“Thường tiên sinh, chào buổi chiều!” Người hầu của Yến Nam trang vừa nhìn thấy Thường Chinh đi đến vội vàng lễ phép cúi chào.

“Thiếu gia ở đâu? Đang ở trong thư phòng à?” Thường Chinh một bên cởi áo khoác ngoài ra đưa cho người hầu, một bên tùy ý hỏi.

Người hầu ngập ngừng đáp: “Thiếu gia hắn... Hắn đang ở dưới tầng hầm...”

Thường Chinh sửng sốt, trong lòng âm thầm thở dài, suốt ba tháng trời, thiếu gia đối với người em cùng cha khác mẹ kia vẫn là hận đến thấu xương.

Mới đi xuống cầu thang, còn chưa tiến gần tầng hầm, Thường Chinh đã nghe thấy từ trong phòng vọng đến tiếng kêu thảm thiết ai oán vốn đặc thù của Lam Dược.

Thường Chinh không tự chủ được, thân mình thoáng chút co thắt run nhẹ. Trong trí nhớ của hắn, thiếu gia tuy là một con người phóng đãng không biết tự kềm chế, nhưng vẫn được xem là thân thiện hòa nhã. Thế mà từ khi Lam Dược đến đây, thiếu gia không biết như thế nào lại trở nên cực độ hung tàn củng bạo ngược, giống như hoàn toàn thay đổi thành một con người khác hẳn.

Vừa tiến đến gần tầng hầm, Thường Chinh bắt gặp một cảnh tượng vô cùng thảm thiết mà hắn trước nay chưa bao giờ từng hình dung tới.

Trên mặt sàn ẩm ướt băng lạnh, Lam Dược cả người trần trụi thống khổ cuộn thân vào một góc tường, ở phía sau nó là một gã hộ vệ thân người to lớn đang dùng lực quơ một chiếc roi da dê nhuyễn, một roi lại một roi vô tình hướng lên tấm thân đơn bạc nhỏ bé của nó quật xuống.

Chiếc roi kia tuy rằng không gây thương tổn nhiều đến da thịt, nhưng mội một lần quất xuống để lại trên da thịt ngang dọc không ít những vết tích xam tím ứ đỏ. Thân hình gầy yếu của Lam Dược đã bị quất đến nỗi khắp nơi đều chằng chịt vết roi đáng sợ, cả người cũng đã đau đến ngay cả khí lực giãy dụa tránh né cũng không có, chỉ có thể run rẩy lui trên mặt đất phát ra những thanh âm bất lực, kêu gào suy yếu.

Mà Lam Trạch lại ngồi ngay ngắn một bên tiêu sái hút thuốc, nhàn nhã thưởng thức hết thảy mọi thứ, vẻ mặt đạm mạc lãnh ngạo hệt như đang xem một màn trình tấu hí kịch vừa bình thường, vừa nhàm chán.

Loại hành hình tàn khốc này, cơ hồ suốt ba tháng trời mỗi ngày đều diễn ra, Thường Chinh lại không phải là hạng người xuất thân hắc đạo, nhìn thấy không khỏi có chút động tâm đau lòng. Nhịn không được bèn đi đến bên cạnh Lam Trạch khéo léo nói: “Thiếu gia, hôm nay tới đây là được rồi, tối nay Trương tổng có ghé ngang, nếu nó bị thương nghiêm trọng quá thì sẽ không thể nào hầu hạ tốt được.”

Lam Trạch hơi hơi nghiêng đầu cười lạnh, trầm tư một lúc lâu mới hướng gã hộ vệ đang chấp hình kia, ra lệnh nói: “Được rồi, không cần đánh nữa.”

Hộ vệ lập tức dừng thủ, cung kính lùi sang một bên.

“Một lát nữa, tìm người tắm rửa cho nó, đến tối nhất định phải làm nó thật sạch sẽ, rõ chưa!?” Lam Trạch một bên tùy ý phân phó, một bên đứng dậy thong thả đi ra ngoài cửa.

Thường Chinh cũng lập tức theo sau Lam Trạch ra ngoài, trước khi đi chợt quay đầu nhìn lại Lam Dược đang cuộn người nằm trên mặt đất. Thiếu niên nhỏ gầy kia, cố nén nước mắt thổn thức, đến nổi thân hình nó không tự chủ được mà liên tục co rút run rẩy không thôi. Ba tháng qua, bị phi nhân tra tấn đã muốn biến nó thành một đứa thần kinh yếu ớt, chim sợ cành cong, liền ngay cả một cái vỗ về nho nhỏ chạm vào là đã khiến cho nó thấp thỏm lo âu. Càng đáng thương hơn vì nó không biết nói, không thể cùng người khác trao đổi, cho nên cũng không có cách nào khóc lóc cầu xin tha thứ, chỉ có thể một mình yên lặng chịu đựng hết thảy mọi thống khổ.

Ban đêm, gió luồng từ trên cao thổi lạnh thấu xương, thời tiết đã sắp chuyển đông, vạn vật thế gian đều trở nên tiêu điều hoang vắng.

Thế mà bên trong Yến Nam trang lại tưng bừng nhộn nhịp, dạt dào ý xuân, Lam Trạch đương dẫn theo Trương tổng – vị khách quý đêm nay tiến vào gian phòng khách xa hoa trên lầu hai.

Căn phòng này là một gian phòng xép, bên ngoài chỉ là một phòng tiếp khách nho nhỏ, bên trong mới thật sự là phòng ngủ. Mỗi lần Lam Trạch mang khách nhân trở về, đều bắt Lam Dược ở tại gian trong phòng này bồi tẩm phục vụ nhân khách.

Trương tổng cũng đã tới qua nơi này được mấy lần ít nhiều thứ đã dần quen thuộc, vừa bước vào căn phòng liền đặt mông ngồi xuống sô pha, miệng nở nụ cười *** đãng, nhếch môi nói: “Lam thiếu gia, lần trước nhìn thấy ngươi chơi đùa với tiểu nam hài Lam Dược, thật sự lúc ấy làm lòng ta phấn khích đến nổi không muốn quay trở về nhà mình chút nào! Hôm nay khi nhận được lời mời của ngươi, thật khiến ta quá đỗi vui mừng!”

“Ha ha...” Lam trạch khẽ cười, đáp lời: “Trương tổng, Lam thị chúng ta nhờ ngài mà ký được một hợp đồng lớn như vậy, ta đương nhiên hảo hảo chiêu đãi ngài rồi.” Dứt lời, liền quay đầu đối tên hộ vệ phía sau phân phó: “Đi dẫn Lam Dược tới đây.”

Hộ vệ lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo Lam Dược tiến vào. Lam Dược toàn thân được tẩy trừ sạch sẽ, trên người mặc một bộ áo ngủ màu trắng dài mang theo dáng vẻ tuấn nhã mà tú lệ, Trương tổng nhìn thấy lập tức trừng mắt ngây dại.

Lam Trạch ôn tồn nắm lấy cánh tay nó, ghé vào lỗ tai nó hung hăng nói nhỏ: “Tối nay lo mà biểu hiện cho thật tốt vào, liệu hồn đó!”

Lam Dược nhẹ nhàng cắn môi dưới, thân thể lại bắt đầu run rẩy. Trông hệt như một chú nai tơ thất kinh khi bắt gặp kẻ vờn mồi đang lườm nó đe dọa.

Lam Trạch âm âm hừ lạnh một tiếng, đẩy mạnh thiếu niên về phía trước, đối Trương tổng mỉm cười lên tiếng: “Trương tổng, ngài cứ từ từ hưởng thụ đi, hy vọng ngài có thể trải qua một đêm xuân tình cực kì phấn ý.” Nói xong xoay người rời đi.

Trương tổng cười cười khách khí tiễn hắn rời phòng, rồi khóa chặt cửa, xoay người lại lập tức ôm lấy Lam Dược liền khẩn cấp hướng phòng ngủ đi đến.

Tiến vào phòng ngủ, Trương tổng vội bồng Lam Dược hung hăng quăng lên giường lớn. Ngay sau đó liền bắt đầu xé nát áo ngủ nó. Chỉ chốc lát sau, thân thể non nớt tuyết trắng của Lam Dược ngang dọc phủ đầy thương tích lập tức hoàn toàn bài khai rõ ràng trước mặt Trương tổng. Từng đạo vết thương xanh tím ứ đỏ kia ngược lại càng khơi dậy thi ngược dục vọng nam nhân trong hắn.

Trương tổng cuồng loạn thở dồn hổn hển, ngay lập tức cúi đầu xuống, ngay tại miệng vết thương nhìn thấy ghê người, điên cuồng cưỡng hôn. Lam Dược vốn đã suy yếu đến không chịu nổi, nay còn phải chống lại loại cưỡng ép sỉ nhục này, những âm tiếng nghẹn lại thống khổ cùng rên rỉ cơ hồ như muốn thốt ra, nhưng nó lại cố cắn răng nhịn xuống, thân thể ngay đến một cử động nhỏ cũng không dám nhúc nhích, tùy ý để Trương tổng tàn sát bừa bãi. Lời đe dọa vừa rồi của ca ca vẫn còn văng vẳng bên tai, nếu lỡ vô ý làm đắc tội nhân khách sẽ dẫn đến nổi thống khổ trên da thịt thì cư nhiên làm sao nó dám kháng cự đây!?

Trương tổng tuổi ngoài ba mươi, đương lúc tráng niên, tính dục rất mạnh. Lam Dược lần trước bị hắn chơi đùa, đã phải nằm liệt ở tầng hầm suốt ba ngày ba đêm. Mà lần này, Trương tổng tựa hồ càng trở nên dũng mãnh, lần phát tiết đầu tiên nhanh chóng toàn thành, nhưng phân thân vẫn không rút ra, tư thế hai người vẫn kết hợp làm một như cũ, đem Lam Dược lật lại. Ngay sau đó, lại bắt đầu đợt thứ hai đánh thúc sâu vào.

Bởi vì đã muốn bắn quá một lần, đợt thúc sâu thứ hai của Trương tổng trở nên dai dẳng không dứt, lại càng hung mãnh khốc liệt, hệt như đang muốn ăn tươi nuốt sống nó! Lam Dược liều mình cắn răng cố nén cơn đau, chỉ cảm thấy hạ thân chính mình đau đớn giống như bị nghiền nát vỡ vụn. Chỉ chốc lát sau, ý thức đã trở nên nhất quán mơ hồ.

Vất vả lắm đợt thứ hai phát tiết thành công,Trương tổng do dự chưa muốn rời đi, muốn tiến hành vờn tiếp vòng ba. Lam Dược thống khổ cơ hồ phải thổn thức thành tiếng. lần thứ ba cuối cùng cũng hoàn, Trương tổng rốt cục mới cảm giác được có chút mệt mỏi, ôm chầm Lam Dược trên thân thở dốc, dặt những nụ hôn ám muội ôn nhu tỏ ý trấn an. Nhưng chỉ lát sau, tay hắn tham lam mò xuống xoa nắn phân thân nho nhỏ của Lam Dược, bắt đầu bộ lộng thưởng thức. Tuy Lam Dược chỉ mới tuổi mười ba vẫn chưa phát dục thành thục, nhưng cũng chịu không nổi dưới bàn tay kỹ xảo điêu luyện thuần thục kia của Trương tổng, chỉ chốc lát sau, liền thét lớn chói tai cực lực bắn ra, toản thân rã rời, mềm nhũn nằm trên giường vô lực động đậy.

Trương tổng bị tình cảnh *** mĩ này kích thích hạ thể lần nữa cương cứng đi lên, thô lỗ nâng hai chân Lam Dược lên, cư nhiên lại khởi xướng lần thứ tư thúc mạnh. Lam Dược tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nó hiểu được tối nay nó là vạn kiếp bất phục.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cũng không biết là *** thấy mấy, ý thức phiêu diêu của Lam Dược lần nữa bị Trương tổng lay tỉnh.

“Đến đây, ngồi lên trên người ta.” Trương tổng ôm dọc theo chiếc eo nhỏ nhắn của nó, tựa hồ như muốn đổi khác phương thức chơi đùa.

Lam Dược buồn bả cười khổ, con ngươi xinh đẹp đen láy u oán nhìn hướng Trương tổng. Hắn hiện tại ngay cả thở đã rất khó khăn, làm gì còn khí lực để thỏa mãn cái yêu cầu biến thái *** loạn kia của Trương tổng.

Trương tổng thấy nó bất động hắc hắc cười lạnh nói: “Sao không làm đi, Lam thiếu gia không phải là bảo ngươi phải hảo hảo biểu hiện sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa nghe rõ?!”

Lam Dược vẻ mặt kích động sợ hãi, nếu Trương tổng mà ở trước mặt ca ca cung khai tội nó, thì đến lúc đó nó sẽ như người tử tù chờ nhận án tử. Nghĩ đến đó, nó vội vàng giãy dụa, muốn tự thân ngồi dậy. Chỉ tiếc lúc đó, nó vì liên tục bị hành hạ đã sớm vắt cạn hết sức lực còn lại, căn bản là không thể nào nhúc nhích.

Trương tổng nhìn nó thật sự gắn gượng không nổi, cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên bắt lấy thân eo nó túm nó lôi từ trên giường xuống, xoay một vòng khóa người ngồi xuống trên người hắn, vừa vặn đem phân thân cương thẳng hung hăng bất kể sáp nhập bí huyệt dưới thân nó.

Lam Dược thê lịch thét lên một tiếng thảm thiết, đại não một trận mê muội, thân mình lập tức mềm nhũn ngã đầu ra sau ngất đi. Trương tổng vội vàng kháp nhanh thắt lưng nó, bắt nó ngồi yên cố định trên phân thân hắn, sau đó kịch liệt nâng lên hạ xuống giao lộng thân thể nó, khiến bí huyệt nó chủ động ma sát vận động trên chính phân thân hắn.

Lam Dược bị hắn đùa nghịch đến nghiêng ngã thân mình, lung lay sắp đổ, phảng phất trong như nhược liễu thống trường bi ai, cũng không giấu được vẻ điềm đạm đáng yêu vốn có.

Mà Trương tổng lại đối với trò chơi biến thái này cực kỳ si mê, trên tay càng tăng lớn lực đạo, đem Lam Dược dao động điên cuồng như trống dồn. Lúc này nó chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt nhắm chặt, rốt cục hoàn toàn mất đi ý thức, ngất đi.

Sáng hôm sau, khi Trương tổng cảm thấy mỹ mãn cất bước rời đi, Lam Trạch bước mới bước vào phòng, bày loạn khắp gian phòng thứ vị đạo *** mĩ cùng bạo ngược.

Hỗn độn trên chiếc giường xa hoa rộng lớn, một tuyệt mỹ thiếu niên với hai mắt nhắm nghiền cuộn tròn người lại, những tia nắng đạm nhạt màu vàng miễn cưỡng chiếu vào những vết thương trải rộng trên thân hình trần trụi của nó, làm cho khối thân thể nho nhỏ ngây ngô kia tràn lan thứ mị lực dụ hoặc làm rung động lòng người.

Lam Trạch bị cảnh tượng gợi dục hấp dẫn này làm si mê đầu óc, ý thức dần dần trở nên mê loạn. Hắn rất muốn kiểm tra mỗi tấc trên da thịt kia, từng chút từng chút chạm vào đôi chân trần mảnh mai kia, hoặc giả trên đôi môi nhạt thếch ẩn tàn chút phấn hồng.

Nhưng hắn không thể làm như vậy, con người ưu tú đang nằm lơ đãng trên giường kia là thân đệ đệ của hắn, là cùng với hắn chảy chung một dòng máu thâm tình! Hắn không thể loạn luân! Không thể vi phạm thiên lý! Nhưng hắn nhịn không được, hắn khống chế không được! Mắt thấy trước mặt tồn tại một tuyệt thế nhân gian hiếm có, một nhan sắc phi phàm, vậy mà hắn lại không có cách nào thân cận giữ lấy, thậm chí ngay cả âm thầm yêu đương, say đắm mộng nhớ cũng không được cho phép! Hắn cảm giác bản thân như muốn điên loạn, quả thực đây rõ ràng một loại hình thức tra tấn tàn khốc! Đây rõ ràng chính là tình cảnh thê thảm bi ai nhất trên cuộc đời!

Thống khổ nhíu chặt mày lại, lam Trạch cảm giác tâm hắn cơ hồ như bị người ta vò xoáy nhàu nát. Đột nhiên trong lúc đó hắn cảm thấy được bản thân thực ghê tởm, mà tên thiếu niên trên giường kia càng ghê tởm hơn gấp bội!

Chán ghét hừ lạnh một tiếng, hắn trốn tránh quyết ly khai gian phòng kia, hay hắn đang cố tình lẩn tránh sư dụ hoặc sa đọa này, vả chăng cuối cùng là tránh né thứ dục vọng dơ bẩn đang dần dần tăng vọt trong cơ thể hắn!?

Đương khi Lam Dược tỉnh lại, nó đã nằm từ lúc nào trên mặt sàn lạnh băng ở tầng hầm. Trên người trần trụi không mảnh che thân ngoại trừ tấm chăn nhàu nát duy nhất mang theo từ cô nhi viện. Mặt sàn ẩm ướt lạnh lẽo làm cho cả người nó đông cứng phát run, nó rất muốn cựa mình một chút, với tay đến chỗ tấm chăn phía xa, hy vọng có thể giữ chút hơi ấm cuối cùng trong thân nó, lại vì thân thể bị thương nghiêm trọng đến ngay cả một chút động thân cũng không sao cố được.

Nó thương tâm khóc lặng, thậm chí nó cảm thấy cứ như vậy đông cứng chết đi thì tốt biết mấy, nếu chết sẽ không phài đối mặt với vị ca ca tàn nhẫn vô tình kia, càng không phải chịu đựng hết thảy những tra tấn kinh hoàng, vô tận này nữa!

Mãi tới lúc chạng vạng, bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng cùng cảm lạnh, Lam Dược bắt đầu sốt cao. Trong mơ màng, nó như quay trở về cô nhi viện, những lúc nó phát sốt viện trưởng cũng hề động tâm buông tha, vẫn tiếp tục tàn bạo xâm phạm nó, còn nói muốn cảm nhận khoái cảm nhiệt lưu khi ở trong thân thể nó là thế nào. Ngay lúc đó, cảnh mộng lại chuyển, nó lại mơ thấy ca ca mình, ca ca cầm trong tay một cây dùi sắt nung đỏ cháy bừng nhe răng miệng cười âm hiểm hướng nó đi tới, bỗng nhiên duỗi thằng tay ra, đem dùi sắt nung đỏ hung hăng dán chặt vào hạ thân nó!

Nó sợ tới mức thét to một tiếng rồi bừng tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy gã hộ vệ trông coi nó đang cùng tên người hầu của Lam gia ngồi xổm trước người nó thủ thỉ bàn tán với nhau cái gì đấy.

Thần trí nó đã có chút mơ hồ, loáng thoáng cảm giác tên hộ vệ kia giơ tay ra sờ lên trán nó, quay sang nói với tên còn lại: “Hắn sốt cao lắm!”

“Đúng rồi, vừa nãy ta đi đưa cơm vừa tiến vào đã cảm thấy không ổn lắm.” Gã người hầu kia quay lại tiếp lời: “Hắn bệnh cũng không nhẹ đâu, ta xem hay là mau đi báo cáo với thiếu gia thôi.”

Lam Dược vừa nghe qua hai chữ “thiếu gia” trong lòng đã bồn chồn run rẩy, trước mắt tối sầm, lại chật vật ngất đi.

Ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu thẳng vào làm đỏ bừng cả một góc phòng, Lam Trạch vẫn ngồi phía sau chiếc bài dài rộng lớn đáng cùng Thường Chinh thương thảo một số hợp đồng tương đối quan trọng. Hắn vừa mới tốt nghiệp đại học, đã ngồi vào vị trí khá quan trọng của Lam thị ít nhiều thứ vẫn còn chưa thông hiểu, phụ thân hắn lệnh cho một trong số ít ỏi những người tinh anh nhất trong công ty là Thường Chinh đến giúp đỡ hướng dẫn hắn, cũng là hy vọng hắn có thể mau chóng quen thuộc công tác, sớm ngày tiếp nhận toàn bộ cơ nghiệp của cả gia tộc Lam thị.

Đang lúc hắn cùng Thường Chinh đàm luận đến hồi cao trào, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ đập dồn dập.

“Vào đi!” Bị chặn ngang lúc làm việc, tổng không khỏi có chút không hờn giận lên tiếng.

Một gã người hầu xuất hiện với vẻ mặt sợ hãi, run rẩy đẩy cửa tiến vào.

“Có chuyện gì sao?” Lam Trạch thờ ơ đặt văn kiện xuống bàn, thản nhiên hỏi.

Sau một chút do dự gã hầu lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ta vừa rồi khi đi đưa cơm cho Lam Dược, vô tình phát hiện hắn bị bệnh khá nặng, còn phát sốt rất cao nữa...” Người hầu không dám nói tiếp, mơ hồ nhìn thấy gương mặt không chút thay đổi của thiếu gia.

“Phát sốt thì sao?” Lam Trạch lạnh lùng nói: “Không cần phải lo cho hắn, một chút tiểu bệnh thôn thường, không chết người được đâu!”

Gã người hầu sững người hít vào một ngụm lãnh khí, không dám nói nhiều, vội vàng tỏ vẻ biết chuyện, cúi đầu lui ra ngoài.

Thường Chinh trong lòng nhoi nhói, có chút thương hại người thiếu niên số khổ, nhịn không được hướng Lam Trạch nhắc nhở: “Thiếu gia, Lam Dược tối hôm qua có lẽ là do bị bức quá nhiều nên mới...”

“Ngươi ít để ý đến hắn một chút được không!” Lam Trạch điên cuồng hét lớn chặn lời hắn lại. Căm giận đứng bật dậy.

Thường Chinh bị dọa đến ngẩn người, những lời còn lại cư nhiên không dám nói ra.

Lam Trạch hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế trụ một khang lửa giận đối diện Thường Chinh thản nhiên nói: “Ta phải đi ra ngoài một chuyến, cứ phân loại mấy văn kiện này trước đi, đến lúc ta trở về, rồi từ từ thảo luận tiếp!” Nói xong liền sải bước hướng ngoài cửa đi đến.

Thường Chinh hãy còn đứng lặng ở đó, hơn nữa ngày mới hồi phục lại tinh thần.

Vì Lam Trạch trước khi đi còn nói sau khi trở về sẽ cùng hắn thảo luận văn kiện, Thường Chinh bởi vậy một bước cũng không dám rời đi, đành phải một mực ở lại Yến Nam sơn trang chờ đợi. Ai ngờ đã đợi đến tận hai giờ đêm mà vẫn không thấy người quay lại. Thường Chinh trong lòng như lửa đốt không yên, lại không thấy Lam Trạch quay về, đành phải rời phòng chuẩn bị rời đi.

Vừa bước ra khỏi cửa liền bỗng nhiên nhớ tới Lam Dược, nhịn không được lập tức đi xuống tầng hầm để thăm nó.

Tiến đến tầng hầm, Thường Chinh liền phát hiện bệnh tình Lam Dược quả thực không nhẹ, toàn thân nó nóng ran, cả người tựa hồ róng như lửa đốt, thần trí lại mên man bất tỉnh.

Thường Chinh trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nhịn không được lớn tiếng lay gọi Lam Dược. Qua một hồi thật lâu, Lam Dược mới từ từ tỉnh dậy, mở to đôi mắt hỗn độn đen láy, mờ mịt nhìn Thường Chinh.

Hộ vệ đứng bên cạnh, thấy thế cũng dậy lên chút động tâm, liền hướng Thường Chinh thấp giọng hỏi nhỏ: “Thường tiên sinh, thiếu gia không cho quản nó, mà bệnh tình của nó hình như lại càng ngày càng nghiêm trọng.”

Thường Chinh hơi trầm ngâm một hồi, rồi dứt khoát nói: “Nơi này rất lạnh, ta trước nhất cứ đem nó ôm đến phòng người hầu ở trên tầng một đã.” Nói xong liền chuẩn bị nâng thân thể Lam Dược lên.

Ai ngờ Lam Dược bỗng nhiên thất thanh kêu lên hai tiếng “A… a..”, liều mình lắc đầu, tựa hồ như không muốn rời đi nơi này.

Thường Chinh sửng sốt, rồi ngay lập tức hiểu được ý tứ của nó, nó sợ rằng nếu thiếu gia biết chuyện chắc chắn sẽ lại tìm cách quở trách nó. Tinh ý, hắn liền ôn hòa nói: “Ngươi không cần sợ hãi, sau khi thiếu gia trở về ta sẽ giúp ngươi thỉnh cầu hắn cho. Ngươi nếu cứ nằm ở đây nữa, nói không chừng sẽ bị đông cứng đến chết đó!”

Lam Dược lại càng lắc đầu dữ dội, mắt lớn mở to, mê man những giọt nước mắt cuồn cuộn lăn xuống, vẻ mặt càng khẩn thiết cầu xin.

Thường Chinh nhìn bộ dạng kia của nó, hắn biết vô luận là như thế nào nó cũng không dám tự tiện rời đi, hắn chỉ còn có thể thở dài đứng dậy.

Gã hộ vệ đứng bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Thường tiên sinh, giờ làm sao?”

Thường Chinh thở dài, rồi từ tốn nói: “Trước tiên cứ đút nó uống thuốc, rồi đắp lên cho nó thêm vài tấm chăn nữa. Ta đi xem thử thiếu gia đã trở về chưa?” Nói xong, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Lam Dược một lần nữa, rồi ủ rũ rời khỏi tầng hầm.

Vừa mới đi đến hành lang, Thường Chinh liền nhìn thấy Lam Trạch được hai gã hộ vệ lảo đảo dìu trở về. Sắc mặt đà hồng, cước bộ khập khiễng, vừa nhìn đã biết uống say không ít! Hắn không khỏi có chút kinh ngạc, tuy thiếu gia cũng thường xuyên uống rượu, nhưng bộ dạng say đến bất tỉnh như vậy, quả thật xưa nay chưa thấy! Thật không hiểu thiếu gia rốt cục sao lại như vậy. Nguyên nghĩ muốn thay Lam Dược cầu xin, xem ra cũng chỉ có thể yên lặng chờ đến ngày mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play