Một đêm không ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Nguyệt Hân Nhi bưng cháo tiến vào, cười nói: “Tỷ tỷ ăn chút gì đi. Không biết Băng Ngưng đi đâu từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa về”.
Tôi cả kinh, nói: “Băng Ngưng vẫn còn chưa về?”. Minh Nguyệt Hân Nhi ngạc nhiên gật gật đầu: “Vâng”.
Trong lòng tôi kinh hãi, Băng Ngưng làm việc xưa nay thỏa đáng, nếu không phải vì đã xảy ra chuyện gì, sao vẫn còn chưa về? Tôi kể chuyện tối hôm qua căn dặn Băng Ngưng đến Tiết vương phủ cho Minh Nguyệt Hân Nhi nghe.
“Tỷ tỷ”, Minh Nguyệt Hân Nhi kêu lên: “Băng Ngưng muội muội võ công cao cường, rất ít người là đối thủ của muội ấy. Cho dù là thị vệ của Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên mai phục ở Tiết vương phủ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Băng Ngưng”.
Lời Minh Nguyệt Hân Nhi nói không phải là không có lý. Tôi chậm rãi gật đầu: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội nói cũng đúng. Đã vậy, chúng ta cứ chờ thêm lúc nữa”. Thế là, tôi cùng với Thư Vũ, Minh Nguyệt Hân Nhi tiếp tục ngồi chờ, nhưng chờ đến khi mặt trời lên cao ba con sào cũng vẫn không thấy bóng dáng của Băng Ngưng, càng khỏi nói đến Tiết Tú Cát.
Lúc này, tôi đã xác định rằng Băng Ngưng đã xảy ra chuyện, lại không có cách nào, chỉ có thể ngồi yên chờ đợi, trong lòng chán nản không nói nên lời. Loại chán nản này từ xưa đến nay tôi chưa từng cảm nhận được. Nhưng hiện giờ, nó lại đụng chạm đến tâm linh tôi một cách mãnh liệt nhường này. Trái tim tôi nặng nề chìm nổi, lên lên xuống xuống, không bến không bờ. Những người trong phòng cũng không một ai đám nói tiếng nào.
Cứ như vậy không biết bao lâu sau, bỗng nhiên có thái giám đến báo: “Nương nương, Trương quốc sư đã đến”. Trương quốc sư mà thái giám kia nói chính là Trương Đạo Cơ. Hoàng thượng từng đích thân ra lệnh, để tiện cho gã luyện chế đan được, có thể cho phép gã đi lại trong hậu cung.
Giờ tôi mới hồi phục tinh thần, trộm nghĩ nếu Trương Đạo Cơ đến đây, có lẽ là liên quan đến chuyện của Băng Ngưng muội muội. Tôi trầm ngâm nói: “Một khi đã vậy, hãy mời Quốc sư chờ trong chính đường đi”. Tiểu thái giám vâng mệnh bước ra.
Tôi chỉnh lại trang dung, dẫn theo Thư Vũ băng qua dãy hành lang gấp khúc, đi vào chính đường, quả nhiên thấy Trương Đạo Cơ đang ngồi đó.
Trương Đạo Cơ thấy tôi, vẫn tùy tiện ngồi yên tại chỗ, cũng chẳng buồn đứng lên, chỉ chắp tay nói: “Thục phi nương nương nửa buổi mới đi ra, người thật là ra vẻ quá đấy”.
Mặt tôi lộ vẻ không vui, nói: “Trương quốc sư, mặc dù nói ngài là quốc sư do Hoàng thượng ngự phong, nhưng bản cung cũng là Thục phi thống lĩnh hậu cung. Đây là khẩu khí mà ngài nên nói với bản cung sao?”.
Trương Đạo Cơ có phần không cho là phải, nói: “Nương nương, ta ấy à, cũng không hay là người biết nhiều hay ít. Nhưng chuyện đã đến nước này, chúng ta cứ nói toạc ra đừng ngại. Người cũng không cần phải ở trước mặt ta bày ra cái mác Thục phi, chức Thục phi này người có thể làm được mấy ngày còn chưa biết đâu?”.
Tôi điềm nhiên như không, Thư Vũ nói: “Trương đại nhân ngài nói những lời này với nương nương là có ý gì?”.
Trương Đạo Cơ bật cười ha ha: “Nương nương, ta nghĩ người đã biết chuyện gì xảy ra rồi nhỉ. Ngâm Tuyết quận chúa và Tiết Tú Cát đã rơi vào tay chúng ta. Ta và Vệ đại nhân đã sai người mai phục thiên la địa võng ở Tiết vương phủ từ sớm rồi, do Khúc Lân Linh đích thân dẫn đầu. Huống chi, Khúc Lân Linh và Công Tôn Vũ Nương ám sát Thục phi nương nương không thành, ngược lại còn bị Tiết vương gia giết chết nữ nhân Công Tôn Vũ Nương mà hắn yêu thương, sao hắn lại không hận Ngâm Tuyết quận chúa thấu xương chứ? Thục phi nương nương, người cứ đợi đến lúc nhặt xác cho người nên nhặt xác đi”.
Trong lòng tôi run lên, nhưng vẻ mặt vẫn dửng dưng. Tôi hờ hững nói: “Trương đại nhân, nếu ngài muốn đối phó với Băng Ngưng hoặc là Tiết Tú Cát, vậy thì hôm nay cũng sẽ không đến tìm bản cung”.
Trương Đạo Cơ hình như không ngờ rằng tôi lại bình tĩnh như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc. Nhưng gã lập tức nói: “Nếu nương nương đã đoán được ý đồ của ta, ta cũng không cần phải che giấu nữa. Thục phi nương nương, hôm nay ta đến tìm nương nương là muốn trao đổi với nương nương”.
“Ồ? Trương đại nhân có gì thì cứ nói đi.” Tôi vẫn hờ hững, tựa như hoàn toàn không chút hứng thú với những lời của Trương Đạo Cơ.
Trương Đạo Cơ hình như lại có chút căng thẳng, gã ra vẻ bình tĩnh, nói: “Thục phi nương nương, ta nghe nói trước khi Ngâm Tuyết quận chúa trở thành quận chúa, vốn là cung nữ của người. Mà chuyện tình giữa nương nương và Tiết vương gia...”, gã nói đến đây, tự mình cười trước: “lại càng là điều người trong thiên hạ ai nấy đều biết. Ta nghĩ, nương nương chung quy vẫn không muốn trơ mắt nhìn Ngâm Tuyết quận chúa và cốt nhục duy nhất của Tiết vương gia chết đi như vậy đâu”.
Tôi cố gắng nhẫn nhịn, không nói câu nào. Trương Đạo Cơ đành phải tiếp tục: “Ta và Vệ đại nhân thông cảm với tâm tình của Thục phi nương nương, đặc biệt đến tiến hành cuộc trao đổi này với Thục phi nương nương. Chỉ cần Thục phi nương nươmg đáp ứng điều kiện của ta, ta và Vệ đại nhân đều bằng lòng buông tha Ngâm Tuyết quận chúa và tiểu thế tử một cách vô điều kiện”.
Tôi hỏi: “Điều kiện của Trương đại nhân là gì? Bản cung phải xem có đáng cân nhắc hay không thì mới có thể ra quyết định được”.
Trương Đạo Cơ cười khan hai tiếng, tiếp tục nói: “Thân thể của Hoàng thượng, mắt trông càng ngày càng suy yếu, ước chừng chỉ vài ngày nữa sẽ thăng thiên. Đến lúc đó, đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ của Hoàng thượng - đó là do ta và Vệ đại nhân vừa mới tìm thấy trong dân gian giúp người, do ngày xưa người cải trang đi vi hành và đã sinh ra nó cùng một nữ tử dân gian. Đứa bé kia đã sắp bốn tuổi, tên là Tứ Lang - sau khi Hoàng thượng thăng thiên thì Tứ Lang sẽ lên ngôi hoàng đế. Có điều nó vẫn là hòn ngọc rớt biển sâu của Hoàng thượng, đến từ dân gian, ta và Vệ đại nhân hy vọng Thục phi nương nương có thể nhận đứa bé này làm con của mình, cùng ta và Vệ đại nhân ủng hộ lập nó lên ngôi hoàng đế. Đến lúc đó, Thục phi nương nương chính là Hoàng thái hậu. Với Thục phi nương nương mà nói, đây là chuyện trăm điều lợi mà không một điều hại, chẳng hay ý của nương nương thế nào?”.
“Ha ha.” Cuối cùng tôi cũng hiểu được ý đồ của Trương Đạo Cơ. Gã sợ sức mạnh mà gã và Vệ Cần Thiên hiệu triệu không đủ hùng mạnh, không thể thuyết phục ủng hộ lập dứa bé dân gian kia đăng cơ cho nên mới muốn uy hiếp tôi giúp.
Tôi dửng dưng nói: “Trương đại nhân nói lời ấy trái lại đã sai rồi. Bản cung trước nay chưa bao giờ bị người khác uy hiếp. Theo bản cung biết, hiện giờ các trọng thần trong triều như tả hữu thừa tướng Tần Lan Đình, Thôi Văn Kiệt đang dẫn dắt một nhóm các đại thần là cánh tay đắc lực của triều đình, vẫn giữ thái độ phản đối các quyết sách của Trương đại nhân và Vệ thủ phú. Nếu hai vị đại nhân muốn lập tân hoàng đế, chắc hẳn cũng không thể không dẹp yên triều thần. Nếu bản cung không gật đầu ưng thuận nhận nuôi đứa bé tên Tứ Lang này, chẳng lẽ Trương đại nhân và Vệ đại nhân có thể tìm được vị phi tử thứ hai trong hậu cung này có khả năng làm yên lòng chúng thần sao? Đến lúc đó nếu triều thần phản đối, hai vị đại nhân cũng sẽ giết sạch triều thần được ư?”.
