Tôi nhất thời dở khóc dở cười, đành phải đứng thẳng người lên. Lúc này, Mai Nhiêu Phi và Sầm Khê Huyền đã phát hiện ra tôi, sắc mặt cả hai đều trở nên hết sức khó coi. Tôi cười bồi nói: “Nhị vị thiếu phu nhân cũng ở đây thưởng cảnh tuyết, thật sự là cao hứng. Trời cũng không còn sớm nữa, tôi cũng phải về thôi.” Nói xong, tôi kéo Minh Nguyệt Hân Nhi đi về phía trước. Mai Nhiêu Phi và Sầm Khê Huyền không nói một lời, trong chốc lát, lòng tôi lại thấy ớn lạnh vô cùng.
Từ sau khi vô tình nghe thấy hai người Mai Nhiêu Phi nói chuyện, tôi làm việc gì cũng hết sức cẩn thận, sợ người ta nắm được thóp mình. Liên tiếp ba ngày sau, đều không xảy ra chuyện gì cả, tôi những tưởng chuyện này cứ vậy trôi qua, nào ngờ tất cả chẳng qua mới chỉ là bắt đầu.
Mùng Sáu tháng Chạp, Băng nhi và Trần tổng quản phụng mệnh Lão phu nhân áp tải một lô rượu đến kinh thành. Sáng tinh mơ, sau khi tôi và Liễu Vũ Tương tiễn cô đi xong thì chia tay nhau. Bầu trời cao trong thăm thẳm, xanh như một mặt gương sáng long lanh. Người qua kẻ lại trên đường phố hẵng còn thưa thớt, trên mặt đất phủ một lớp tuyết động thật dày, khi giẫm lên phát ra tiếng kêu kèn kẹt, mang lại một cảm giác rất khác biệt. Tôi nhớ ngày còn nhỏ theo Hình Phong ca đuổi bắt thỏ hoang chim trĩ trên nền tuyết, tự do không bó buộc, mà hiện giờ, bản thân lại giống như một con chim trước bị nhốt trong lồng vàng, trong lòng vô cùng buồn bã.
Tôi thong thả đi trên con phố lác đác bóng người, nhủ thầm trong bụng, không biết hiện giờ cha ra sao? Ông ta đã tiêu hết chỗ bạc nhận được từ nhà họ Thẩm chưa? Thẩm gia nhiều phép tắc, nói rằng vì bệnh tình của Thẩm Hồng nên rất sợ tà ma bên ngoài xâm nhập vào trong nhà, không cho tôi lại mặt. Đã ba tháng tôi chưa được gặp cha. Nghe nói trước khi tôi ra đời, cha là một tú tài tài năng xuất chúng, cử chỉ khiêm tốn nhún nhường, sau này không chịu nổi đả kích khi mẹ tôi qua đời, không còn chí tiến thủ nên mới biến thành dáng vẻ như bây giờ. Tôi cũng không biết người ngoài nói như vậy có đúng không, chỉ biết rằng căn nhà tranh rách nát của chúng tôi thực sự đã từng chất đống rất nhiều điển tích.
Đang suy nghĩ miên man, tôi vừa ngước lên thì đã thấy đến đại môn nhà họ Thẩm. Tiết trời giá rét, ngươi giữ cửa của Thẩm gia đều đã vào phòng cả, trước cửa lại có một người đang ngồi co quắp trong góc, hai tay ôm chéo lấy bả vai, vùi đầu vào chỗ khuỷu tay, toàn thân run lập cập. Người nọ tóc tai bối rối, có điểm muối tiêu, áo quần rách rưới, hẳn là ăn mày hoặc một gã lang thang lớn tuổi nào đó. Tôi đến gần ông ta, chìa ra hơn chục đồng tiền, nói: “Đại thúc, mấy đồng tiền này cho ông mua bánh nướng nóng ăn đấy”. Người nọ nghe thấy tôi nói thế, hai vai run rẩy, nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
Tôi đến bên cạnh ông ta, cũng không nhịn được mà giật mình: Người nọ, lại là cha tôi!
“Cha ơi! Tại sao cha… sao lại thành ra thế này?” Không biết vì lạnh, hay còn vì duyên cớ nào khác mà giọng nói của tôi cũng run lên.
Lúc này cha tôi mới chầm chạp ngẩng đầu. Mấy tháng không gặp, tóc ông đã dài hơn nhiều, rối bù thành một đống ở trên đầu, hệt như một cái tổ chim sẻ trắng đen xen lẫn. Mặt ông vừa đen vừa gầy, hốc mắt trũng xuống sâu hoắm, hai con mắt tựa như hai cái động khiến người ta phát sợ. Ông nghe tôi nói xong, sau một lúc lâu không lên tiếng, đột nhiên khóc òa, nước mắt nước mũi đầy trên mặt.
Tôi rất hiểu cha mình, nhất định ông không có tiền tiêu nên mới nhớ tới đứa con gái là tôi đây. Ông đã muốn đòi tiền tôi, đương nhiên trước nhất phải làm ra vẻ đáng thương. Tôi hù dọa ông: “Cha, nếu cha còn khóc, làm kinh động đến người nhà họ Thẩm, có lẽ bọn họ sẽ không hoan nghênh cha đâu”.
Quả nhiên, cha ngừng gào khóc tắp lự, chỉ còn thút thít sụt sịt nói: “Con gái à, hiện giờ con có thể sống những ngày vinh hoa phú quý rồi, nhưng con có biết cha đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ không? Cha thật sự không muốn sống nữa, đời người đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Cha vốn muốn gặp mặt con một lần rồi đi tự sát, hiện giờ cha đã thỏa tâm nguyện, cũng nên đi thôi. Con gái, dù thế nào con cũng đừng ngăn cản cha!”
Một là khóc lóc, hai là làm ầm lên, ba là đòi thắt cổ, đây là mánh khóe trước sau như một của cha tôi. Tôi cười bảo: “Cha à, con không ngăn cản cha đâu. Con về phòng vậy, nhưng cha đừng chết khổ sở quá, khó coi quá thì hơn”.
Cha ngẩn người một lúc lâu rồi mới hoàn hồn, không khóc lóc, không làm ầm nói: “Con thật sự muốn cha chết đi? Cha không chết nữa. Con gái à, cha sinh con, nuôi con khôn lớn, giờ con phú quý giàu sang cũng không thể nào không quan tâm đến cha”.
“Lần trước cha nhận của Thẩm gia ngần đó bạc, giờ đâu cả rồi? Giớ mới được có hơn ba tháng.” Trong lòng tôi thừa hiểu, bạc của cha đương nhiên đã đổ vào sới bạc, có hỏi cũng như không, bèn nói tiếp: “Cha, chỗ con chỉ có mười hai lượng bạc, là do con thường ngày tiết kiệm mà có, cũng đủ cho cha ăn uống ngon lành đầy đủ trong mấy tháng. Con đi lấy cho cha, cha không được mang đi đánh bạc nữa. Nếu để con biết cha vẫn đánh bạc, sau này cha đừng tới tìm con nữa”.
Lúc này, tất nhiên cha tôi đồng ý một nghìn một vạn lần. Tôi lắc đầu, đi vào lấy bạc cho ông. Một lát sau, lúc tôi mang bạc ra, cha đã không còn ở đó nữa. Tôi bất giác thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không bận tâm lắm, chỉ cho rằng ông có việc gấp nên bỏ đi trước. Nhưng mãi đến tận tối, cha vẫn không quay lại tìm tôi.
Sáng sớm hôm sau, tôi đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường, Minh Nguyệt Hân Nhi xông vào như một cơn gió, mang đến cảm giác man mát, thành thử lại khiến tôi thấy hết sức khó chịu. Minh Nguyệt Hân Nhi hét lớn: “Tiểu thiếu phu nhân, không xong rồi, việc lớn không ổn rồi!”.
Tôi ngồi dậy, không thoải mái nhìn con bé một cái, hỏi: “Làm sao thế?”
Con bé thấy tôi không hứng thú cho lắm, bước về phía tôi, ra sức lắc lắc cánh tay rồi, làm tôi đau tới mức suýt chút nữa kêu lên. Con bé lại kề sát tai tôi, hét to: “Đồ gia truyền trong phòng Lão phu nhân bị trộm mất rồi!”.
Tôi nghe xong cũng thầm kinh hãi, nhưng vẫn vờ như không để ý nói: “Thế thì có liên quan gì đến chúng ta?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi gãi đầu, ngẫm nghĩ cả nửa buổi mới cười hì hì nói: “Đúng thật là không liên quan gì. Hì hì, vừa nãy em hồ đồ quá”.
Chúng tôi đang nói chuyện, bỗng nhiên Cúc ma ma cùng với mấy nha đầu và bá vú già xông vào. Vẻ mặt Cúc ma ma vô cùng đắc ý. Bà ta gằn giọng kêu lên: “Tiểu thiếu phu nhân, trong phòng Lão phu nhân bị mất trộm hai món đồ gia truyền, ta phụng mệnh đến đây điều tra.”
Mặc dù không muốn kết oán với Cúc ma ma thêm nữa, nhưng lại không cam tâm để người ta coi mình như kẻ trộm, bởi thế tôi lạnh lùng: “Lúc soát phòng của tất cả các vị thiếu phu nhân hay chỉ lục soát phòng của tôi? Nếu như phòng ai cũng soát, tôi chỉ là tiểu thiếp, đương nhiên không có lý gì để từ chối. Nhưng nếu như chỉ soát riêng phòng của tôi, tôi không thể thuận theo”.
Cúc ma ma liếc nhìn tôi, kêu lên: “Dẫn con nha đầu Thanh Phân kia đến đây cho ta!”. Ngay sau đó liền có người dẫn Thanh Phân đã bị trói đến, ấn quỳ xuống đất.
Thanh Phân vừa quỳ xuống đã lớn tiếng nói: “Nô tỳ xin thú tội hết. Đồ gia truyền của Lão phu nhân là do Tiểu thiếu phu nhân sai nô tỳ đến phòng Lão phu nhân ăn trộm. Chiếc vòng tỏa tử ngọc long ngũ lân được Tiểu thiếu phu nhân giấu bên trong gối của mình. Còn miếng ngọc như y điệp thúy Tân Cương, hôm qua Tiểu thiếu phu nhân lệnh cho nô tỳ mang ra đại môn cho cha. Nô tỳ chỉ biết vâng lời, tất cả đều là sự thật. Nếu Cúc ma ma không tin, cứ lục soát gối của Tiểu thiếu phu nhân.”
Trong lòng tôi không khỏi lạnh run, biết mình đã bị bẫy rồi. Nhưng tôi còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Cúc ma ma đã túm lấy gối của tôi, hưng hăng xé toạc ra, bên trong có mộ chiếc vòng rơi ra thật. Trên mặt Cúc ma ma, ba phần dương dương tự đắ, bảy phần tàn ác hung hăng, bà ta the thé kêu lên: “Tiểu thiếu phu nhân, cô còn gì để nói nữa? Đúng thật là ngàn phòng vạn phòng, cướp trong nhà vẫn khó phòng nhất!”.
Đúng lúc này, một hán tử cao lớn thô kệch chạy vào, nói to: “Cúc ma ma, cha của Tiểu thiếu phu nhân bị bắt rồi, quả nhiên phát hiện ra miếng ngọc như ý điệp thúy Tân Cương trên người lão. Lúc bắt được lão, lão đang chuẩn bị mang miếng ngọc đến tiệm để cầm. Ma ma nói xem nên xử lý lão thế nào? Giao cho Lão phu nhân hay là giao cho quan phủ điều tra?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT