Mắt nhìn thấy hai người đi vào trong gian phòng *** loạn bày sẵn, Lam Trạch điềm nhiên châm một điếu thuốc phà một làn khói xám màu vào không trung, khóe miệng lộ ra một tia cười khoan khoái. Phiền não tích tụ bấy lâu trong lòng cũng như mây khói trở về với hư không, hắn hiện tại lại thầm nghĩ nếu bên cạnh có thêm vài chén trà thanh, thư thái ngồi thưởng thức chẳng phải là cao hứng nhất hay sao!?

Một bước tiến thẳng vào trong phòng ngủ, Âu Dương Phi cả người tựa như rối gỗ giật mình sững sờ đứng tại chỗ, hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới mặt hàng huyền bí mà Lam Trạch nói đến có thể lấp đầy nỗi chờ mong trong cõi lòng của hắn bao nhiêu năm qua, cư nhiên lại là một thiếu niên với thân hình non nớt mà mỹ miều đến tuyệt trần!

Kinh ngạc ngẩn người trong chốc lát, nhưng tâm hắn lại khác thường thổn thức rộn lên, tuy rằng nằm co ro trên chiếc giường lớn xa hoa chỉ là thân ảnh của một thiếu niên gầy yếu không hề gọi mời một chút mị lực động tình nào. Nhưng trên làn da tuyết trắng, duyên dáng đường cong, cặp đùi khẽ nhếch, toàn thân dày đặc từng đạo lăng ngược, từng chút từng chút một gọi mời hắn vuốt ve! Thôi thúc hắn giữ lấy! Mặc nhiên chà đạp!

“Thế nào? Âu Dương Phi, loại tiểu nam hài ngây ngô này ngươi còn không mau tới chơi đùa đi?” Trình Thư một bên cười nhạo hắn, một bên ngồi ngay vào giường túm lấy Lam Dược ôm chặt vào lòng. Bởi vì sốt cao khiến thần trí nó đâu đâu cũng hỗn loạn mơ hồ, Lam Dược bị động tác thô bạo này nhiễu tỉnh, phát ra những tiếng rên rỉ suy yếu nhợt nhạt.

Vài tiếng nhỏ vụn rên rỉ vang lên góp phần khuấy động lòng người, khiêu khích tất cả vị bộ làm xáo động mọi thứ trong người Âu Dương Phi, khiến hắn không nhịn được nữa, si mê mò tới gần giường, hai tay mò mẫm xoa nắn dọc khắp thân thể mềm mại trần trụi kia.

Một tay chụp lấy hai chân thon dài của Lam Dược banh rộng ra, Trình Thư cố ý để hạ thân bí ẩn của thiếu niên hoàn toàn bài khai lộ ra trong tầm mắt Âu Dương Phi.

“Nhìn xem nơi này đi, nó có thể còn trội hơn cả nữ hài tử mê người phấn khích nhất nữa!”

Âu Dương Phi kinh ngạc nhìn về nơi cấm địa huyền bí hút hồn kia, tế phẩm tinh xảo với phân thân nho nhỏ, vết thương khép miệng lan động trong mật huyệt phấn nộn, hắn cảm giác dục hỏa trong cơ thể mình trước nay chưa có như điên cuồng tăng vọt.

Có lẽ là xuất phát từ cảm giác thẹn thùng khó tả, hay xuất phát từ sợ hãi mông lung chưa từng có, Lam Dược giãy dụa ý đồ khép lại hai chân đang trương mở. Trình Thư ở một bên nhẹ nhàng cười, vô cùng thân tình cúi thấp đầu ghé vào tai nó, nhẹ giọng nói: “Thế nào hả, tiểu bảo bối của ta, đã không dằn lòng nổi rồi sao?”

Lam Dược cả người run lên, hàm răng khẽ cắn trên bờ môi dưới không chút huyết sắc.

Trên mặt Trình Thư ý cười thâm sâu, lưu loát cởi bỏ quần xuống, lấy ra phân thân cực lớn khiến người nhìn vào tự đắc sợ hãi, sau đó nâng lên ngang với thắt lưng Lam Dược, từ phía sau thuần thục thúc mạnh vào. Không ngoài dự kiến, Lam Dược thống khổ ngưỡng cổ dài ra, oằn lưng chịu đựng, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ suy yếu.

“Thấy không Âu Dương Phi, đây chính là trò chơi kích thích liệt vào hàng bậc nhất đó!” Trình Thư dùng ngữ điệu khoa trương hòa từng lời trong cơn mê đắm, một bên đem hai chân Lam Dược dạng ra một khoảng cách lớn hơn rất nhiều so với ban đầu, hướng Âu Dương phi rõ ràng phân tích phương thức nam nam làm tình kỳ lạ.

Mấy màn *** loạn hoan trường trước mặt khiến Âu Dương Phi rung động không thôi, song song với sự hưng phấn mãnh liệt tột cùng! Nhận thấy người bạn hiền đã bị kích thích đến khẩn trương, Trình Thư khẽ nhếch môi nở nụ cười quỷ dị: “Âu Dương Phi, chi bằng chúng ta cùng nhau tới luôn đi....”

“A?” Âu Dương Phi kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, còn chưa định rõ hắn đang nói cái gì.

Trình Thư lại nhẹ nhàng bắt lấy tay hắn hoạt đến trước chỗ tiết hợp của Lam Dược, hung hăng một cái đẩy vào, đem ngón trỏ chen vào khe hở đang bị phân thân thô to làm cho tắc nghẽn chưa kịp khai thông.

“Ư...” Lam Dược hơi hơi co rút một chút, lại một tiếng khản giọng thốt ra.

Trình Thư mặc kệ sự giãy dụa cùng kháng cự của nó, Ngay sau đó càng cố đưa thêm ngón giữa, ngón áp út sáp nhập vào trong. Rồi dụng lực lòn sâu ngón tay vào mật huyệt đã chứa đầy dục vọng lần nữa bị kéo căng ra hình thành một khe hở mới khác!

“Đến đây đi, Âu Dương Phi.” Tiếng nói Trình Thư trầm thấp vang lên, nửa như gọi mời nửa như cám dỗ, “Ngươi cũng cùng ta vào trong đi!”

Âu Dương Phi tim đập như trống dồn, cả người nóng ran như lửa đốt. Loại trò chơi kích thích chấn động này hắn chưa bao giờ từng trải qua, lại nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Lam Dược, hắn không khỏi có chút lo lắng: đây không phải là rất tàn nhẫn hay sao! Có thể nào khiến đứa nhỏ này bị tàn phế hay không!?

Nhưng hắn lại không ngăn được sự dụ hoặc kỳ lạ đó, nhanh chóng cởi bỏ quần xuống, đem phân thân của mình sớm đã vận động phát dục tiến sát vào mật huyệt đương không ngừng co rút ngượng ngùng.

“Ân...” Âu Dương Phi gầm nhẹ một tiếng, gồng hết khí lực toàn thân chen vào nơi giao thoa nhỏ hẹp đó!

Thân mình Lam Dược gầy yếu sau một lần thúc mạnh, ngửa đầu há hốc miệng thật to, lại đau đến ngay cả một câu gào thét cũng sao không kêu được. Trình Thư ôm sát thân thể mềm mại run rẩy không ngừng của thiếu niên, thở hổn hển hưng phấn hướng nhìn Âu Dương Phi, “Thế nào? Đủ kích thích không!?”

“Hô...” Âu Dương Phi cố hết sức thở dài một hơi. Hắn đã bị kích động đến không nói ra lời. Bên trong mật huyệt nho nhỏ của Lam Dược bao vây chặt chẽ, hỏa dục cực nóng, quả thực đều kích thích hắn đến điên cuồng. Một loại điên cuồng chưa bao giờ từng có song song với mớ cảm xúc khua động cuồn cuộn dâng lên từ đáy lòng, đâu đó trong hắn cảm thấy bản thân lúc này gần như đã hoàn toàn biến thành một con dã thú hung tàn dũng mãnh.

Phần eo giữ chặt, Trình Thư dẫn đường, Âu Dương Phi ở trong cơ thể Lam Dược bắt đầu hòa cùng tiết tấu kịch liệt tống đẩy. Lam Dược hai mắt nhắm nghiền, cả người mềm nhũn ngửa đầu dựa vào trước ngực Trình Thư, thụ động lên xuống loạng choạng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân hình ẩm ướt tựa như vừa từ trong nước vớt lên.

Ngoại trừ đau đớn, bất cứ cái gì nó cũng đều không cảm giác được, cứ như vậy trong chớp mắt nó cho rằng bản thân đã bị xé thành hai nửa, một nửa chịu thống khổ ở nơi Trình Thư, một nửa kia theo Âu Dương Phi chịu khổ. Nó đau đến ngất đi tại chỗ, nhưng ngay sau đó cũng lập tức vì đau mà tỉnh lại.

Nó nén không được ở trong lòng âm thầm bi ai: vì cái gì phải tra tấn ta như vậy? Ta thật sự rất đau, rất đau a! Như thế nào vẫn không buông tha cho ta đi!! Nhưng đồng thời nó cũng tuyệt vọng hiểu thấu, những người lăng nhục chà đạp nó không hề nghĩ đến cảm nhận của nó, bởi vì tại trong mắt những con người đó, nó chỉ là một món đồ chơi, một món đồ chơi vô tri vô giác, không biết nói và vô lực phản kháng.

Nắng sớm lại đến, một ngày mới nữa bắt đầu. Lam Trạch đêm qua lại lao vào rượu chè, hắn càng ngày càng thích dùng rượu qua cơn mê.

Tới gần giữa trưa, xoa nắn vầng trán vẫn còn chút nặng nề, Lam Trạch buồn bực tiêu sái bước vào phòng ăn. Trong gian phòng sáng ngời thanh lịch và tao nhã, Trình Thư cùng Âu Dương Phi đang ngồi cạnh chiếc bàn trải dài nhàn nhã thưởng thức bữa ăn sáng.

“Ồ, các ngươi cũng vừa mới dậy à?” Lam Trạch thản nhiên châm chọc nói, thuận tay kéo ghế ra ngồi xuống.

Trình Thư cùng Âu Dương Phi nghe xong lời này, sắc mặt đều đỏ ửng. Vì căn bản tối qua bọn họ không hề ngủ, suốt một đêm đều không ngừng hưởng thụ tiểu báu vật đáng yêu kia. Thậm chí đến lúc rạng sáng, sau khi vào toilet tắm rửa sạch sẽ còn không kiềm được lao vào nó tới mấy lần. Mãi cho đến khi mặt trời lên đỉnh, hai người bọn hắn mới lưu luyến không rời mà ngừng thủ, làm cho vị thiếu niên kia bị tàn phá nặng nề, mê man ngất đi.

“Mang cho ta một ly sữa nóng!” Lam Trạch quay sang gã người hầu đang tiến đến, thản nhiên phân phó, lập tức quay đầu lại đối diện hai người bạn hiền mỉm cười thân ái: “Thế nào? Tối hôm qua chơi có vui vẻ không?”

Trình Thư lại liếc sang cười với Âu Dương Phi chế nhạo nói: “Âu Dương đại luật sư, đêm qua chính là lần đầu tiên cùng nam nhân chăn gối a! Mau nói ra cảm xúc lần đầu của ngươi đi nào?”

“Muốn ta nói gì đây, nói ngươi đêm qua còn mãnh liệt hơn cả ta sao! Tiểu nam hài người ta gào khóc thành như vậy, ngươi cũng là có chịu buông tha đâu!” Âu Dương Phi trên một nước cờ quay sang đáp lời một cách mỉa mai.

“Wow wow wow, ngươi thì tốt hơn ta chắc! Ngươi đối xử với nam hài kia tốt lắm à, nhìn lại đi? Cũng không phải là dồn hắn đến chết đi sống lại hay sao!?” Trình Thư không phục phản bác tới cùng.

Hai người cứ thế tranh nhau đối thoại qua lại, Lam Trạch thừa sức tưởng tượng ra đêm qua Lam Dược chắc chắn là thảm đến cực điểm, điều này không khỏi khiến hắn có một loại cảm giác hưng phấn khó hiểu, khoan khoái cực kỳ.

“Được rồi, được rồi, ” một tràng cười liên tiếp dập tắt hẳn màn giương thương múa kiếm của cả hai người trước mặt, Lam Trạch tùy ý hỏi: “Tên tiểu đê tiện đó thế nào rồi? Còn sống không?”

“Ha hả...” Trình Thư xấu hổ cười cười, có chút ngượng ngùng lại nói: “Còn sống chứ, đương nhiên là còn sống, lúc chúng ta đi nó còn đang ngủ, cũng không biết hiện tại đã tỉnh chưa...”

“Nga, để ta đi xem... Hẳn là cũng nên mời nó xuống dưới lầu cùng các ngươi dùng bữa sáng mới đúng chứ.” Lam Trạch tựa như chưa hề có việc gì xảy ra, đứng dậy thản nhiên đi lên thang lầu.

Trình Thư nhớ tới sự điên cuồng đêm qua, nhịn không được, khẽ thở dài: “Chỉ sợ là nó ngượng mặt không xuống được thôi!”

Lam Trạch mới bước lên bậc thứ nhất ở cầu thang nghe nói thế dừng bước, quay đầu lại, hơi nhếch khóe miệng lên, ung dung nói: ” Nếu ta bảo nó xuống, nó nhất định không thể không xuống!” Nói xong quay người, tiêu sái phất áo lên cầu thang.

Thoáng một chốc đã thấy Lam Trạch ở trên lầu hai, Trình Âu – hai người nhìn nhau khẽ cười không nói, đêm qua bọn họ tận tình cuồng hoan, hạ thân Lam Dược bị thương nghiêm trọng, nếu còn có thể đi xuống cùng họ dùng cơm thì chắc chỉ có siêu nhân chuyển mới làm được mà thôi!

Hai người tiếp tục nhấm nháp bữa điểm tâm tinh mỹ trước mặt, chỉ chốc lát sau, lại nghe thấy từ hành lang lầu hai bỗng nhiên truyền đến một trận ma sát lôi kéo kịch liệt, hỗn loạn hòa trong thanh âm gào thét thê lương của Lam Dược.

Ngẩng đầu nhìn lên, cả hai người đều giật mình nhìn thấy được một màn chật vật vô cùng tàn bạo. Trên hành lang lầu hai, Lam Trạch sắc mặt âm trầm nhanh tay bắt chặt cánh tay trái của Lam Dược túm lấy lôi nó đi về phía trước cầu thang. Lam Dược mình mặc một bộ áo ngủ dài màu trắng nhợt mong manh, ngay cả đứng cũng còn không đứng vững, cơ hồ là bị Lam Trạch tha túm kéo đi. Đau đớn làm cho vẻ mặt nó vặn vẹo khó coi, ngay cả tiếng rên rỉ the thé phát ra cũng mơ hồ không nghe thấy rõ.

Tới đầu cầu thang, Lam Trạch dùng sức đạp mạnh, hung hăng đá Lam Dược ngã xuống từng bậc thang lầu.

Cùng với tiếng gào thất thanh thê lịch, thân hình nhỏ gầy kia của Lam Dược theo từng bậc thang nhanh như chớp lăn tròn xuống, liên tục mấy vòng va đập vào cạnh chân bàn mới dừng hẳn lại.

Trình Âu – cả hai người bắt gặp Lam Trạch tàn bạo như thế cũng có chút động tâm không đành lòng, dừng ánh mắt hướng Lam Dược trên mặt đất chật vật, chỉ thấy nó cắn chặt môi dưới, tứ chi co quắp cuộn tròn lại không ngừng run rẩy. Trên chiếc áo ngủ tuyết trắng loang lổ vết máu, nhất là chỗ gần mông lan ra một mảnh đỏ tươi.

Lam Trạch tiêu sái thong thả bước xuống lầu, chậm rãi ngồi nguyên lại chỗ cũ, đối diện hai người bạn thân mỉm cười nói: “Thứ đê tiện này không bao giờ chịu ngoan ngoãn nghe lời cả, cho nên có đôi khi phải hung hăng giáo huấn một chút nó mới tạm ổn!”

Cả hai người cùng một vẻ mặt, thật không biết nên nói làm sao cho phải, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy người bạn chí thân xưa nay đã trở nên thập phần đáng sợ.

Lam Trạch cầm lấy một bát cơm trắng trên bàn “Xoảng” một tiếng ném thẳng xuống đất, chỉ vào mấy mảnh vỡ văng trung tóe dưới chân Lam Dược, lạnh lùng nói: “Đây là bữa sáng của ngươi, ăn nhanh đi!”

Lúc này hai người kia không khỏi sợ hãi, như thế này thật quá tàn nhẫn! Chưa kịp nói gì, đã thấy Lam Dược nằm bò trên mặt đất run rẩy cầm lấy một mảnh sứ muốn cho vào miệng nuốt xuống.

“Không được!” Âu Dương Phi quát to một tiếng, nhịn không được bước lên nhào tới cướp đi mảnh sứ trong tay thiếu niên, hung hăng ném xuống đất. Lam Dược quay đầu lại giật mình nhìn hắn, vẻ mặt khiếp đảm cùng mê man.

Âu Dương Phi nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay đỡ nó dậy, ngửa đầu hướng Lam Trạch vẫn đương ngồi ngay ngắn một bên, nén giận nói: “Lam Trạch, ngươi như vậy hơi quá đáng rồi đó!”

Lam Trạch cũng không nói lời nào, chỉ là hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lam Dược đương lạnh run thống khổ, ánh mắt hung ác kia hệt như muốn đem nó ăn tươi nuốt sống không bằng.

Lam Dược bị hắn trừng mắt hoảng sợ đến cực điểm, cũng không quản Âu Dương Phi đã từng vô tình chà đạp mình như thế nào, chỉ là giờ phút này giống như người chết đuối vớ được phao cứu hộ tựa theo bản năng sinh tồn hướng trong ***g ngực Âu Dương Phi nép vào, hi vọng từ nơi đó có thể tìm kiếm được một chút ân tình bảo hộ. Âu Dương Phi trong lòng căng thẳng, thuận tay đem thân hình nhỏ gầy run rẩy kia toàn tâm kéo vào trong ngực.

Hết thảy đều nhìn thấy trong mắt Lam Trạch đan xen giữa đố kị và thù hận: đây tất cả đều do tên tiểu đê tiện kia giả vờ đáng thương dụ dỗ nam nhân! Hắn rốt cuộc không kiềm mình nổi, điên cuồng lao về phía trước, ý định giành lấy Lam Dược ôm về, thô bạo đem thiếu niên từ trong ***g ngực Âu Dương Phi giật ra.

Âu Dương Phi nhất thời bị Lam Trạch trở tay thất thủ, ngây người trong phút chốc, trong lòng dâng lên một cỗ vô danh lửa giận, bỗng nhiên mãnh liệt xông lên phía trước cùng hắn tranh giành giằng xé, ý đồ cao đẹp muốn cứu Lam Dược từ trong tay hắn ra.

“Các ngươi điên rồi sao? Chỉ vì một việc nhỏ nhặt mà hùa ra đánh nhau thế à!” Trình Thư thấy hai người trở mặt thành thù, vừa sợ lại vừa vội, hấp tấp chạy tới can ngăn.

Lam Trạch cùng hai người kia giằng co qua lại nhất thời xô ngã Lam Dược. Mất đi điểm tựa, Lam Dược lảo đảo đụng vào cạnh bàn, hạ thân đau nhức không thôi nó căn bản không cách gì đứng thẳng, lập tức từ góc bàn trượt xuống trên đất lạnh. Trên bàn ăn có thứ gì đó cũng bị nó vô tình lôi xuống, lộp độp rơi vương vãi khắp nơi.

Trước mắt tối sầm, Lam Dược suýt nữa chìm vào cơn mê. Tiếp theo ý thức sờ soạng trên mặt đất, vô tình chạm vào một vật gì đó rất lạnh lẻo. Khi ánh mắt nó vừa bắt gặp vật kia, ra chính là con dao gọt trái cây vừa rồi từ bàn ăn theo rớt xuống cùng lúc với nó, con dao đó ánh ra một tia sắc bén, từ lưỡi dao lóe lên một thứ ánh sáng quỷ dị khác thường.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm con dao kia, Lam Dược trong lòng vừa động, tận sâu trong đầu óc ngây dại của nó lại như hiện ra một hình ảnh nào đó cực kì đáng sợ. Chậm rãi… từng chút một… ý tưởng đó cứ lớn dần càng ngày càng mãnh liệt. Đầu ngón tay nó từ từ mân mê ma sát trên lưỡi dao, bấm bụng cắn chặt răng, mạnh mẽ hướng chính giữa ngực dụng sức đâm vào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play