Trương Đạo Cơ nghe lời tôi nói, gần như muốn giậm chân vì giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn đè nén lửa giận trong lòng, gã âm trầm hỏi: “Ý của Thục phi nương nương là không chịu hợp tác với chúng ta? Một khi đã vậy, cùng lắm thì chúng ta liều mình cá chết lưới rách, trở về ta sẽ đưa đầu của Ngâm Tuyết quận chúa và Tiết Tú Cát đến đây”.
Tôi thấy Trương Đạo Cơ vừa đấm vừa xoa, càng quả quyết gã muốn lấy bằng được, vì thế thủng thẳng nói: “Nếu Trương đại nhân muốn đưa thì cứ đưa đến đi. Ta cũng sẽ giúp Trương đại nhân và Vệ đại nhân tặng lại đầu của Ngâm Tuyết quận chúa đến Na Lâm. Về phần Hoàng đế Đông Ngụy nghĩ thế nào về chuyện này, bản cung không thể biết được. Nửa đời này của bản cung, chưa bao giờ chịu sự uy hiếp của bất cứ kẻ nào. Nếu Trương đại nhân đã đến đây tìm bản cung thì nên biết tính tình của bản cung mới phải”.
Trán Trương Đạo Cơ đã lấm tấm mồ hôi. Sau một lúc lâu, rốt cục gã hỏi: “Vậy tóm lại Thục phi nương nương có ý gì? Có thể nói rõ ra hay không?”.
Tôi mỉm cười: “Trương đại nhân về nghỉ ngơi trước đi. Bản cung cũng hơi mệt, không tiếp đón được nữa. Về chuyện mà Trương đại nhân nói, bản cung phải cân nhắc kỹ lưỡng đã, đây dù sao cũng là chuyện lớn liên quan đến cả đời bản cung”.
Trương Đạo Cơ cười giảo hoạt, nói: “Đã vậy, ta sẽ trở về chờ tin tốt lành của Thục phi nương nương. Nhưng mà, hy vọng nương nương đừng suy nghĩ lâu quá là được. Ta sợ cho dù ta và Vệ đại nhân kiên nhẫn chờ được thì bệnh tình của Hoàng thượng cũng không chờ được. Nếu trong ba ngày mà Thục phi nương nương còn chưa có câu trả lời, ta và Vệ đại nhân đành phải nghĩ biện pháp khác. Tuy rằng nương nương nói rất có lý, nhưng dù sao đi nữa người sống cũng không thể bị những luật lệ cứng nhắc hại chết được, phải không nào?”. Trương Đạo Cơ nói xong, cười ha ha sải bước ra ngoài.
Trương Đạo Cơ vừa mới ra khỏi chính đường của Sư Cưu cung, Minh Nguyệt Hân Nhi đã chạy ra từ mé bên, nhổ toẹt một bãi nước bọt vào bóng gã.
“Nương nương, không biết ý của người thế nào?”, Thư Vũ hỏi bên tai tôi.
Tôi nói: “Cô cô cho là thế nào?”.
Thư Vũ nhìn chăm chú vào mắt tôi, đáp: “Nô tỳ cho rằng nương nương đang dùng kế hoãn binh”.
Tôi chậm rãi gật gật đầu: “Hiện giờ Băng Ngưng và Tứ Cát đang ở trong tay bọn chúng, bản cung tạm thời lại không có người tài nào có thể sử dụng. May mà hai lão tặc Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên này vì muốn dẹp yên trọng thần, cho Tứ Lang gì đó kia đăng cơ một cách danh chính ngôn thuận nên mới đến cầu khẩn bản cung. Bằng không, Băng Ngưng là quận chúa Đông Ngụy có lẽ còn có thể may mắn thoát khỏi khó khăn, chứ Tú Cát mồ côi của Tiết vương gia, chỉ sợ không giữ được mạng”.
Thư Vũ không phải không có lo âu, nói: “Nương nương, chúng ta chỉ có thời gian ba ngày. Liệu kịp không?.
Tôi hơi chau mày, nói: “Ta cũng không biết. Có điều luôn có một điểm có thể xác định được. Bất luận là Băng Ngưng, Tú Cát hay là Hoàng thượng, trong vòng ba ngày này chắc chắn vẫn an toàn. Về phần sau ba ngày như thế nào, phải xem ông trời muốn an bài ra sao”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT