Tôi gật đầu đáp lời, đã thấy sắc mặt của Băng Ngưng có chút mất tự nhiên. Trong lòng tôi có điều nghi vấn, vốn muốn hỏi nhưng Băng Ngưng lại nói: “Tỷ tỷ, muội hơi mệt một chút, muội đi nghỉ trước đây”. Nói xong, cô bé cũng không đợi tôi trả lời, đã xoay người bỏ đi.
Thư Vũ cũng đã nhìn ra manh mối, nói: “Nương nương, vẻ mặt của Băng Ngưng có phần không bình thường, chỉ sợ là…”. Thư Vũ muốn nói gì, đương nhiên là tôi hiểu, vội ngăn cô nói tiếp: “Thư Vũ cô cô, Băng Ngưng chưa từng làm chuyện gì cả, không phải sao? Vừa rồi cô bé ở suốt trong phòng nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm với Minh Nguyệt Hân Nhi thôi”. Thư Vũ hiểu ý, gật đầu đáp lại.
Tôi cũng không ăn cơm trưa, trong lòng luôn có chút hốt hoảng. Quả nhiên, tới lúc xế chiều thì nghe thấy trong cung vang lên tiếng chuông báo tang. Chuông báo tang này bình thường không dễ dàng gõ lên, trừ phi là hoàng thượng, hoàng thái hậu, hay hoàng hậu từ trần mới vang lên. Hoàng hậu qua đời còn chưa được bao lâu, đây là lần thứ hai gõ chuông.
Tôi thở dài, nói với Thư Vũ: “Ta đã dặn đi dặn lại Băng Ngưng không cần làm vậy, nhưng không hề nghĩ rằng con bé lại như thế. Thật ra… thật ra bản cung cũng không muốn lấy mạng hoàng thái hậu”.
Thư Vũ ở bên cạnh nói xen vào: “Nương nương, Băng Ngưng cô nương làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho nương nương. Nếu hoàng thái hậu không chết, chỉ sợ muốn lật đổ Minh quý phi cũng không dễ dàng. Hoàng thái hậu một lòng muốn tính mạng của nương nương và Vương gia, nương nương làm thế này, vốn không có gì đáng trách”.
Tôi cười khổ không nói gì. Thư Vũ còn thêm: “Nương nương, về phía Đào Hồng, cứ để nô tỳ đi khuyên bảo cho. Mặc dù cô ta là người của Minh quý phi, nhưng tính tình lại hám lợi sợ chết, muốn thuyết phục cô ta, cũng không phải là việc gì khó khăn”.
Sau khi đã bàn bạc ổn thỏa, Thư Vũ liền đi tìm Đào Hồng.
Ánh mặt trời sau giờ Ngọ rất đẹp, xuyên qua tấm rèm cửa phất phơ, len mình vào chiếu lên thân thể, rất ấm áp thoải mái. Tôi biết, tất cả rồi sẽ có kết quả thắng bại rất nhanh. Vào hoàng cung không phải mong muốn của tôi, tham dự tranh đấu cũng không phải nguyện vọng của tôi, nhưng mà tất thảy tôi đều đã làm. Chẳng lẽ đây cũng là số mệnh?
Chẳng mấy chốc, Thư Vũ đã về, tôi hỏi: “Mọi chuyện làm thế nào rồi?”
Thư Vũ mỉm cười gật đầu: “Nương nương yên tâm đi. Đào Hồng đã bị nô tỳ dọa phát khiếp rồi. Ban đầu nô tỳ nói chuyện của Hoàng thái hậu với cô ta, cô ta còn cười nói sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, tất cả đều không liên quan đến cô ta và Minh quý phi. Nô tỳ lại nói tiếp, nghe nói là Hoàng thái hậu ăn canh bổ của Minh quý phi nên mới chết. Mà muội lại là người được lợi nhất bên cạnh Minh quý phi. Nếu Hoàng thượng trách móc chuyện này lên đầu Minh quý phi, Minh quý phi đương nhiên không thể bị xử trí. Thế nhưng chuyện này cũng không thể bỏ qua như vậy, cho nên Minh quý phi nhất định sẽ an bài một người gánh tội thay cho nàng ta. Đến lúc đó, người này cũng chẳng phải là ai khác đâu. Tiểu Đào Hồng nghe xong lời nô tỳ, lúc ấy sắc mặt liền trở nên trắng bệch, nửa buổi mới nói được một câu: ‘Ối chao, mẹ của con ơi, lời tỷ tỷ nói ý là Minh quý phi nương nương sẽ bắt muội gánh tội thay?’. Nô tỳ vội vàng nói: ‘Có phải vậy không thì chưa biết, chỉ là ta nghe thấy tin tức này thì trước hết vội vàng đến đây nhắc nhở muội một câu, làm hết bổn phận và nghĩa khí của một người tỷ tỷ là ta đây’.”
Lúc Thư Vũ nói những lời này, còn càng kính cẩn hơn. Tôi cũng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
Hơn một canh giờ sau, có thái giám đeo khăn trắng đến báo tin. Thái giám đó vừa đi đến trước Quỳnh Anh lâu thì quỳ rạp xuống đất khóc lóc thảm thiết: “Thái hậu nương nương về trời rồi. Hoàng thượng tuyên triệu các vị nương nương đến Trường An cung, người có lời muốn nói”.
Tôi thấy tiểu thái giám kia là Tiểu Đậu Tử, bèn đe dọa dụ dỗ hắn một phen. Vì Hoàng thái hậu đã qua đời, Tiểu Đậu Tử mất đi chỗ dựa vững chắc, cũng đang sợ hãi, lại bị tôi lung lạc, lúc này bèn nói hết những lời Hoàng thái hậu đã nói trước khi chết ra. Giờ phút lâm chung, Thái hậu từng dặn Hoàng thượng cần tiêu diệt ba người là tôi, Minh quý phi, và Tiết vương gia. Nhất là chuyện tiêu diệt Tiết vương gia còn đinh ninh dặn dò, mãi đến khi tắt thở.
Lúc này, Thư Vũ đã tìm đồ tang được chuẩn bị sẵn ra cho tôi mặc.
Tôi dẫn theo Thư Vũ, đi thẳng đến Trường An cung.
Khi tôi bước vào trong điện, xung quanh đã treo toàn đồ trắng, chúng phi tần khác lại vẫn chưa đến, tôi là người đầu tiên. Hoàng thượng vẻ mặt nặng trĩu, đang ngồi bên linh sàng của Thái hậu.
Tôi thấy sát khí trên mặt Hoàng thượng, thật sự có vài phần sợ hãi, rồi đột nhiên nhớ lại, trước kia Hoàng thượng tự tay giết chết đứa con chưa chào đời của tôi, khuôn mặt cũng có vẻ thế này, nhất thời trong lòng nổi lên hận ý.
Tôi tiến bước lại gần, mềm giọng khuyên lơn Hoàng thượng. Lúc này, đã có phi tần lục tục kéo đến. Trên người các nàng đều vận đồ tang, thoạt nhìn là dáng vẻ rất đau đớn.
Hơn nửa canh giờ sau, hầu như toàn bộ phi tần đều đã đến đầy đủ, chỉ thiếu mỗi Minh quý phi. Hoàng thượng có phần không nhẫn nhịn được hỏi: “Minh quý phi đâu?”
Nhắc đến cũng thật khéo, Hoàng thượng vừa dứt lời đã nghe có người lên tiếng: “Hoàng thượng, người nói thần thiếp sao? Thần thiếp chẳng phải là đến rồi ư. Hoàng thái hậu nương nương tạ thế, trong lòng thần thiếp đau xót muôn phần, nghe thái giám báo tin xong thì ngất xỉu, giờ mới tỉnh lại liền vội vàng chạy đến đây”.
Tuy rằng Minh quý phi miệng nói là hôn mê bất tỉnh vì đau lòng, nhưng vẻ mặt lại không toát ra chút thương xót nào, khuyên tai bạch ngọc đeo trên thùy tai lắc qua lắc lại, chọc vào tầm mắt người khác.
Hoàng thượng thấy thế, vốn đang áp chế cơn giận dữ, nhất thời liền bùng lên.
Hoàng thượng đi đến trước mặt Minh quý phi, hướng về phía hai tai của Minh quý phi, dùng sức kéo một cái, hai khuyên tai đều bị giật xuống, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng kêu leng keng.
Trên tai Minh quý phi nhất thời có máu chảy ra. Minh quý phi đau đến nỗi hét to một tiếng, theo bản năng sờ lên tai mình, bàn tay lập tức cũng đầy máu. Nàng ta kêu thảm thiết không ngừng, trong cơn tức giận vẫn không quên hét lên với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, người làm gì thế, người muốn mạng của thần thiếp sao?”.
Hoàng thượng bị Minh quý phi gào thét như thế, mặt mày đổi sắc. Lúc này hẳn là hắn đang nghĩ đến biên cương Tây Tống còn phải dựa vào Minh Thiên Hạc bảo vệ, nhưng hắn lại nặng tay đánh con gái Minh Huệ của Minh Thiên Hạc, nếu để Minh Thiên Hạc biết, chỉ sợ sẽ không dễ dàng chịu để yên cho hắn như vậy.
Tôi tính toán thời gian, theo lý thuyết cũng không sai khác lắm, sao phía Viên Chấn Đông vẫn còn chưa có thư nhỉ?
Tiền Tam công công vội vàng phái tiểu thái giám đi mời thái y đến trị thương cho Minh quý phi. Minh quý phi kêu gào không dứt, làm cả điện rối loạn hết cả lên.
Lúc này, có một thái giám tiến lại gần thì thầm to nhỏ một chập với Tiền Tam công công. Tiền Tam công công gật đầu, đi đến bên cạnh hoàng thượng, nói: “Hoàng thượng, biên ải có tin chiến sự đến, người truyền tin đang chờ ở bên ngoài, nói là muốn đích thân gặp người, báo tin cho người”.
Hoàng thượng đang lo lắng khôn nguôi, khoát tay áo bảo: “Cứ nói thắng hay bại là được rồi, đây là hậu cung, là chỗ kẻ truyền tin kia có thể tùy tiện đi vào sao?”
“Việc này... lão nô không biết.” Tiền Tam công công không nhịn được, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, có phần cẩn trọng đáp.
“Không biết thì phải khẩn trương hỏi chứ! Tiền Tam, việc này ngươi cũng biết xử lý thế nào, không phải sao? Cần gì phải phiền đến trẫm, ngươi cảm thấy chỗ này còn chưa đủ loạn à?”, Hoàng thượng không nén được giận quát.
“Vâng, lão nô sẽ đi hỏi ngay, lão nô tự mình đi hỏi!” Tiền Tam công công nói xong liền cùng tiểu thái giám kia ra ngoài.
Minh Huệ lau nước mắt, trừng mắt nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đụng đến thiếp dù chỉ nửa ngón tay, đến bây giờ người lại đánh thiếp lần thứ hai. Một lần là vì tiện nhân Lãnh Cửu Dung kia, lúc này lại có thể đánh thiếp trước mặt bao nhiêu người thế này. Thiếp lập tức viết một lá thư, sai người đưa đến biên ải, đưa cho phụ thân thiếp. Nếu biên ải có gì bất trắc, đến lúc đó Hoàng thượng đừng đến cầu xin thiếp. Hừ!”.
Hoàng thượng tức giận đến nỗi trợn trừng mắt, lại không thể nói gì được nữa, dù sao cũng là quốc gia đại sự, nếu Hoàng thượng nói năng không tốt, Minh Huệ thật sự đưa thư đến cho Minh Thiên Hạc, chỉ sợ đến lúc đó, người đêm ngày phiền ưu chính là Hoàng thượng.
Song, tôi thấy biên ải có thư, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Thời điểm này tôi đã hẹn với Viên Chấn Đông rồi. Nếu quả thật là vậy, thì không cần phải sợ Minh Huệ nữa.
Minh Huệ vẫn đang khóc rống lên, Tiền Tam công công đi đến nói: “Hoàng thượng, người truyền tin kia không phải người của Minh đại tướng quân mà là của Viên đại tướng quân. Y nói rằng có gì đó cần giao cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy phá lệ cho y tiếp kiến một lần mới được. Dù sao, hiện giờ chiến sự quyết liệt, Viên đại tướng quân lại trung thành với Hoàng thượng …”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT