Một lát sau, Cúc ma ma đã đi đến trước mặt tôi. Thứ bà ta nhìn thấy trước tiên hiển nhiên là tôi đang mặc bộ y phục vải thô, ngay tiếp đó, là những vật dụng rách tươm trong căn nhà tranh của tôi và bếp lò. Đầu tiên Cúc ma ma phất khăn tay, nói những lời quái dị: “Khụ khụ khụ…Ta nói đây không chỉ là gia đình nghèo, mà còn là gia đình bần cùng khốn khổ ấy chứ, đúng thật là dọa người ta quá. Vừa bừa vừa bẩn, ôi chao, ta nói còn cả ruồi bọ, thật bẩn quá đi, làm bẩn hết cả giày của ta rồi, cả y phục nữa chứ. Y phục của ta là kỹ nghệ hàng thêu Tô Châu, phía trên mặt vải khảm sợi tơ vàng mỏng như cánh ve, chỉ riêng một tay áo đã có thể mua không biết bao nhiêu căn nhà nát như thế này rồi”.

Cúc ma ma nói rất khó nghe, mấy người hàng xóm ở hiện trường lúc đó liền thay đổi sắc mặt.Tuy bà ta chỉ mắng gia đình tôi nghèo khổ, nhưng chắc chắn đã mắng gộp cả những nhà hàng xóm vào. Có điều xung quanh nhà tôi đều là người thuần phác, thấy Cúc ma ma tới tìm tôi, tưởng là khách nhà tôi, họ đều chịu đựng không nói một lời.

Tôi nở nụ cười, chậm rãi đứng lên, cầm một bàn nước sôi đến bên cạnh Cúc ma ma, nhìn chòng chọc bà ta một lúc.

Cúc ma ma suy cho cùng vẫn có phần không vững dạ. Bà ta thấy tôi nhìn mình không chớp mắt, trong lòng rất mất tự nhiên, vẫy vẫy khăn tay nói: “Nhìn cái gì, ngươi nhìn cái gì hả? Ngươi tưởng mình là ai? Ngươi tưởng ngươi vẫn là Thiếu phu nhân Thẩm gia à?”

Tôi cười đáp: “Ta chẳng phải là ai cả, nhưng ta cũng có cách làm cho kẻ khác không la lối om sòm trước cửa nhà ta”. Tôi vừa nói vừa hắt bát nước trong tay vào mặt Cúc ma ma. Trước khi hắt, tôi thong thả chờ cho nước nguội bớt, nếu vừa bắt đầu đã hắt ngay, không chừng trên mặt Cúc ma ma sẽ bỏng rộp mấy cái mụn nước. Trong lòng tôi bỗng nhiên thấy vui sướng hẳn lên. Việc này vốn chỉ có Minh Nguyệt Hân Nhi mới làm được, nhưng hiện giờ tôi cũng học theo, hơn nữa sau khi làm xong, quả nhiên trong đầu cảm thấy rất thoải mái.

Cúc ma ma nhất thời giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, kêu ầm lên, vừa kêu vừa nhảy, dáng vẻ hết sức tức cười. Mấy người hàng thấy vậy, đều vỗ tay hưởng ứng. Còn có mấy người to gan hơn, đến gần nhổ nước bọt vào Cúc ma ma.

Thời gian qua, Cúc ma ma tác quai tác quái ở Thẩm gia quen rồi, chưa từng phải chịu đựng cơn giận như vậy, lập tức hét lớn: “Lãnh Cửu Dung! Ngươi đừng quên thân phận của mình! Hiện giờ ngươi đã không còn là Thiếu phu nhân Thẩm gia nữa rồi, chỉ còn là một con nha đầu nhà quê mà thôi!”.

Tôi mỉm cười: “Cúc ma ma, ta chưa từng quên thân phận của mình, xem ra chỉ có bà là quên thân phận của mình thôi! Hiện tại tốt xấu gì cũng là trước cửa nhà ta, chứ không phải là Thẩm gia nơi bà ra oai thành thói!”.

Cúc ma ma lập tức càng thêm chột dạ, vì muốn hạ nhục tôi nên bà ta không mang theo nha hoàn. Bà ta lập tức đập mạnh tờ giấy trong tay xuống bàn, nói: “Lãnh Cửu Dung, đây là hưu thư [1] Đại công tử đưa cho ngươi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi! Hôm nay các ngươi đối xử với ta như thế nào, ta sẽ nhớ kỹ, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm người đến phá tan chỗ này của các ngươi!”.

[1] Thư bỏ vợ, thư ly dị

Hưu thư của Thẩm Hồng rốt cục vẫn đến đây, chuyện này sớm đã nằm trng dự liệu của tôi, trong lòng tôi mặc dù vẫn có chút không thoải mái nhưng không phải là dáng vẻ không chống đỡ nổi như ngày hôm qua. Ngược lại, những lời Cúc ma ma nói mới khiến tôi lo lắng. Tôi không khỏi cảm thấy mình hành động quá lỗ mãng, Cúc ma ma tuyệt đối là người có thù tất báo. Hôm nay bà ta nói sẽ có một ngày đến phá “Lục Lý phường” (tôi ở trong thôn nhỏ này), dĩ nhiên sau này sẽ dẫn người đến. Tôi thực sự không muốn vì sự sung sướng nhất thời của mình mà làm liên lụy đến bà con chòm xóm.

Tôi suy nghĩ một chút, cười nói: “Cúc ma ma, mọi người đều biết Lãnh Cửu Dung ta có Tiết vương gia che chở. Hưu thư bà đưa, ta nhận. Có điều nếu bà dẫn người đến, làm nhiều bất lợi với bà con ở đây, ta tin rằng, cho dù ta tán thành, Tiết vương gia cũng không chịu tán thành. Nếu bà không tin, cứ dẫn người đến thử xem”.

Sắc mặt Cúc ma ma nhất thời chuyển thành màu gan lợn. Ngày ấy tỷ thí tửu vĩ công, Tiết vương gia nhún nhường ba phần với tôi, hiển nhiên bà ta đã nhìn thấy toàn bộ. Bây giờ nghe ta nhắc lại chuyện xưa, trong dạ bà ta cũng có phần sợ hãi. Dù sao Tiết vương gia kai cũng là người nắm quyền sinh quyền sát.

Cúc ma ma ngay tức khắc cười bồi nói: “Cửu Dung cô nương sao lại nói thế? Bà già này chỉ đùa chút thôi. Cô nương đừng để bụng. Hiện giờ cũng không còn sớm nữa, bà già này nên về bẩm báo với Lão phu nhân thôi”. Cúc ma ma vừa nói vừa vội vàng đi ra. Đến bậc thềm cửa rất là cao, bà ta vội quá không nhìn đường, liền vấp phải ngã vật xuống đất. Bà con hàng xóm lại cười ầm lên một lần nữa. Cúc ma ma bất chấp cơn đau, cũng bất chấp bẩn thỉu, lại càng bất chấp những cái khác, cuống quýt đứng lên khập khiễng bỏ đi.

Ngay sau đó, hàng xóm láng giềng vây lại, tới tấp hỏi han tìm hiểu chuyện tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm. Tôi mở ra bức hưu thư của Thẩm Hồng, chỉ thấy trên mặt giấy trắng mực đen viết tôi phạm phải điều thứ nhất “Không sinh được con” trong “Thất xuất chi điều” [2], không khỏi nở nụ cười: Tôi và Thẩm Hồng vốn chưa bao giờ chung chăn gối, lấy đâu ra con chứ? Chữ trên mặt trước bức thư là thể chữ giống nhau, song hai chữ “Thẩm Hồng” ở mặt sau khác với mặt trước. Có thể thấy rằng, hiển nhiên là người khác đã viết xong bức thư này, cỉ còn chờ ngày hôm qua Thẩm Hồng bị tôi chọc tức bỏ về ký tên. Hai chữ “Thẩm Hồng” ký qua quýt lộn xộn, cũng biết trong lúc ký tên, trong lòng Thẩm Hồng bất an ra sao.

[2] Bảy cớ bỏ vợ trong thời phong kiến, bao gồm: “Không sinh được con, dâm đãng, không hiếu thảo với cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông và bị bệnh nan y.

Tôi cũng chiếu theo tội thứ nhất “Không sinh được con”trong bức hưu thư viết nói cho hàng xóm láng giềng. Những người hàng xóm nhất thời nói cái gì mà hiểu rõ rồi, tóm lại là khuyên bảo tôi chớ đau lòng, chớ khổ sở, dù sao vẫn có thể tìm một chỗ nương tựa tốt hơn. Hàng xóm của tôi đều là những người hết sức nhiệt tình thuần phác. Bọn họ khuyên tôi hồi lâu mới ào ào đi về. Bản thân tôi cảm thấy, bọn họ còn tức giận hơn cả mình, trong lòng tôi đã bình bản như trước.

Tôi vốn muốn đốt hưu thư đi, nhưng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không bỏ nó vào trong bếp lò. Cất kỹ hưu thư xong, tôi lại chạy ra ngoài, xem chuồng nuôi thỏ của mình.

Chuồng nuôi thỏ của tôi đã hơi sụp xuống, một năm trước lúc tôi xuất giá, thỏ cũng đã chạy biệt tăm.

Tôi sửa lại chuồng thỏ xong thì chạy ra đường, mua liền sáu con thỏ. Lúc trở lại, trên đường có người nhận ra tôi là Thiếu phu nhân Lãnh Cửu Dung của Thẩm gia, thấy tôi ăn vận như bây giờ thì chỉ chỉ trỏ trỏ. Trước nay, tôi đều không để tâm đến những thứ đó, chỉ mang thỏ của mình đi về nhà.

Buổi tối, Bảo Bảo lại đến chỗ tôi, đi cùng cô bé còn có Băng Ngưng. Lúc đó, hai cha con đang ăn cơm.

Mắt Bảo Bảo đỏ hoe, sắc mặt Băng Ngưng cũng rất khó coi. Tôi không nói gì, xới cho mỗi người thêm một bát cơm nữa.

Bảo Bảo vừa mới cầm lấy đũa, liền không nhịn được chảy nước mắt. Cô bé nức nở nói: “Thiếu phu nhân, Minh Nguyệt Hân Nhi…”. Lòng tôi chùng xuống: Minh Nguyệt Hân Nhi làm sao rồi? Chẳng lẽ… tôi thật sự không dám nghĩ tiếp.

Cũng may, Bảo Bảo chỉ nói là: “Minh Nguyệt Hân Nhi bị Cúc ma ma đánh”.

Tôi khẽ thở phào, hỏi: “Vết thương thế nào? Có nghiêm trọng không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play