phường rượu một chuyến. Hiện giờ phường rượu đã ra hình ra dạng, Lão phu nhân thấy thế, trong lòng cũng rất đỗi vui mừng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người vội vội vàng vàng chạy xồng xộc vào, suýt nữa xô phải Lão phu nhân. A Thanh vội đỡ lấy Lão phu nhân, Lão phu nhân bực tức nói: “Có chuyện gì thế hả? Hốt ha hốt hoảng, không muốn sống nữa à?”.

Người kia thấy mình đụng phải Lão phu nhân, vội quỳ xuống nói: “Xin Lão phu nhân thứ lỗi, tiểu nhân thật sự có việc gấp cho nên mới xông vào như thế, xin Lão phu nhân thứ lỗi!”.

Nhưng tôi lại rất vui mừng khi thấy người này, thì ra đó là A Tam mà Khánh thúc đã phái đi đưa thư cho Tiết vương gia. Song tại sao cậu ta về nhanh như thế.

Tôi nói: “A Tam, cậu đứng lên rồi hẵng nói, Lão phu nhân sẽ không trách tội cậu

đâu. Vương gia trả lời thế nào?”

A Tam như được đại xá, nói: “Chưởng quỹ, Vương gia đã cho tiểu nhân mang đồ về rồi đây. Còn bảo tiểu nhân hỏi thăm sức khỏe của cô, hỏi thăm cả Thẩm gia và Lão phu nhân nữa”.

Tôi mừng rỡ nói: “Vương gia thật sự đã cho mang về rồi sao?”.

A Tam nói: “Sao có thể giả được, đương nhiên là đã mang về rồi”. A Tam vừa nói vừa lấy một gói đồ bọc vải trong lòng ra, mở ra, bên trong là một chiếc hòm gỗ đàn bọc gấm tường vân. Mở hòm gỗ đàn, một củ sâm Tử Long Thất Liên rất lớn liền hiện ra trước mắt, trong phòng liền tràn đầy mùi thơm nhân sâm.

Lão phu nhân thấy thế giật mình nói: “Đây thật là sâm Tử Long Thất Liên?”.

Tôi nhớ Khánh thúc đã dặn đừng để cho Lão phu nhân biết việc này, vội đóng nắp hòm lại, nói: “Lão phu nhân, người nhìn lầm rồi, đây chỉ là một củ nhân sâm bình thường Vương gia tặng con thôi, sao có thể là sâm Tử Long Thất Liên được? Thân thể con khỏe mạnh, không cần dùng đến thứ ấy”.

Lão phu nhân nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi: “Dung Nhi, sao bỗng nhiên Vương gia lại tặng con nhân sâm? Chẳng lẽ lão gia nhà con…?”.

Tôi vội cười nói: “Không đâu, Lão phu nhân đừng lo lắng. Sức khỏe cha con vẫn tốt. Con chỉ… chỉ là nghe người ta đồn nhân sâm tu dưỡng nhan sắc tốt nên mới xin Vương gia một ít, không muốn bị Lão phu nhân nhìn thấy, thật là làm cho Lão phu nhân chê cười rồi”.

Lão phu nhân thấy tôi ấp a ấp úng, nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không truy vấn đến cùng nữa”.

Tôi bảo Minh Nguyệt Hân Nhi cất hòm vào phòng cho mình, sau đó tiếp tục đi tuần phường rượu cùng Lão phu nhân. Một lúc sau, Lão phu nhân nói hơi mệt, tôi liền đỡ bà vào phòng thu chi nghỉ ngơi. Thường ngày mỗi khi bận bịu, tôi cũng hay ở trong phòng thu chi nên nơi này đã đặc biệt xếp sẵn một cái giường. Lão phu nhân liền nằm ngủ ở đây. Tôi ngồi bên cạnh, một lúc sau cũng cảm thấy hơi mệt, bất tri bất giác liền ngủ quên mất.

Giữa lúc mơ màng, tôi nghe thấy có hai người đang nói chuyện. Mở to mắt ra mới phát hiện là Khánh thúc và Lão phu nhân. Sắc mặt Khánh thúc trở nên khó coi đôi chút. Khuôn mặt Lão phu nhân thì như phủ một tầng sương lạnh, nét mặt khó chịu tựa băng tuyết nghìn năm.

Không hiểu chuyện gì đang diễn ra mà khiến Lão phu nhân tức giận đến như vậy. Tôi thấy Khánh thúc đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ, liền cười nói: “Khánh thúc, làm sao thế này? Sao thúc làm Lão phu nhân tức giận thế? Thúc mau nói lời xin lỗi với Lão phu nhân đi”.

Khánh thúc liếc nhìn tôi một cái, nhưng vẫn im lặng. Lão phu nhân lại xanh mặt nói: “Không cần đâu, câu xin lỗi của các người, ta không nhận nổi”.

Từ khi trải qua vụ kiện, Lão phu nhân rất ít khi có dáng vẻ như vậy. Tôi thấy thế, trong lòng biết nhất định có điều kỳ lạ. Bỗng nhiên nhớ ra Khánh thúc đã dặn đừng để Lão phu nhân biết chuyện muốn cứu Quế thúc phải cần đến củ sâm Tủ Long Thất Liên, liền tự nhủ: “Chẳng lẽ là Lão phu nhân đã biết chuyện này rồi ư?”.

Lão phu nhân nhìn tôi chằm chằm, không nói không rằng. Tôi đành phải tiến lên, hỏi: “Lão phu nhân, hôm nay người vốn rất vui vẻ, sao đột nhiên lại không vui nữa thế?”.

Lão phu nhân lạnh lùng “hừ” một tiếng, chất vấn: “Dung Nhi, con và Khánh thúc đã giấu giếm ta làm việc gì?”.

Tôi thấy Lão phu nhân nổi cơn thịnh nộ, đành phải ăn ngay nói thật: “Lão phu nhân, Khánh thúc chỉ nhờ con xin củ nhân sâm Tử Long Thất Liên của Tiết vương gia để cứu mạng Quế thúc mà thôi. Lão phu nhân, trên trời có đức hiếu sinh, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp. Lãnh Cửu Dung con cũng xuất thân nghèo khổ, mặc dù nói dân phân ba cấp, hèn quý bất đồng, nhưng Lão phu nhân ơi, con dế con kiến còn sống được ngày nào hay ngày đó, huống chi là con người? Khánh thúc thương hại Quế thúc, nhờ con cứu mạng ông ấy, con không cho rằng việc này có gì sai trái. Hơn nữa, Quế thúc chỉ là một người trông mộ, không nói chuyện này với Lão phu nhân cũng không phải việc gì ghê gớm lắm, người hà cớ phải tức giận như thế?”

Lão phu nhân nghe xong, một hồi lâu sau không nói năng gì, thần thái cũng thay đổi mấy lần, song vẫn không thốt ra lời.

Khánh thúc vội vàng nói: “Lão phu nhân, chuyện này không liên quan đến chưởng quỹ, là tôi cầu xin chưởng quỹ, là tôi cầu xin chưởng quỹ nên chưởng quỹ mới đồng ý. Nếu người trách cứ thì cứ trách một mình tôi. Lão phu nhân, mặc dù nói Lão… Quế thúc trước đây đã làm chuyện sai trái, song ông ấy cũng đã biết đường tỉnh ngộ rồi, không phải sao? Vả lại, Lão phu nhân, dù sao hai người cũng từng là một cuộc… hai người cũng từng… Tóm lại, tôi không thể nói ra, nhưng Lão phu nhân, lẽ nào người thật sự nhẫn tâm nhìn thấy ông ấy chết đi như vậy sao?”.

Lão phu nhân nghe xong những lời của Khánh thúc, tuy rằng vẫn không nói năng gì, nhưng đôi mắt lại rơm rớm ướt. Bà nói với Khánh thúc: “Khánh thúc, chẳng lẽ ông cảm thấy hành động của ta hôm nay quá mức tuyệt tình sao? Nhưng vì sao ông không suy ngẫm xem ngày đó ông ta đã làm gì? Ông ngẫm lại những chuyện đó, liệu có còn cảm thấy ta quá đáng không?”.

Khánh thúc nói: “Lão phu nhân, tôi không có ý này. Người làm gì tất nhiên có lý của người, nhưng mà dù sao đây cũng là những chuyện cũ năm nào. Hơn nữa, Quế thúc cũng đã nhận được sự trừng phạt ông ấy đáng phải nhận. Lão phu nhân, người bỏ qua đi, tha thứ cho ông ấy một lần đi. Quế thúc cũng biết mình sai rồi, chính ông ấy chủ động trông coi khu mộ của Thẩm gia, thật ra ông ấy làm vậy cũng là để chuộc lại tội lỗi của mình trong dĩ vãng”.

Nghe những lời Khánh thúc và Lão phu nhân nói, cuối cùng tôi đã hiểu, thì ra giữa Quế thúc và Lão phu nhân năm xưa hình như có ân oán gì đó, hơn nữa còn là ân oán rất sâu sắc. Vì chuyện này, Lão phu nhân trước sau vẫn không thể tha thứ cho Quế thúc, cho nên, Khánh thúc giúp Quế thúc, mới không để tôi nói cho Lão phu nhân. Chắc là Khánh thúc biết A Tam đã trở về, lại lấy được sâm Tử Long Thất Liên nên tới tìm tôi, mà tôi thì đang ngủ, ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào Khánh thúc lại gặp phải Lão phu nhân, nên Lão phu nhân liền biết chuyện.

Quế thúc vẻ như có thâm thù đại hận với Lão phu nhân hay sao đó, với tính tình của Lão phu nhân, không thể nào không căm giận, nhưng rốt cục là loại thù hận thế nào mà làm Lão phu nhân căm giận nhiều năm như thế? Với lại, Lão phu nhân còn bao năm như thế vẫn không thể buông bỏ được, có thể thấy rằng, mối thù kia đã khắc sâu tận xương tủy. Song, một khi đã vậy, sao Lão phu nhân vẫn để Quế thúc ở lại trông coi linh viên trong khu mộ của Thẩm gia mà không đuổi ông ta đi, để ông ta có một nơi yên thân yên phận chứ? Tất cả những chuyện này, thật sự tôi nghĩ mãi mà không ra.

Chỉ nghe Lão phu nhân đột nhiên hỏi: “Khánh thúc, ông chỉ biết bảo ta tha thứ cho ông ta, nhưng trong lòng ông ta thì sao? Trong lòng ông ta chắc chắn vẫn còn căm ghét ta, ta tha thứ cho ông ta thì phỏng để làm gì?”.

Khánh thúc nói: “Lão phu nhân, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, chuyện năm xưa, Quế thúc đều không còn nhớ rõ nữa. Tục ngữ có câu, một ngày làm phu thê, trăm năm ân nghĩa, sao ông ấy có thể căm ghét người được? Bây giờ ông ấy ốm đau bệnh tật thế này, cho dù có sâm Tử Long Thất Liên thì cũng chưa chắc đã khỏe lại. Nếu lần này mà không thể vượt qua kiếp nạn, chỉ e… chỉ e ông ấy cũng sắp từ bỏ dương gian rồi. Lão phu nhân, tôi có một yêu cầu quá đáng, đó là xin người đến thăm Quế thúc một lần, được không? Trước khi ông ấy lâm chung, cho ông ấy biết trong lòng người đã không còn hận ông ấy nữa. Tôi tin rằng, ông ấy sẽ rất vui”.

Tôi nghe Khánh thúc nói vậy không khỏi chấn động, cái gì mà một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, lẽ nào…l ẽ nào Quế thúc lại là lão gia nhà họ Thẩm? Nhưng chẳng phải lão gia của Thẩm gia đã qua đời rất nhiều năm về trước rồi sao? Huống hồ, cho dù lão gia của Thẩm gia có làm nhiều chuyện sai lầm hơn nữa thì cũng sẽ không làm Lão phu nhân ghi hận, sao lại phải đi trông mộ chứ? Vì sao Lão phu nhân lại không thể bỏ qua cho ông ấy, mà ông ấy thì vẫn cam tâm tình nguyện đi trông coi khu mộ? Tất cả những chuyện này rốt cục là thế nào?

Còn nữa, rốt cục là mối hận nào quấn lấy Lão phu nhân và Thẩm lão gia bao nhiêu năm như thế, liên tục cho đến bây giờ mà bọn họ vẫn không thể xóa bỏ đây? Lão phu nhân thoạt nhìn không muốn tha thứ cho Thẩm lão gia, mà Thẩm lão gia dường như cũng oán hận Lão phu nhân, thế này rốt cục là đã xảy ra cớ sự gì?

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không tài nào nghĩ ra, nhưng Lão phu nhân không nói, tôi không thể hỏi, Khánh thúc không nói, tôi chỉ có thể trầm mặc theo họ, thời gian cứ trôi đi từng giây từng phút, cuối cùng sắc mặt Lão phu nhân cũng trở nên dịu đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play