Nghe xong lời Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu kể, tôi trầm ngâm không nói không rằng. Chuyện cử hai người Tiêu Tiếu lên kinh thành tìm hiểu tin tức, tôi cũng không nói cho bất cứ ai. Người của Thẩm Tề sao có thể biết được.

Tôi đang suy xét thì bỗng liếc mắt nhìn Băng Ngưng. Tôi vốn định để hai người Băng Ngưng và Tiêu Tiếu làm việc này, chỉ tiếc mấy hôm trước vừa đúng lúc Băng Ngưng bị ốm. Tôi nghĩ đến đây, trong lòng chợt giật thót một cái: Băng Ngưng vốn cũng biết việc này. Có lẽ nào...?

Tôi lập tức bác bỏ ý nghĩ của bản thân. Xưa kia Băng Ngưng được Băng Nhi nhặt về giữa đường, lòng dạ cô bé vốn chỉ có mình Băng Nhi. Mà sau khi Băng Nhi chết, cô bé theo tôi, lòng dạ cũng chỉ có một mình tôi. Tôi tín nhiệm cô bé như tín nhiệm Băng Nhi. Nhiều khi thấy cô bé, tôi tựa như thấy Băng Nhi, trong lòng cũng có chổ nương náu.

Nếu không phải do những người bên cạnh tôi tiết lộ việc này, hiển nhiên là có người một mực theo dõi điều tra tôi mấy hôm nay. Đương nhiên, người làm những chuyện đó không phải Mai Nhiêu Phi mà là Thẩm Tề. Có lẽ bọn họ muốn giấu giếm bí mật, không ngại giết chết Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu để diệt khẩu, trong bụng tôi, hàn ý chợt lan tràn vô biên vô tận.

Tôi nói: "Tiêu Tiếu, Minh Nguyệt Hân Nhi, hai người lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Ta sẽ thay Tiêu Tiếu xin nghỉ với Trần thúc. Nhưng Tiêu Tiếu luôn dùng bộ dạng của Sở Thiên Khoát để gặp người ta, hiện giờ hóa trang trước đi mới được. Băng Ngưng muội muội, phiền muội đi mua một ít đồ dùng hóa trang đến đây". Băng Ngưng đồng ý, bèn đi ra ngoài.

Tiêu Tiếu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Băng Ngưng, nhìn không chớp mắt, hồi lâu sau mới pha trò nói: "Băng Ngưng muội muội mà cao hơn một chút, nhìn vào bóng lưng kia, thật ra rất giống một người trong đám truy sát chúng ta".

Minh Nguyệt Hân Nhi nắm tay lại huơ lên trước mặt Tiêu Tiếu, nói: "Huynh nói bậy cái gì thế? Nếu còn tiếp tục thêu dệt về tỷ muội tốt của muội, cẩn thận muội không tha cho huynh đâu". Tiêu Tiếu vội cười làm lành xin tha.

Hai người bọn họ đang trêu đùa ầm ĩ thì bỗng nhiên có người đến gõ cửa phòng tôi. Tôi tưởng Trần thúc hoặc Khánh thúc có khoản mục nào cần bàn giao, liền nói vọng qua cánh cửa: "Là Trần thúc hay Khánh thúc? Chỗ tôi đang có khách, phiền thúc một lát nữa hãy đến".

"Đại tẩu, là đệ. Làm phiền tẩu mở cửa ra". Ngoài cửa phòng truyền đến giọng nói của Thẩm Tề. Tôi biến sắc, vội nói: "Là tam thúc à? Chỗ ta đang có khách, phiền thúc một lát nữa hãy đến".

"Vậy sao, đệ đặc biệt đến vì khách của đại tẩu mà". Thẩm Tề vừa nói vừa đẩy cửa ra. Tiêu Tiếu đang muốn trốn đi đã không còn kịp nữa rồi.

Thấy Tiêu Tiếu, trên mặt Thẩm Tề khẽ nở nụ cười, nói: "Đệ nghe đồn rằng, Tiêu Tiếu ngày xưa thông dâm với Liễu Vũ Tương bị nhốt rọ lợn không những không chết mà còn trà trộn vào phường rượu Thẩm gia ta làm việc. Đệ chỉ cho rằng là tin vớ vẩn thôi. Nào ngờ lại là sự thật. Đại tẩu vốn đã biết chuyện từ trước, lại giấu mà không báo, tẩu nói xem, nếu Lão phu nhân biết được sẽ xử lý thế nào?".

Vẻ mặt tôi hờ hững, đáp: "Đương nhiên ta sẽ bẩm báo chuyện này cho Lão phu nhân, không nhọc đến tam thúc quan tâm. Nhưng không biết tin tức của tam thúc từ đâu tới mà nhanh thế? Tiêu Tiếu vừa mới bước chân vào đây, tam thúc đã theo bén gót phía sau, quả thật là thần thông quảng đại".

Vẻ mặt Thẩm Tề cũng không chút thay đổi, hắn nói: "Tất cả chỉ là vừa khéo mà thôi".

Lúc này, Tiêu Tiếu đã chỉ vào Thẩm Tề, cao giọng nói: "Họ Thẩm kia, ngươi tưởng rằng Tiêu Tiếu ta vẫn là kẻ nuôi ong mặc người chém giết ngày xưa à? Chỉ bởi vì ta không quen nhìn ngươi ỷ thế hiếp người, thả ong mật ra đốt người, người liền ghi hận trong lòng, vu vạ cho ta và Đại thiếu phu nhân của Thẩm gia thông dâm. Ta may mắn không chết, không tìm ngươi báo thù đã là may rồi, ngươi còn muốn thế nào?".

Thẩm Tề nói: "Tiêu Tiếu, ta không hiểu ngươi đang nói gì cả. Trước khi biết ngươi và Liễu Vũ Tương thông dâm, ta cũng chưa từng gặp ngươi. Nếu ngươi muốn vu oan miệt thị, tính hơi bị nhầm rồi".

Hai người bọn họ đang tranh chấp thì bất thình lình Băng Ngưng đẩy cửa tiến vào, nói: "Thiếu phu nhân, tẩu nhờ muội đi mua đồ hóa trang cho Tiêu Tiếu, muội đã mua đủ rồi đây". Cô bé nói đến đây mới liếc mắt thấy Thẩm Tề, liền im bặt không nói nữa.

Mối nghi ngờ hầu như biến mất không còn dấu vết trong lòng tôi lại bắt đầu dâng lên, sao Thẩm Tề lại biết Tiêu Tiếu ở chổ tôi? Chẳng lẽ tất cả những chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Nếu trùng hợp, chẳng phải cũng là quá trùng hợp à?

Không chờ tôi nghĩ nhiều, Thẩm Tề đã nói với tôi trước: "Đại tẩu, tẩu cũng biết tam đệ từ xưa đến nay là người dễ nói chuyện nhất. Đệ có một đề nghị, không biết ý đại tẩu thế nào?".

Tôi mỉm cười, thản nhiên nói: "Thúc nói đi".

Thẩm Tề đáp: "Làm người không tránh khỏi có lúc hồ đồ. Chuyện Liễu Vũ Tương vốn đã qua lâu như thế, đệ thật sự không muốn can thiệp vào nữa. Về phần vị huynh đệ Sở Thiên Khoát này rốt cục là ai, đối với đệ mà nói cũng không có gì quan trọng. Một khi đã như vậy, chi bằng cả đệ và đại tẩu đều cùng hồ đồ một lần. Ý của đại tẩu ra sao?".

Tôi cười một tiếng, nói: "Núi xanh che chẳng đặng, chảy cả về đằng Đông (1). Ta hết sức đồng tình với ý tưởng của tam thúc. Chỉ là có một số chuyện ta không thể tự quyết định được". Thẩm Tề nghe tôi nói thế, sắt mặt lại, nói: "Đã là như thế, đệ sẽ không quấy rầy đại tẩu nữa. Sáng sớm ngày mai chúng ta gặp nhau ở chổ Lão phu nhân vậy". Tôi cười đáp: "Bất cứ khi nào cũng kính cẩn đợi chờ". Thẩm Tề phẩy tay áo, xoay người bỏ đi.

(1) Trích hai câu thơ trong bài Bồ tát man - Thư Giang Tây Tạo Khẩu bích của tác giả Tân Khí Tật.

Minh Nguyệt Hân Nhi vỗ tay nói: "Thiếu phu nhân, cô thật là bản lĩnh. Có thể làm một người cả ngày mặt không chút thay đổi tức đến như thế, Minh Nguyệt Hân Nhi em quả thật bội phục cô rồi".

Tôi lắc đầu nói: "Minh Nguyệt Hân Nhi, em chớ vội đắc ý. Bây giờ việc này có chút khó xử lý".

Minh Nguyệt Hân Nhi hỏi: "Vì sao? Vừa nãy cô và Tam công tử nói gì mà bí hiểm thế? Em nghe chẳng hiểu câu nào".

Tôi đáp: "Y bảo chúng ta coi như chuyện mười hai vạn lượng bạc kia chưa từng xảy ra".

"Y điên à?". Minh Nguyệt Hân Nhi có phần cường điệu kêu lên: "Thiếu phu nhân, cô không đồng ý đấy chứ?".

Tôi thở dài nói: "Ta chưa đồng ý. Thế nhưng y lại lợi dụng điểm yếu để uy hiếp ta, nếu ta không đồng ý, y sẽ nói chuyện Sở Thiên Khoát là Tiêu Tiếu cho Lão phu nhân".

"Y muốn nói thì cứ để cho y nói. Việc này cũng chẳng có gì to tát hết. Trong lòng Lão phu nhân cũng biết, người Tiêu Tiếu thích là Minh Nguyệt Hân Nhi em, thật tình chẳng liên quan gì đến Đại thiếu phu nhân. Hơn nữa, Tiêu Tiếu là huynh đệ của Tiết vương gia, Lão phu nhân có thể làm gì huynh ấy?". Minh Nguyệt Hân Nhi không đồng ý nói.

Lời con bé có một câu thật sự nói ra được suy nghĩ của tôi. Đó chính là "Tiêu Tiếu là huynh đệ của Tiết vương gia, Lão phu nhân có thể làm gì huynh ấy". Tiêu Tiếu đã có Tiết vương gia làm chỗ dựa, Lão phu nhân hẳn sẽ không làm khó cho y.

Ban ngày thì bận rộn ở phường rượu, buổi tối tôi trờ về Thẩm gia. Bệnh tình của Thẩm Hồng đã khởi sắc nhiều, nhưng cả người vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhớ mãi không quên được Liễu Vũ Tương.

Trong lòng tôi vẫn còn nhớ chuyện mùa thu năm ngoái, vì tôi, chàng không tiếc đoạn tuyệt với Thẩm gia, muốn dắt tôi trốn đi. Hiện giờ thấy chàng thế này, trái tim tôi trong thoáng chốc lạnh nhạt đi nhiều lắm. Tôi biết dù mình có làm gì đi chăng nữa, cũng thua xa Liễu Vũ Tương.

Hầu hạ Thẩm Hồng nằm ngủ xong, một mình tôi trở về phòng. Thời tiết tháng Năm vẫn còn se lạnh. Ánh nến chập chờn chiếu chiếc bóng của tôi lên vách tường, thân đơn bóng chiếc, trong dạ tôi cảm thấy thê lương không sao tả xiết.

Ánh trăng rất đẹp. Trời thanh vắng quầng trăng yên ả. Ánh trăng như vậy vốn thực thích hợp đi dạo trong vườn, nhưng từ dạo năm ngoái, sau khi suýt bị người ta bóp cổ chết trong rừng trúc, tôi rất ít khi một mình ra ngoài. Trong đại viện Thẩm gia to bự này, rốt cục cất giấu những thứ gì, không ai biết cả.

Tôi giở sách ra đọc một lúc. Ánh đèn có phần tối đi, tôi bén mở ống đèn, lấy bấc ra, dùng thoa cài tóc gảy vài cái, đặt về một lần nữa, đèn mới sáng thêm nhiều. Lúc này, bên ngoài tí tách mưa rơi. "Đèn thanh tỏa bóng người chớm ngủ, ngoài song mưa tạt chẳng ấm lòng (2)". Tôi đang đọc bài Giang Thành Tử của Tô Đông Pha hoài niệm thê tử Vương Phất đã mất, chỉ cảm thấy cõi lòng tê tái.

(2) Trích từ bài thơ trong bài Táng hoa từ của Lâm Đại Ngọc thuộc hồi 27 tác phẩm Hồng Lâu Mộng của tác già Tào Tuyết Cần.

Đúng lúc này có người gõ cửa phòng. Tôi mở cửa ra nhìn, là Bảo Bảo.

Dưới ánh đèn sáng rọi, tôi thấy mắt cô bé đỏ hoe, hình như đã khóc, quần áo trên người cũng ẩm ướt hơn phân nửa. Trên tay cô bé đang bưng một bát cháo cải ngạnh (3) nóng hổi. Tôi vội để cô bé bước vào, nói: "Bảo Bảo, đã trễ thế này, sao em còn chưa ngủ? Còn bưng cháo đến cho ta ăn, hiếm ai có lòng như em".

(3) Tên gọi ba loại cải cuống cứng gồm củ cải, cải canh và cải trắng.

Bảo Bảo cười cười, nhưng nụ cười lại rất khó coi, dường như muốn khóc vậy. Tôi thấy thế, trong lòng nhất thời có chút khó chịu, hỏi: "Bảo Bảo, rốt cục em sao thế? Dáng vẻ sao lại thế này?".

Bảo Bảo gượng cười lắc đầu, đáp: "Thiếu phu nhân, em không sao hết. Chỉ là nghe nói ca ca em bị bệnh, lòng dạ nhất thời khó chịu một chút thôi".

Tôi rất ít khi thấy Bảo Bảo kể về chuyện nhà, hiện giờ nghe cô bé nói trong nhà còn có một ca ca, hết sức ngạc nhiên, hỏi: "Bảo Bảo, trong nhà em còn một ca ca? Sao trước kia chưa bao giờ nghe em nhắc đến?".

Bảo Bảo gật đầu nói: "Lúc em mới hai ba tuổi thì mất mẹ, đến khi năm tuổi cha lại qua đời. Trong nhà chỉ còn em và một ca ca lớn hơn mười một tuổi. Ca ca nuôi em khôn lớn, đối xử với em tốt lắm. Năm em được mười tuổi, ca ca lấy tẩu tẩu, tẩu tẩu là người có tâm địa độc ác, tẩu ấy gạt ca ca, bán em làm thiếp cho một lão già hơn sáu mươi tuổi. Nửa đêm em trèo tường ra, trốn về nhà. Lão già kia tìm đến tận cửa, tẩu tẩu vừa đánh vừa mắng em, ca ca cũng không dám tiếp tục đón nhận em nữa, mặc cho em bị lão già kia kéo đi. Đáng tiếc lão già kia số mệnh không tốt, hôm lão ta lôi em về thì bị trúng gió mà chết. Em lại lén chạy về nhà với ca ca. Những ngày sau đó, tẩu tẩu mắng mỏ đánh đập em tàn tệ, nhưng ca ca không dám hé răng lấy một câu. Hai năm sau, tẩu tẩu lại bán em đi một lần nữa để làm con dâu nuôi từ bé cho một gia đình nọ. Em sống ở gia đính đó chưa được nửa năm thì nhà đó làm ăn thất bát, gia cảnh suy đồi, lại bán em cho Thẩm gia làm nha hoàn. Lúc em mới bắt đầu vào Thẩm gia, Cúc ma ma động một tí là đánh mắng em, bọn nha hoàn lớn hơn cũng bắt nạt em. Mãi đến khi em theo Băng Nhi tiểu thư thì mới sống yên lành". Bảo Bảo kể về quá khứ của mình, nói đến chỗ xúc động, nước mắt chảy mãi không ngừng.

Mỗi người đều có nỗi sầu, muốn giấu mà lại giấu đầu hở đuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play