Từ sau khi bị Hàm Hàm đánh thức, một đêm này, tôi khó có thể đi vào giấc ngủ trở lại. Tôi liền dứt khoát khoác áo trở dậy, ngồi bên cửa sổ suốt một đêm. Bóng cây ngô đồng ngoài song cửa xiêu vẹo bắt bóng ngược lên giấy dán cửa. Gió nhẹ thổi qua, bóng cây xao động tựa như ác quỷ.

Tới buổi sáng, tất cả lại như bình thường. Lúc dùng bữa, đám Minh Nguyệt Hân Nhi thấy sắc mặt tôi không tốt, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Trong có một đêm mà hốc hác đi nhiều thế này?”.

Tôi gắng gượng ăn vài miếng cơm, trong lòng càng cảm thấy hốt hoảng. Cứ như vậy một mực tâm thần bất an đến tận đêm khuya, tôi đang ngồi trên giường nói chuyện phiếm với Thư Vũ, chợt nghe hậu cung truyền đến tiếng chuông báo tang. Tiếng chuông kia tựa như cây chùy lớn gõ vào lòng tôi, đầu vai tôi run lên, chiếc khăn lụa cầm trong tay rơi tuột xuống.

Thư Vũ tựa như cảm nhận được điều gì đó, nhặt khăn tay lên, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, người không sao chứ?”.

Tôi nhận lấy khăn tay, bưng mặt chậm rãi quay đầu đi, nói: “Chàng đi rồi”.

Thân mình Thư Vũ run rẩy, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương nói thật sao?”.

Tôi chậm chạp gật đầu.

Thư Vũ lắc đầu, nói: “Nương nương, chắc hẳn đêm qua người ngủ không yên giấc nên hôm nay nghĩ nhiều rồi. Tiết vương gia ở nơi biên ải xa xôi, nếu có xảy ra điều gì bất trắc, Viên đại tướng quân nhất định sẽ thông báo cho người trước tiên”.

Tôi chậm rãi nói: “Viên đại tướng quân? Không phải Tướng quân không muốn cho ta biết, chỉ là gần cạnh Sư Cưu cung chúng ta đã mai phục rất nhiều thị vệ, dù Viên đại tướng quân có truyền tin cũng chưa chắc có thể đưa được vào đến đây”.

Tôi và Thư Vũ cứ ngồi trong cung cùng chờ đợi như vậy đến giữa trưa, vẫn chưa thấy có người đến đưa tin. Tôi dặn dò Thư Vũ gọi Băng Ngưng đến.

Xiêm áo Băng Ngưng ăn vận gần đây mang màu đỏ nhiều hơn, chắc là vì cảm thấy Tiết vương gia sắp trở về. Băng Ngưng thấy tôi, hành lễ như trong cung. Từ sau khi chứng minh được Băng Ngưng là Ngâm Tuyết quận chúa, giữa tôi và cô bé lại trở nên xa lạ. Cảm giác giữa chúng tôi có điều gì đó ngăn cách không thể diễn tả được, có lẽ, là tình cảm đôi bên cùng dành cho Tiết vương gia.

Trên mặt Băng Ngưng đầy vẻ vui mừng, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ gọi muội đến đây có chuyện gì không?”.

Tôi nhìn cô bé, đôi mắt đang tỏa ra thần thái rạng rỡ, trong lòng tôi đột nhiên có chút không nhẫn tâm, nhưng tôi vẫn phải nói ra lời muốn nói: “Băng Ngưng, hôm nay ta nghe trong cung nổi lên tiếng chuông báo tang, phiền muội ra ngoài hỏi thăm xem là ai qua đời”.

Băng Ngưng đứng dậy dợm bước ra ngoài.

“Băng Ngưng...” Tôi gọi cô bé: “Có lẽ... Có lẽ... Ta nói nhỡ ra, nếu có chuyện gì không lường trước được, muội...”. Tôi nói đến đây, không đành lòng nói tiếp nữa. Vừa khéo Minh Nguyệt Hân Nhi dẫn con gái nuôi con bé mới nhận là Minh Nguyệt Hương đến, tôi liền gọi con bé bảo: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội đi cùng Băng

Ngưng đi”.

Minh Nguyệt Hân Nhi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tiện miệng đồng ý, rồi đi cùng với Băng Ngưng.

Tôi nhìn theo bóng lưng hai người, lại suy sụp ngã khuỵu xuống giường. Thư Vũ thở dài: “Nương nương, đối với Băng Ngưng mà nói, việc này thật sự có phần tàn nhẫn...”.

Thời gian cứ trôi đi từng giây từng phút như vậy, hơn nửa canh giờ sau, Minh Nguyệt Hân Nhi kéo Băng Ngưng trở lại. Đôi mắt Băng Ngưng trống rỗng vô thần, tựa như một người hoàn toàn khác với con người rạng rỡ phấn chấn lúc đi ra ngoài khi nãy. Minh Nguyệt Hân Nhi gắng sức dắt Băng Ngưng đi vào trong, Thư Vũ thấy thế, vội đỡ lấy Băng Ngưng, dìu cô bé lên giường nằm xuống.

Nước mắt nước mũi Minh Nguyệt Hân Nhi đã đủ cả, quỳ phịch xuống bên cạnh tôi, ra sức ôm chân tôi, khóc ròng nói: “Tỷ tỷ, là... là Tiết vương gia, người... người chết rồi”.

Tôi đờ đẫn không nói một lời, đêm hôm qua, Tiết vương gia đã báo mộng cho tôi biết. Y nói với tôi, bảo tôi nhớ kỹ, kiếp sau của tôi sẽ hứa gả cho y. Kiếp này đã vô duyên, nếu có kiếp sau, kiếp sau nhất định tôi sẽ gả cho y.

Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi không nói không rằng, nhất thời sợ hãi, con bé khóc òa lên: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Tỷ hãy nén bi thương thuận theo sự thật, đừng vì thế mà ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân”.

Tôi kéo tay Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội đứng lên đi. Người chết thì đã chết rồi, người sống thì vẫn phải sống”. Tôi xoay người, khe khẽ vỗ lên mình Băng Ngưng, dịu dàng nói: “Băng Ngưng muội muội, đây có lẽ cũng là số mệnh. Muội đừng để bản thân sa vào bi thương, con đường của đời này vẫn dài lắm. Nếu Tiết vương gia dưới đất biết được, thấy dáng vẻ muội thế này, trong lòng sẽ không vui đâu”.

Không biết Băng Ngưng có nghe lời tôi nói không, nhưng cô bé cũng chẳng hề nhúc nhích lấy một cái, cũng không chịu nói dù chỉ một câu.

Bi cực bi thương, nhân sinh ngắn tương tư dài. Tôi luôn không thể khuyên được, có một số việc, nếu tự bản thân có thể nghĩ thông suốt thì luôn là tốt nhất. Trong lòng nếu đã không thể thông suốt thì cho dù có khuyên bảo nghìn câu vạn câu cũng chỉ hoài công.

Cứ như vậy cho đến nửa đêm, tôi trằn trọc không ngủ được, vì thế choàng áo đứng dậy đi lại một chút. Tới khi đến bên ngoài căn phòng của Băng Ngưng, tôi nghe thấy tiếng ca đè nén của cô bé từ bên trong: “......Chỉ mong có được tấm lòng, đến khi đầu bạc không hòng chia ly...”. Tiếng ca kia ngọt ngào và thê lương, tôi nghe mà trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Giữa lúc ngẩn ngơ tôi mang máng nhớ lại một năm kia, khi Băng Nhi còn sống, cô lầm tưởng Liễu Vũ Tương đã qua đời, liền hát một khúc ai oán trong đêm thâu. Khúc hát kia tôi đã lẫn lộn không còn nhớ rõ nữa, nhưng mấy năm nay, bóng dáng của Băng Nhi lại thường xuyên hiện về trước mắt tôi.

Băng Nhi từng có ý tình sâu đậm với Tiết vương gia, tỷ muội Băng Nhi tốt nhất của tôi đã hóa thành một nắm đất vàng; đến hôm hay, Tiết vương gia cũng đi rồi. Ở dưới cửu tuyền, y có gặp Băng Nhi, người đã kính mến y sâu nặng hay không?

Tôi cứ miên man suy nghĩ như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, không biết bản thân đang nghĩ những gì trong lòng. Bóng đêm càng lúc càng sâu, một ngôi sao băng xẹt qua phía chân trời, để lại một vệt ánh sáng khắp trời. Nhìn thấy thế, trong lòng tôi lại run lên. Trước kia, cha tôi từng nói với tôi rằng, con người khi chết đi sẽ hóa thành một ngôi sao băng. Ngôi sao băng này là hồn phách xa vời của Tiết vương gia sao?

Ngày hôm sau, Tiền Tam công công đến đây truyền chỉ nói muốn phát tang cho Tiết vương gia, tôi không cần phải đi.

Tôi hỏi Tiền Tam công công: “Ý của ai vậy? Là ý của Hoàng thượng sao?”.

Tiền Tam công công có phần sợ hãi đưa mắt ngó tôi, lại cúi đầu xuống, đáp: “Vâng”.

Tôi nhìn dáng vẻ của Tiền Tam công công luôn tựa như có phần nghĩ một đằng nói một nẻo, liền bảo với ông ta: “Tiền Tam công công, mời ông ngồi xuống đã”.

“Nô tài không dám.” Tiền Tam công công đáp.

Tôi cười nhạt, nói: “Tiền Tam công công, ông có còn coi ta là Thục phi nương nương nữa không? Một khi đã như vậy, vì sao ông vẫn còn ngập ngừng ấp úng, giấu giếm ta chút chuyện này?”.

“Lão nô... lão nô không dám!” Sắc mặt Tiền Tam công công thay đổi vài lần, sau cùng nói: “Nương nương, lão nô không phải có điều giấu giếm, chỉ là... chỉ là lão nô cũng không biết phải nói từ đâu”.

“Ông nhớ đến đâu thì cứ nói từ đó. Nếu không nghĩ ra phải nói thế nào, ông cứ chờ ở đây đi, chờ đến lúc nào nhớ ra thì lúc đó nói.” Giọng nói của tôi lạnh lẽo, không cho phép làm trái.

Tiền Tam công công nghe xong lời tôi, hồi lâu không nói năng gì. Một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên quỳ xuống “phịch” một tiếng, nói: “Nương nương, xin người hãy nghĩ cách cứu lấy Hoàng thượng đi”.

Tôi lại bị lời Tiền Tam công công nói làm cho kinh ngạc, vì thế hỏi: “Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì sao?”.

Tiền Tam công công trả lời: “Nương nương, hiện giờ Hoàng thượng bị Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ khống chế rồi. Lão nô thấy mà lo lắng, nhưng lại không có cách nào. Lão nô chỉ sợ... chỉ sợ Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ có lòng khác với Hoàng thượng, sẽ mưu phản lúc thời cơ thích hợp, lấy đi triều đại của Hoàng thượng. Đến lúc đó, chỉ e...”.

“Lời ấy là thật?” Tôi luôn có chút hoài nghi lời của Tiền Tam công công nói. Dù rằng Hoàng thượng ngu xuẩn vô đạo, cũng sẽ không đến mức bị người ta tùy ý thao túng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play