Tay ra tay, chân ra chân, lưng ra lưng, ai da, vóc người nhìn qua cũng không tồi, a… Chủ yếu nhất là nhìn sao cũng giống như đồng loại của hắn, con người a!

Nhưng mà không thấy tận mắt thì không thể tin. Mặc dù nội tâm có hơi kích động, nhưng Soviet cũng nhanh chóng đè xuống. Hắn dùng ta lay lay một chút, lại dùng tay chọt chọt quả đầu ngang cướng không thèm nhìn hắn của Lâm Cô. Đối với ánh mắt ngập tràn lửa hận của Lâm Cô, Soviet cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ở một chỗ tỉ mỉ quan sát.

Một phút.

Mắt đối mắt.

Hai phút.

Mũi đối mũi.

Ba phút.

Miệng đối miệng.



Bảy phút.

Cái này… Quả thật là con người sao?

Nhưng nếu là con người, tại sao đạo sĩ kia lại có được mấy loại kĩ xão biểu diễn đặc biệt như vậy nga, lại còn dễ nhìn như vậy. Tiếc là là bị đám cương thi này chà đạp không thương tiếc rồi!

Chẳng lẽ là khác với con người một chút a?

Soviet tuyệt đối phủ nhận chuyện hắn đang ghen tị. Hắn chẳng qua là thấy đồng loại thì tất nhiên phải vui mừng đến nước mắt lưng tròng. Nhưng loại nước mắt lưng tròng này không phải bày tỏ trước mặt đối phương là đủ, mà còn phải hảo hảo diễn thuyết một hồi, chờ đợi đối phương cảm thán vài câu, mới không lãng phí cảm xúc của hắn.

Phải! Chính xác là như vậy! Vì vậy, Soviet quyết định lay lay Lâm Cô, lay từ đầu đến chân như một món đồ chơi, mặc dù món đồ chơi này đang rất là khó chịu.

Lâm Cô nghe không hiểu lời của vị đội mũ cùng Tiểu Nhất nói, chỉ nghe được một thứ âm thanh xì xào, giống như Soviet lần đầu tiên nghe được luôn luôn mà mấy tiếng “Hou hou” rống lên inh ỏi, nếu có khác nhau, thì chỉ khác mỗi chuyện tiếng gào là dài hay ngắn, cao hay thấp mà thôi.

Nghe không hiểu là một chuyện, mà hắn lại đang là đạo sĩ của Sùng mao phái, tuy rằng không cẩn thận bị Mị Thi tộc bắt được, mặc dù khiếp sợ một phần, nhưng không cho phép chính mình được phát ra một tia âm thanh khiếp sợ dù là nhỏ nhất. Cho nên từ đầu đến cuối, dù bị tóm cổ đến chật vật, nhưng mà Lâm Cô vẫn một mực kiên trì im lặng, cũng không biểu lộ điều gì. Nhưng mà đột nhiên lại xuất hiện cái loại sinh vật kì quái gì đây nha?

Hắn mặc cái gì trên người vậy? Nhìn như quần áo mà lại không giống như quần áo. Nha!Nhìn kĩ a, thật giống nhưng loại quần áo dã chiến, là loại quần áo tùy tiện dùng lá cây kết lại mà thành phương tiện che chắn cơ thể đơn giản. Đáng nhìn a. Sư phụ có nói, mội người có một đạo lý riêng không thể quy về cùng một kiểu đánh giá. Nhưng mà chuyện trước mắt thì tính vào loại gì nha.

(chỗ này ta không hiểu lắm ý tứ của tác giả T_T nên tạm dịch như vậy thôi)

Nam nữ thụ thụ bất tương thân! Không! Không đúng! Sinh vật trước mắt hình như là nam nha, ai, tạm coi là nam nhân đi. Nam nam cũng thụ thụ bất tương thân nha. Đạo sĩ bọn hắn là loại có thể tùy tiện muốn động là động muốn chạm là chạm sao. Nhưng mà, sinh vật này thoạt nhìn giống như con người a. Hay là… cùng với hắn cũng là con người. Nhưng mà hình như có chỗ không đúng… Ân… Chỗ nào không đúng? Tột cùng là chỗ nào không đúng a..

Lâm Cô chay mày nghĩ ngợi, cho nên lửa hận trong mắt nguôi đi đôi chút. Hắn đổi hướng chăm chú nhìn vào mắt Soviet, kia mũi miệng đều không khác biệt lắm, mà tựa hồ còn có cảm giác là sinh vật trước mắt không khỏe mạnh cho lắm, đến nỗi từ chỗ lẽ ra là đang không để ý đến, Lâm Cô vì chuyện này mà ra sức nghĩ, tại sao lại có cảm giác không khỏe mạnh nha?

Tưởng chừng rất lâu rất lâu sau, nhưng thực tế là vài phút sau đó, Lâm Cô đột nhiên nhìn lên trán Soviet, lập tức kinh ngạc.

Sinh vật đó làm sao lại không có…

Mà ngay lúc ấy, Soviet vất vả lắm mới khiến Lâm Cô đạo sĩ chú ý đến mình, lại không chút khách khí mà ve vuốt bộ mặt người ta hồi lâu, đôi mày đang nhíu lên đột nhiên buông thỏng. Hắn cuối cùng cũng phát hiện, tên đạo sĩ trước mắt này so với hắn không có giống nhau. May là hắn không có nước mắt lưng tròng chạy đến nhận làm đồng loại các kiểu, nếu không, quá mất mặt rồi.

Chỉ là, Soviet giật giật khóe miệng một cái, nhìn trán của Lâm Cô, hai mắt liền lóe lên kinh ngạc không thôi.

Thế là, đạo sĩ diệt yêu cùng con người chân chính bốn mắt nhìn trán nhau, cùng thảng thốt nghĩ trong đầu, tại sao lại quái gỡ như vậy, tại sao, tại sao a?

….

“Ngươi làm sao lại không có sừng?” Lâm Cô kinh ngạc thốt lên.

“Ngươi làm sao lại có sừng?” Soviet cũng kinh ngạc thốt lên cùng lúc.

Hai người đồng thanh một lượt, lại cùng lộ ra ngữ khí kinh ngạc như nhau, trong mắt lại cùng lóe lên tia kinh hãi không thôi.

“Ngươi là người tại sao lại không có sừng? Ngươi có phải là người hay không?”

“Ngươi là người tại sao lại có sừng? Ngươi có phải là người hay không?”

Lại đồng thanh kêu lên một lượt, sau đó đồng loạt im lặng.

Có một loại người, ngươi vừa gặp mặt sẽ cảm thấy khó chịu. Lại có một loại người, ngươi vừa gặp mặt liền cảm thấy ngươi hiểu y. Có một loại người, ngươi vừa gặp sẽ cảm thấy có duyên với nhau, sau đó liền trở thành bằng hữa tốt của nhau. Có một loại người….

Trước mắt, Soviet cùng Lâm Cô đều cùng ngầm nhất trí trong lòng, có một loại người, ngươi vừa gặp liền cảm thấy khó chịu.

Đạo sĩ có sừng a! Cái loại kĩ xảo nào vừa nhìn đã biết là không ưa được, chẳng trách là đạo sĩ mà lại bị yêu tinh yêu quái thu phục. Soviet dẩu dẩu miệng, lầm bầm mắng trong miệng. Sau đó, liền nổi lên tính khí trẻ con, đứng dậy vừa nhìn Tiểu Nhất vừa cười xấu xa

“Ta xem trọng hắn, trên trán hắn có một đôi sừng, nhìn vào thật là hài hước”

Hài hước?

Tiểu Nhất cùng vị đội mũ đồng thời cùng ngơ ngác.

Mà Soviet lại lười giải thích.

Nếu như đám “người” này có xem qua phim hoạt hình “Chú dê vui vẻ” thì tốt rồi, liền hiểu thế nào là hài hước. Tưởng tượng đến hình ảnh Lâm Cô toàn thân đều là lông mao, trên đầu mọc ra hai cái sừng ngăn ngắn nhòn nhọn, mặt không đổi sắc đứng ca hát một tràng nào là

“Chú dê vui vẻ, chú dê dễ thương, trộm khoai lang, đứng nhìn ta, kìa một chú dê…”

Như thế nào cũng cảm thấy thật hài.

Nhưng chuyện này Soviet chỉ yên lặng ở trong lòng cười thầm mà thôi,

Cùng lúc đó, Lâm Cô nhìn chăm chăm Soviet, trong đầu cũng đều là kinh hoàng nghĩ ngỡi.

Không có sừng không có sừng, không phải người vậy không đáng nhìn tới. Nếu có sừng sao có thể đứng cùng đám Mị Thi kia a.

Lâm Cô không có suy nghĩ nhiều như Soviet, nhưng mà cả hai đều giống nhau ở chỗ, đang đồng thời nghĩ ngợi lung tung.

Sao lại có loại người vừa nhìn một lần đã cảm thấy không ưa được nha!

Cho nên mới nói, không phải tất cả nhân loại sau khi gặp nhau đều có một cái nhìn tốt đẹp.

Đương nhiên có thể sau này bọn họ liền rất tốt đẹp, nhưng mà trước mắt thì, khẳng định không phải như vậy.

Lâm Cô đang bị bắt thành tù binh, cho nên không có cương thi nào quan tâm đến điều mà Soviet nói, cũng đừng nói chi đến việc quan tâm trong lòng hắn nghĩ gì.

Mà hiện tại, chuyện quan trọng là, bắt được một tên đạo sĩ, liền phải xử lý như thế nào?

Vị đội mũ có vẻ hơi buồn bực.

Theo như lời Tiểu Nhất nói, y tóm lấy tên đạo sĩ này về nhà nuôi thành sủng vật, giống như tộc trưởng nuôi Soviet làm sủng vật.

Nhưng mà lời đề nghị này rất nhanh lại bị vị đội mũ phản đối.

Tại sao?

Không vì cái gì cả.

Ta không phục!

Ngươi đánh thắng được ta rồi hãy nói tiếp.

Nói ra thì, với Mị Thi tộc có lúc mọi chuyện rất đơn giản, ai có sức mạnh nhất, người đó có uy quyền lớn nhất.

Tiểu Nhất bị phản đối chuyện nuôi sủng vật, lưu luyến không rời nhìn sang Lâm Cô, lại nhìn sang tộc trưởng, tiếp theo lại trưng ra cặp mắt đáng thương nhìn sanng Soviet, hi vọng người nào đó hoặc tộc nhân nào đó có thể vì y mà nói một câu công đạo. Nhưng mà y đứng chờ mấy phút, phát hiện không có ai đồng tình với mình, liền đau đớn chấp nhận sự thật phũ phàng.

Vì vậy, y lùi ra sau mấy bước, thôi không giẫm lên người Lâm Cô nữa. Sau đó, để bày tỏ là ta đây vẫn còn quyền uy, trước khi chen vào giữa đám cương thi mà đứng, liền giẫm mạnh chân một chút trước khi rời khỏi, bất chấp biểu tình đau đớn của Lâm Cô, ánh mắt lại bi thương không kể xiết.

Tiểu Nhất yên lặng sụt sùi trong lòng, nhất định khi trở về sào huyệt, liền tìm đến nữ nhân Mị Thi tộc để hảo hảo an ủi tâm tình một chút.

Ai, dù sao đây cũng là chuyện sau này.

Còn vị đội mũ, sau khi vô cùng sảng khoái bác bỏ lời đề nghị của Tiểu Nhất, liền trở lại vấn đề xử lý Lâm Cô như thế nào.

Trông mong vào những tộc nhân khác?

Ngươi bảo bọn chúng đánh nhau còn có thể, đừng mong đến chuyện để bọn chúng suy nghĩ.

Muội ngươi! Bọn chúng còn là tiểu đệ sao? Làm sao lại đến phiên tộc trưởng như y phải nghĩ thông nghĩ thấu mọi chuyện chứ.

Vị đội mũ thất vọng nhìn đến một đống con mắt ánh vàng đang chăm chú nhìn mình, toàn bộ rõ ràng là đang muốn nói, tộc trưởng, người nói chúng ta đi về hướng đông, chúng ta liền đi về hướng đông, người nói chúng ta đi về hướng tây, chúng ta liền đi về hướng tây.

Vị đội mũ mặt không đởi sắc quay đầu nhìn Lâm Cô, cảm thấy não có chút đau đau.

Nếu như y chỉ là một tộc nhân bình thường, như vậy dễ rồi, chỉ cần đem đạo sĩ kia đi giết là được.

Nhưng tiếc là y không phải, cho nên chỉ có thể vắt kiệt não ra mà suy nghĩ biện pháp, nói không chừng sau khi giết tên tiểu đạo sĩ này, phỏng chừng thời gian hai mươi ngày càn quét yêu ma một lần liền biền thành sáu ngày một lần, như vậy sẽ rất phiền phức.

Nhưng chẳng lẽ lại thả đi. Thả đi, thì còn gì là uy nghiêm của tộc Mị Thi? Chưa kể tên tiểu đạo sĩ này lại cho là Mị Thi bọn y sợ chúng.

Bắt đem về sào huyệt?

Làm sao mà nuôi a? Hơn nữa, vạn nhất tên tiểu đạo sĩ này trốn thoát, sau đó liền tố giác ra sào huyệt của bọn y thì phải làm sao?

Cho nên mới nói, làm tộc trưởng muốn uy nghiêm có bấy nhiêu uy nghiêm, nhưng lại là chuyện không mấy dễ dàng.

Vị đội mũ nhìn Soviet, ánh mắt suy tư.

“Làm… làm sao vậy?”, cảm giác được cái nhìn của vị đội mũ, Soviet không thể không mở miệng hỏi.

“Ngươi là chủng loại gì?” Vị đội mũ mặt không cảm xúc

“Ha … hả?” Chủng loại? Cái gì là chủng loại? Soviet ngơ ngác nhìn vị đội mũ.

Hắn làm thế nào mà trả lời đây? Hỏi hắn là chủng loại gì, có phải muốn hỏi hắn có phải là con người hay không sao? Nếu hắn nói hắn là con người thì sẽ thế nào, mà đáp là yêu quái như bọn họ thì sẽ thế nào? Bọn họ sẽ tin tưởng sao? Hay là nói hắn cùng giống loài với Mị Thi tộc? Mà nếu hắn không trả lời thì vị đội mũ sẽ xử lý hắn ra sao a?

Soviet phát hiện hắn chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc cho những chuyện này. Cho nên đến lúc nghiêm túc nghĩ, mọi chuyện đâm phức tạp lên.

“Ngươi nói tên đạo sĩ kia nên xử lý như thế nào?”

Vị đội mũ căn bản không thèm để ý hắn sẽ trả lời ra sau, chỉ nhìn Soviet mà cau mày mở miệng hỏi thêm một câu.

“A…” Cái này có thể gọi là chuyển đề tài quá nhanh hay không a?

Còn chưa hảo hảo mà nghĩ xong câu trả lời mà.

“Ngươi nói, hiện tại nên đem hắn thả ra, giết, hay là đem về nuôi?”

Vị đội mũ nhìn đến Lâm Cô, lại hỏi.

Thả? Giết? Nuôi?

Soviet nhìn xuống Lâm Cô, sờ sờ cằm.

Một người vui vẻ không bằng cả nhà vui vẻ, hơn nữa Soviet cũng đang không vừa mắt Lâm Cô, liền không nghĩ ngợi lâu, đáp:

“Vẫn là nuôi đi! Tiểu Nhất không phải nói là hắn muốn nuôi sủng vật sao? Liền cho hắn nuôi đi!”

Tuy rằng không biết tại sao vị đội mũ lại đi hỏi hắn, nhưng mà đã hỏi như thế, thì hắn trả lời thôi. Còn chuyện có đồng ý hay không, kì thực không ảnh hưởng lắm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play