Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy chuyện này chỉ cần Lão phu nhân chịu mở lưới phóng sinh là Liễu Vũ Tương có thể được cứu. Lão phu nhân không phải là người không khôn khéo, bây giờ bà đang nổi nóng nên quyết định đưa ra khó tránh khỏi có phần cực đoan. Nếu có thể phân tích kỹ lưỡng cho bà về vô số những truyện trùng hợp xảy ra, hoặc là nếu có thể giúp bà suy nghĩ rõ ràng, lúc đó bà sẽ tha cho Liễu Vũ Tương cũng không chừng. Nghĩ đến những điều này, tôi không chút do dự xoay người đi đến phòng ngủ của Lão phu nhân. Xảy ra chuyện như vậy, tôi cảm thấy trong lòng bà hiển nhiên cũng bốn bề dậy sóng, muôn vàn tâm tư, không thể đi vào giấc ngủ.
Giữa mưa sầu gió thảm, đèn lồng bằng giấy trong sân đều rách tả tơi, bay túa ra bốn phía. Chỉ có hai ngọn đèn lưu ly trước cửa chính đường còn loé lên ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, từ xa nhìn lại, hệt như ma trơi ở chốn âm ty.
Quẹo vào hành lang khúc khuỷu bên cạnh chính đường, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi, đang toét miệng cười hì hì. Trong chốc lát ấy, tôi còn tưởng mình gặp quỷ, bị doạ đứng sững lại. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nhìn chăm chú một chốc, tôi mới phát hiện đó là Cúc ma ma. Lúc này, ánh mắt bà ta không còn ngạo mạn đắc ý như trước kia nữa, cũng không linh hoạt như lúc ở bên cạnh Lão phu nhân. Vẻ mặt bà ta hiện lên nét cười không thể che giấu, nhìn trong bóng tối, còn có vẻ gần như điên khùng.
Thấy tôi, bà ta trừng to hai mắt, nói: “Tiểu thiếu phu nhân, cô muốn đi gặp Lão phu nhân, giúp Liễu Vũ Tương rửa sạch oan tình à?”.
Tôi không khẳng định, cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: “Mong Cúc ma ma châm chước” .
“Ta châm chước? Ha ha ha, ngươi cho rằng ta canh giữ ở đây để làm gì? Ngươi cho rằng ta có thể châm chước sao? Ta khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng nhiều như vậy mới chờ được đến ngày hôm nay. Ngươi cho rằng ta sẽ châm chước sao?” Cúc ma ma mặt mày nhăn nhó hết sức khó coi, ánh mắt lập loè bất định.
Tôi vẫn chỉ lạnh nhạt nói: “Mong Cúc ma ma châm chước” .
“Châm chước? Lại là châm chước! Ha ha ha, đây là chuyện cười xuôi tai nhất ta nghe được trong năm nay. Không chỉ Liễu Vũ Tương phải chết, Thẩm Hồng phải chết, mà kể cả ngươi, Lãnh Cửu Dung, cũng không thể sống trên đời này được!” Cúc ma ma chỉ thẳng vào người tôi, rát hơi bỏng họng, nói như kẻ tâm thần. Tiếng sấm chợt rền lên, lời nói của bà ta bị nhấn chìm nhanh chóng, thần thái lại vẫn chẳng giảm vẻ điên điên khùng khùng.
Tôi mặt không đổi sắc, nhìn bà ta nói: “Cúc ma ma, bà luống cuống rồi” , nói xong xoay người định đi. Nếu Cúc ma ma canh chừng ở đây, tiếp tục quấy rầy cũng chỉ uổng công, tôi không cần phải tiếp tục nữa.
Đi được vài bước, tôi chợt nghe thấy Cúc ma ma thì thào tự nói với mình: “Ngày mai chính là sinh thần hai mươi tám tuổi của Phúc Nhi. Cái chết của Liễu Vũ Tương đối với nó mà nói, là lễ vật hậu nhất. Phúc Nhi, Phúc Nhi…” . Trong tâm tư, tôi có đôi phần ngờ vực: Phúc Nhi là ai? Là Nhị công tử Thẩm Phúc sao? Rõ ràng Thẩm Phúc mới hai mươi bảy tuổi. Rốt cục là Phúc Nhi nào lại thâm thù đại hận với Liễu Vũ Tương sâu sắc như thế, muốn Liễu Vũ Tương phải lấy cái chết để bồi thường? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không rõ. Vì thế tôi không nghĩ nữa. Có lẽ đêm nay Cúc ma ma bị điều gì đó kích động, nói năng mới lộn xộn thế. Bà ta đã không còn trẻ nữa, khuôn mặt nhăn nheo cả rồi. Bà ta đi theo Lão phu nhân mấy chục năm nay mà vẫn lẻ loi một bóng, bày mưu tính kế tường tận nhưng bản thân lại chẳng có được gì. Bà ta cũng là một kẻ đáng thương.
Không thể tìm Lão phu nhân được nữa, người duy nhất có thể gửi gắm hi vọng chính là Thẩm Hồng. Lần trước tôi bị vu cáo trộm báu vật, Thẩm Hồng còn tin tôi cứu tôi huống chi là Liễu Vũ Tương mà chàng gian truân đỡ đần [1], yêu mến vô ngần.
Lúc nhìn thấy Thẩm Hồng, tôi mới biết rằng rốt cục mình đã tới muộn một bước. Tình cảnh của Thẩm Hồng luôn không khả quan lắm, nhưng vẫn có lúc tỉnh tảo minh mẫn. Song hiện giờ, chàng đã hoàn toàn hôn mê. Bất kể gọi to thế nào, chàng vẫn ngủ say tới mức tràn đầy tử khí, hoàn toàn không có sức sống. Phút chốc, trong lòng tôi có chút kinh hoàng, vì thế bèn dùng ngón tay thử thăm dò hơi thở của chàng, nhưng lại phát hiện hơi thở vẫn tồn tại, hơn nữa còn rất an ổn. Liên tiếp gọi mà không tỉnh, hơn phân nửa là bị người ta hạ dược để ngủ sâu rồi.
Tôi ngơ ngác ngồi trước giường Thẩm Hồng, ngồi cả nửa buổi, bụng dạ rối ren không sao chịu nổi. Hiện tại người duy nhất có thể cứu Liễu Vũ Tương chỉ còn Băng Nhi thôi, nhưng sáng mai cô mới về, về lúc nào thì vẫn chưa xác định được, mà tang tảng sáng mai Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu nọ đã bị người ta dùng tội danh “gian phu dâm phụ” áp giải đến từ đường nhà họ Thẩm, chờ diễu phố thị chúng và nhốt rọ lợn rồi.
Rốt cuộc thì tôi phải làm thế nào mới được đây? Tôi ngồi trước giường Thẩm Hồng, suy nghĩ thật lâu, mặc cho mưa cứ tí tách ngoài cửa sổ. Đợi đến khi hoàn hồn, tôi nhìn ra cửa sổ, không ngờ trời đã sáng rõ.
Minh Nguyệt Hân Nhi bắt đầu gọi to tên tôi từ bên ngoài, tựa như hết sức cấp thiết. Tôi mở cửa phòng, nói với ra: “Có chuyện gì thế?”
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi từ trong phòng Thẩm Hồng đi ra, trước tiên miệng há hốc như quả trứng gà, tiếp đó mới hét to: “Tiểu thiếu phu nhân, việc lớn không ổn rồi”.
Lòng tôi chùng xuống: Chẳng lẽ còn sớm như vậy, Liễu Vũ Tương đã bị áp giải đến từ đường rồi ư?
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi không nói gì, hốt hoảng cuống cuồng nói tiếp: “Em nói Tiểu thiếu phu nhân của em ơi, cô thật sự vẫn giữ được bình tĩnh cơ đấy. Sáng nay Băng Nhi tiểu thư vẫn chưa về”.
Sắc mặt tôi cũng vụt trở nên rất khó coi, trầm giọng hỏi: “Vì sao?”.
“Còn chẳng phải vì cơn mưa to ngày hôm qua ư, làm chậm trễ hết mọi việc. Cũng không biết ông trời nghĩ kiểu gì, năm hết Tết đến đến nơi rồi mà còn mưa lớn như thế.”
Lời nói của Minh Nguyệt Hân Nhi cơ hồ van vọng trong tâm khảm tôi. Chuyện của Liễu Vũ Tương với nàng mà nói, chẳng phải là sấm sét giữa trời quang, mưa to xối thẳng xuống đầu đó sao?
Mặc dù Hân Nhi nói linh tinh loạn xạ, không ra đầu đuôi gì nhưng tôi cũng hiểu được ý của con bé. Trận mưa to lần này đã làm lở đường núi Mi Đầu, Băng Nhi và Trần thúc chắc hẳn đã bị kẹt lại ở đó.
Hiện tại, Băng Nhi – người duy nhất có thể cứu Liễu Vũ Tương cũng đã không trở về kịp. vậy phải làm thế nào? Trong chớp mắt, tôi đột nhiên thấy bờ vai mình kiên cường hơn. Nếu đã không thể trông cậy vào ai, chuyện này, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Tôi bỗng nảy ra một chủ ý, đầu óc cũng trấn tĩnh lại. Tôi nghiêng đầu, nghĩ một lát, căn dặn Hân Nhu: “Em chạy nhanh đến nhà ta, lén tìm cha ta đến đây. Nhất định phải hành động cẩn thận, đừng để người khác phát hiện”.
Hân nhi vỗ ngực, reo lên: “Chẳng qua chỉ cần không để người khác phát hiện thôi hả? Giao cho em là được rồi”. Tôi liếc xéo con bé một cái, con bé mới ý thức được mình hơi lớn tiếng, không nhịn được sờ sờ đầu, cười cười, xoay người chạy đi.
“Nhớ mang ô đấy!”, tôi nhắc con bé.
Con bé quay đầu làm lại mặt xấu với tôi, kêu lên: “Tạnh mưa từ lâu rồi mà”. Giờ tôi mới giật mình nhận ra, không biết mưa đã lặng lẽ ngừng từ khi nào. Cây nhựa ruồi sau cơn mưa xanh ngắt ướt át khác thường. Một gốc bạch mai trong vườn đã bất ngờ hé nhụy bung nở sau cơn mưa trong đêm lạnh lẽo, hương hoa mai chợt xộc vào mũi. Từ xa nhìn lại, nó tự như cụm tuyết trắng tròn xoe, nhưng lại không giấu được dáng vẻ những cành khẳng khiu biêng biếc nụ của mình.
Đêm dài đằng đẵng luôn có lúc, hoa mai sau tuyết càng đượm lương. Tôi đã biết mình phải làm thế nào rồi.
[1] Nguyên gốc là “Tương nhu dĩ mạt”, một thành ngữ chỉ tình cảm giúp đỡ lúc gặp khó khăn, lấy từ tích: Mùa hạn hán, hai con cá xa lạ cùng sa vào vũng nước cạn, bèn tựa vào nhau, phun nước tạo bọt cho ẩm ướt thân mình, giúp nhau sống tốt – trích từ Trang Tử - Đại Tông Sư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT