Những người khác không thể hiểu được, nhưng cũng không hỏi, chỉ nhìn tôi viết. Tôi nghĩ ngợi, đoạn viết: “Nô tỳ Lãnh Cửu Dung, được Hoàng thượng quan tâm, long ân cuồn cuộn, vào cung làm quý nhân. Ân điển của Thánh thượng, dù kiếp sau có kết cỏ ngậm vành cũng không thể báo đáp. Tiếc rằng Cửu Dung không biết trân trọng, nên nỗi thánh thượng long nhan đại nộ, bèn cho giáng chức, phế làm cung nữ. Nô tỳ ngày nhớ đêm mong, không màng ăn uống, người thương tưởng chỉ riêng Thánh thượng. Nhớ ân sủng của Thánh thượng xưa kia mà nay đã lạnh lùng. Cửu Dung suy xét trăm bề, dù rằng trong lòng ăn năn trăm mối, nhưng nước đổ khó thu. Chi bằng để nô tỳ lẻ bóng giữ cung lạnh vườn tàn, nô tỳ nguyện sóng sâu giếng cổ, tâm tựa cành khô, từ rày về sau, vĩnh viễn bầu bạn với sách vàng đèn xanh, lá bối đệm bồ, ngày đêm lễ Phật, van cầu Thánh thượng tuổi được vĩnh niên, hy vọng có thể đáp đền thiên ân Thánh thượng”.
Viết xong, tôi giao cho Thư Vũ: “Thư Vũ cô cô, xin cô hãy nghĩ một cách để dâng được lá thư viết tay này lên cho Hoàng thượng”.
Thư Vũ đọc ại từng câu từng chữ xong, vẫn có phần không tin, hỏi: “Nương nương, người thật sự quyết định cầu xin Hoàng thượng tha thứ? Tâm ý người đã quyết rồi sao?”.
“Ừ.” Tôi chậm rãi đáp: “Ta vốn tưởng rằng, cho dù là tiến vào hoàng cung, chỉ cần ta không để ý những việc trong cung thì vẫn sẽ có thể trải qua những ngày yên bình. Nhưng chuyện đến bây giờ ta mới phát hiện mình đã sai rồi. Vì sai lầm này nên còn liên luỵ đến tính mạng của Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử. Nếu ta còn tiếp tục nín nhịn, chỉ e là ngay cả mọi người, ta cũng không bảo vệ được nữa”.
Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi nghe nói vậy, cũng có chút rầu rĩ. Thư Vũ lại thong thả nói: “Nương nương nghĩ như vậy, thật ra là rất đúng. Từ ngày tiến cung đến giờ, nương nương không nên tiếp tục có ảo tưởng khác. Hoàng cung này là hoàng cung của Hoàng thượng, Hoàng thượng sủng ái ai, người đó liền vinh hiển; Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ ai, người đó sẽ không được sống những ngày lành. Nương nương, người phải nhớ kỹ lời nô tỳ, người đã tiến cung rồi, nên giao toàn bộ trái tim người cho Hoàng thượng, coi Hoàng thượng như bầu trời của người, vậy mới có thể sinh tồn được ở nơi hậu cung này”.
Lời Thư Vũ nói mặc dù rất thẳng, nhưng lúc này nói ra, nghe lại là từng lời khuyên lơn. Nếu ban đầu tôi nghe theo lời cô thì đã không xảy ra bi kịch của Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử.
Cuối cùng Thư Vũ cũng tìm được cách đưa thư ra ngoài để dâng lên Hoàng thượng. Thế nhưng đưa ra ngoài rồi, liên tiếp hai ngày đều không có tin tức. Trong lòng tôi cũng không nóng vội, kết cục luôn không nằm ngoài hai khả năng, hoặc là Hoàng thượng sẽ thật sự ban cho tôi cung lạnh vườn tàn, để tôi một mình canh giữ. Nếu là như vậy, ngược lại là thoả mãn tâm nguyện được sống những ngày thanh tịnh tôi từng muốn. Tôi lại chưa từng được sủng ái, nên chung quy sẽ không có ai hãm hại lúc tôi ở lãnh cung cả. Hoặc là Hoàng thượng sẽ thương xót thành tâm của tôi, một lần nữa thăng cho tôi làm phi tần, nếu là như thế, tôi liền có thể hết lòng bảo vệ những người bên cạnh.
Sau bữa cơm chiều ngày hôm đó, bớt việc một chút, Minh Nguyệt Hân Nhi liền lặng lẽ chạy đi tìm Thường Thường chơi đùa. Con bé mới đi không bao lâu đã trở về. Con bé chạy đến mức thở không ra hơi, kêu lên: “Cửu Dung tỷ tỷ, Băng Ngưng muội muội, Thư Vũ cô cô, mọi người đoán xem muội thấy ai nào?”.
Chúng tôi đều ngẩn người, hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội thấy ai mà vẻ mặt như vậy?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi ra sức gật đầu: “Muội thấy mụ Niệm Kim bại hoại và tên Lý công công khốn kiếp đang ngồi ở một xó phía sau phòng giặt đồ, đang khe khẽ bàn việc hại người đấy. Muội đến để thông báo cho mọi người, muốn đi xem một cái không?”.
Tôi suy tư một chút, nói: “Băng Ngưng, võ công của muội cao cường, bước chân nhẹ nhàng, muội đi theo ta. Thư Vũ cô cô, làm phiền cô ở đây trông chừng hộ Minh Nguyệt Hân Nhi, đừng để con bé một bước đạp cửa phòng ra. Con bé liều lĩnh bốc đồng như vậy, rất dễ bị phát hiện đấy”. Thư Vũ gật đầu đồng ý. Minh Nguyệt Hân Nhi không phục lắm, than thở: “Sớm biết mấy người không để cho muội đi, tự bản thân muội đã đi xem, không về nói cho mấy người biết rồi, thật là…”.
Tôi và Băng Ngưng cũng không để ý con bé nữa, vội vàng ra khỏi phòng, chạy tới phía sau phòng giặt hồ, núp ở một chỗ bí mật nghe lén.
Lý công công và Niệm Kim quả là đang bàn bạc chuyện gì đó. Chỉ nghe Niệm Kim õng ẹo nói: “Mình là cái đồ không có lương tâm, đến nói lời ngon tiếng ngọt với người ta ít thôi. Tôi và mình dù gì cũng là một đôi phu thê thực sự, nhưng mà mình giỏi lắm, người đầu tiên muốn bắt lại là tôi. Lúc ấy làm tôi sợ chết khiếp ấy, trái tim này cũng chẳng còn là của tôi nữa. Ai mà không biết thủ đoạn tra tấn của Minh quý phi cơ chứ, chẳng phải là mình đang đưa tôi vào đường cùng à?”.
Băng Ngưng bịt miệng lại, suýt nữa cười thành tiếng, tôi vội che miệng cô bé, lắc lắc đầu. Chắc có lẽ cô bé đang kinh ngạc vì Niệm Kim có thể phát ra cái giọng như vậy, cho nên tuy tôi đã chặn lại, nhưng cô bé vẫn buồn cười. Tôi đành phải ra sức bịt chặt miệng cô bé lại, không cho phát ra âm thanh nữa.
Cũng may, Niệm Kim và Lý công công cũng không phát hiện ra. Lý công công kia nói: “Bảo bối à, mình hiểu nhầm tôi rồi, tôi chỉ cố tình nói vậy, làm bộ làm tịch mà thôi, làm sao tôi nỡ bắt mình chứ. Lãnh Cửu Dung và Thư Vũ kia tinh ranh như gì ấy, nếu tôi mà không ra vẻ như thế, là sao bọn chúng chịu tin, có phải không nào?”.
Niệm Kim không nói năng gì, làm như đang suy tư, một lát sau mới lên tiếng: “Được rồi, tôi tin tưởng mình thêm lần này, nếu mình dám lừa gạt tôi, tôi sẽ bẩm với nương nương cho mình biết tay”.
Lý công công lập tức nói: “Tôi nào dám chứ. Người thông minh như mình, nếu tôi nói dối, làm sao có thể lừa mình được”.
“Thế còn được”. Niệm Kim có phần dương dương tự đắc: “Kế sách này, trước kia chính tôi hiến cho nương nương. Vừa có thể gây xích mích giữa Minh quý phi và Hoàng hậu nương nương, vừa có thể diệt trừ Lãnh Cửu Dung - cái đinh trong mắt nương nương. Tôi nghĩ đủ mọi cách để nương nương cảm thấy Lãnh Cửu Dung là người bên đảng Hoàng hậu. Ngày đầu tiên lúc tôi bảo cô ta giặt phượng bào, còn đặc biệt nói rằng dùng vào dịp sinh thần Hoàng hậu nương nương. Nếu cô ta nói việc này với chung quanh, riêng một việc này đã đủ để Minh quý phi hận chết cô ta rồi. Đến ngày hôm sau, lúc tôi bảo Tiểu Hợp Tử đó đi đưa phượng bào, mới nói cho đám cô ta biết thật ra là Minh quý phi mặc. Mỗi chi tiết tôi đều làm tốt như vậy, song người tính không bằng trời tính, kết quả là, vẫn để cô ta thoát được, nghĩ đến mà tức khí nghiến răng ken két. Nhất là cái con Băng Ngưng kia, lần trước còn dám đánh tôi. Tiểu Lý Tử, mình phải nghĩ cách nào đó, hại chết con Băng Ngưng kia cho tôi mới được”.
Lý công công vội vàng nói: “Được được được, những lời Niệm Kim mình nói, có lần nào mà tôi không tôn lên làm khuôn vàng thước ngọc chứ? Minh cứ yên tâm đi, tôi hại chết con Băng Ngưng kia cho mình là được. Không chỉ để nó chết, mà còn để nó chết rất khó coi, để mình giải mối hận trong lòng”.
Băng Ngưng nghe xong đã hận ghê gớm, cô bé không kiềm chế được, đứng phắt dậy.
Niệm Kim và Lý công công nghe thấy tiếng, kinh hãi hỏi: “Ai?”.
Băng Ngưng vốn muốn lao ra giáo huấn bọn chúng, nhưng không hiểu sao cô bé lại nghĩ ra được một cách, nhanh chóng vò rối tóc lên, phủ trùm trước mặt, sau đó thi triển kinh công, thân thể nhẹ nhàng bay về phía Lý công công và Niệm Kim. Cô bé vừa bay lững lờ vừa dùng giọng điệu hết sức đau xót hết sức thê lương, nói: “Niệm Kim, Tiểu Lý Tử, trả mạng cho ta! Trả mạng cho ta! Hàm Mặc ta chết thảm lắm, là các ngươi hại chết ta, các ngươi trả mạng lại cho ta!”.
Cô bé vừa nói vừa đến trước mặt Niệm Kim và Lý công công, nhấc ống tay áo lên, dùng sức tát cho mỗi người một cái.
“Có quỷ!” Lý công công lớn tiếng kêu lên trước, giọng nói vô cùng kích động. Băng Ngưng lại tát thêm cho hắn một cái nữa, hắn lồm cồm bò dậy, liều mạng chạy ra ngoài. Niệm Kim cũng muốn trốn, nhưng lại bất cẩn ngã một cái, hình như còn trật cả chân nên gục trên mặt đất không thể đứng dậy. Bà ta hô Lý công công: “Tiểu Lý Tử, mình không phải nói sẽ chết vì tôi sao? Sao lại bỏ mặc tôi không ngó ngàng thế hả. Tiểu Lý Tử, mau đến cứu tôi…”. Mặc cho Niệm Kim kêu thế nào, Lý công công cũng không quay đầu lại, cứ thế chạy trối chết.
Niệm Kim tuyệt vọng ngã lộn xuống đất, dáng vẻ hung hăng càn quấy thường ngày không còn thấy đâu nữa. Băng Ngưng tiến lên, thượng cẳng chân hạ cẳng tay một trận với bà ta, sau đó chạy đến bên cạnh tôi nhỏ giọng nói: “Đi thôi”, rồi kéo tôi chạy như bay.
Tôi và Băng Ngưng trở lại chỗ ở, Thư Vũ đang ngồi đó nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi.
Minh Nguyệt Hân Nhi vốn rất không vui, thấy dáng vẻ của Băng Ngưng thì bật cười ha hả.
Băng Ngưng nắm tay lại thành quyền, nói: “Niệm Kim và Lý công công lại muốn hợp mưu hại chết muội. Hiện giờ bọn chúng nên hối hận vì những lời chúng đã nói đi. Ha ha…”.
Thư Vũ vội hỏi: “Nương nương, đây là chuyện gì thế?”.
Tôi kể lại chuyện vừa xảy ra một lần, sau đó thở dài: “Băng Ngưng hơi lỗ mãng rồi, nếu tiếp tục nghe bọn chúng bàn bạc, nói không chừng còn có thể biết được nương nương đứng sau lưng bọn chúng trăm phương nghìn kế muốn hại ta là ai”.
Minh Nguyệt Hân Nhi reo lên: “Nếu không phải là Minh quý phi, không phải Hoàng hậu, hiển nhiên không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Quách hiền phi”.
Tôi thấy vẻ mặt Thư Vũ nghiêm nghị, cũng không nói năng gì, liền hỏi: “Ý của Thư Vũ cô cô thế nào?”.
Thư Vũ suy nghĩ hồi lâu, nói: “Chuyện trong cung thật sự là không dễ gì đoán được, cho dù đoán được cũng chưa chắc đã đoán đúng. Tóm lại vẫn là câu nói kia, nên có lòng đề phòng người khác”.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc nhìn thấy Niệm Kim, quả nhiên là trên mặt bà ta xanh xanh tím tím rất doạ người.
Băng Ngưng trong lòng đắc ý, không nhịn được, nói: “Niệm Kim cô cô, sao vừa mới dậy mà bà đã biến thành dáng vẻ thế này? Chẳng lẽ là ngủ mơ gặp quỷ à?”.
Niệm Kim ác độc liếc mắt nhìn Băng Ngưng, hung dữ nói: “Băng Ngưng, lúc làm việc thì con nha đầu ngươi biếng nhác vô dụng, chỉ khua môi múa mép là giỏi. Có phải trên người ngươi ngứa, muốn ta gãi ngứa cho không hả?”.
“Bà…” Băng Ngưng nắm thật chặt tay lại, Niệm Kim bất giác lui về phía sau đôi
bước, ấp a ấp úng: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”.
Tôi vội kéo Băng Ngưng lại, lắc lắc đầu, ý bảo cô bé không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trong lòng tôi rất lo lắng, đó gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nếu Niệm Kim chỉ ức hiếp người rõ ràng như vậy thì tôi cũng không sợ. Điều tôi lo lắng là không biết bà ta lại nghĩ ra quỷ kế gì để hại người. Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử đã chết không minh bạch, Băng Ngưng tuyệt đối không thể lại nối gót bọn họ được.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người kêu lên: “Tiền Tam công công đến!”. Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiền Tam công công tổng quản nội giám trong cung đang cầm thánh chỉ trong tay đi đến.
Tiền Tam công công là thái giám nhị phẩm của ti Lễ giám, chức quan lên đến tổng quản nội giám, thân phận đương nhiên là khá lừng lẫy. Niệm Kim thấy thế, vội vừa lăn vừa bò tiến đến thỉnh an. Nhưng dáng vẻ của bà ta lại khiến cho Tiền Tam công công hoảng sợ.
Tiền Tam công công đi thẳng đến trước mặt tôi, nói: “Xin được chúc mừng nương
nương”.
Tôi khẽ mỉm cười: “Phiền Tiền Tam công công rồi, Cửu Dung vô cùng cảm kích”. Tôi nghe ông ấy nói như vậy, đương nhiên biết phong thư mình dâng lên trước kia đã có tác dụng.
Tiền Tam công công mở thánh chỉ ra, nói to: “Lãnh Cửu Dung tiếp thánh chỉ đi”. Tôi dẫn theo Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, Thư Vũ, cùng nhau quỳ xuống.
Tiền Tam công công mở miệng tuyên đọc: “‘Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Quý nhân Lãnh Cửu Dung của Trầm Ngư hiên đã biết sửa đổi, vả lại ý tình thành khẩn, trẫm sâu sắc cảm nhận được sự chân thành, nay một lần nữa tấn thăng Lãnh Cửu Dung là tài nhân chính thất phẩm, đặc biệt ân chuẩn cho quay về nơi ở cũ Trầm Ngư hiên. Khâm thử!’ Lãnh nương nương, lĩnh chỉ tạ ơn đi”
Tôi chậm rãi quỳ sấp xuống: “Thần thiếp Lãnh Cửu Dung, khấu tạ ân điển của Thánh thượng. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”. Tôi chậm rãi nói xong những lời này, trong lòng hiểu rõ, bản thân đã khuất phục thì từ nay về sau, lòng dạ chỉ có thể có Hoàng thượng, không còn ai khác. Từ giờ trở đi, mọi sự đều lấy Hoàng thượng mà tôn quý, coi người như bầu trời của mình, mặt đất của mình. Tất cả những gì tôi làm đều vì muốn lấy lòng ngài, để bảo vệ những người tôi muốn bảo vệ.
Tiền Tam công công cười nói: “Nương nương, mau đứng lên đi, đây thật sự là chuyện cực tốt. Giờ nương nương mau trở về, cũng đừng làm Hoàng thượng giận dữ nữa. Trong cung này, phi tần nào mà không muốn dùng trăm phương nghìn kế để giành được niềm vui của Hoàng thượng, được Hoàng thượng yêu thương. Đối với nương nương, coi như là Hoàng thượng có tình có ý, nương nương đừng phụ một phen tâm ý của Hoàng thượng”.
Tôi từ tốn gật đầu: “Tiền Tam công công, xin ông trở lại chuyển lời cho Hoàng thượng, nói Cửu Dung biết sai rồi, sau này nhất định không dám làm Hoàng thượng bực bội nữa, đa tạ long ân cuồn cuộn của Hoàng thượng, khoan thứ cho Cửu Dung”.
Tiền Tam công công mỉm cười, nói: “Nương nương, chúng tôi biết rồi, sẽ về bẩm lại với Hoàng thượng, xin nương nương hãy chuẩn bị một chút, trở về Trầm Ngư hiên đi”.
Tôi liếc nhìn cả đám Linh Châu, Thuý Vũ một cái, bọn họ cùng nhau đi đến, quỳ mọp xuống đất, lên tiếng xin xỏ: “Nương nương, xin người mở lòng từ bi, tha thứ cho tội bất kính cả chúng nô tỳ. Sau này chúng nô tỳ không dám nữa. Xin nương nương hãy đưa chúng nô tỳ về Trầm Ngư hiên đi, chúng nô tỳ nhất định dốc hết sức mình, hết lòng hầu hạ nương nương”. Linh Châu lại còn khóc rống lên, chảy hết nước mắt nước mũi, hận vì lúc đầu đã làm sai.
Tôi liếc mắc nhìn bọn họ, chậm rãi lắc đầu: “Đó gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính khí của một người thế nào thì chính là thế ấy. Hiện giờ mà ta còn muốn các ngươi đi theo ta, sau này ngộ nhỡ ta xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng sẽ không chia ngọt sẻ bùi cùng chung hoạn nạn với ta. Cái ta cần là tỷ muội tốt có thể đối xử chân thành với nhau, chứ không phải là đám nô tài gió tát chiều nào theo chiều ấy. Các ngươi cứ sống ở đây đi, nói không chừng có một ngày nào đó, nương nương mà các ngươi đã từng hầu hạ trước kia sẽ nhớ ra điểm tốt của các ngươi rồi triệu hồi các ngươi về”. Tôi thong thả nói xong những lời này, chính mình còn cảm thấy sửng sốt đôi chút, những lời lạnh nhạt như vậy vốn không giống như được nói ra từ miệng tôi.
Tôi lại nói với Tiền Tam công công: “Công công, chỗ ta đây cũng không thiếu nô tài, nếu phải điều nô tài sang, làm phiền ông giúp tự mình kiểm tra, chọn giúp ta mấy người tin tưởng được. Nếu kẻ nào kẻ nấy đều giậu đổ bìm leo như đám người này thì Lãnh Cửu Dung ta sẽ có một ngày không hiểu bản thân chết như thế nào”.
Tiền Tam công công vội nói: “Nương nương yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho mấy người chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ chọn mấy nô tài tốt cho nương nương. Giờ chúng tôi phải trở về phục mệnh Hoàng thượng, kiệu đã chờ sẵn trước cửa phòng giặt hồ, nương nương thu dọn một chút rồi trở về đi”.
Tôi gật đầu, nhìn theo Tiền Tam công công rời đi. Lúc này, không hiểu vì sao Niệm Kim vẫn đang bò trên mặt đất, trong lòng tôi còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi bà ta, nhất là tôi muốn biết, “nương nương” toàn tâm toàn ý muốn hại tôi mà bà ta nói rốt cục là ai. Nhưng trước mắt, tôi vừa mới được tấn thăng làm tài nhân, cũng không tiện ngay lập tức chất vấn bà ta ở trước mặt chư vị cung nữ thái giám của phòng giặt hồ. Bởi vậy, tôi sai mấy người Băng Ngưng đi lấy một ít y phục rồi trở về Trầm Ngư hiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT