Âu Dương Phi rõ ràng là biết đệ đệ đương suy nghĩ cái gì, nên điềm nhiên nói thêm: “Kỳ thật cũng không hẳn là trộm mang đi...” Hắn nói còn chưa dứt câu, đã bị Âu Dương Minh chặn ngay lời hắn, vội vả nói: “Ca, ngươi đừng vòng vo nữa, nói mau đi!”

Nhìn thấy đệ đệ khẩn trương khó dằn nổi tâm ý, Âu Dương Phi cười cười rồi chậm rãi nói tiếp: “Lấy thái độ lão gia của Lam thị – Lam Bình Trung làm điểm tựa, hắn rõ ràng rất lo lắng Lam Trạch vì Lam Dược mà nháo động làm lớn mọi chuyện, nhất định không hề muốn để Lam Dược tái quay về Lam gia. Nếu bây giờ ta đi tìm hắn, đề ra yêu cầu giao Lam Dược lại cho chúng ta chăm sóc, hắn nhất định sẽ không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.”

Âu Dương Minh cân nhắc một chút, cũng hiểu được kế hoạch này khá khả thi. Nhưng vẫn trầm ngâm nói: “Việc này hẳn là nên hỏi qua ý kiến Lam Dược trước đã, xem nó có nguyện ý đi theo chúng ta không...”

“Vậy giờ chúng ta đến hỏi ý nó.” Âu Dương Phi thản nhiên nói, trong lòng lại nhịn không được thầm mắng đệ đệ ngu độn chậm chạp, Lam Dược đối hắn một lòng ái mộ, vì hắn, cho dù là xuống địa ngục cũng chẳng nề hà mà cam lòng nguyện ý.

Ánh tà dương ngã dần về phía Tây, buông xuống nhuộm đỏ cả một góc căn phòng nhỏ bé, Lam Dược chống tay đứng dậy, đi từ từ ra hướng ra cửa sổ hít lấy một làn không khí mới mẻ mà không biết chán. Thời tiết chuyển tốt, hoa viên dưới lầu có rất nhiều người bệnh đều đi ra tản bộ tìm vui. Âu Dương Minh cũng từng khuyên nó nên ra ngoài đi lại nhiều một chút, phơi nắng hóng gió, đối với việc khôi phục sức khỏe sẽ rất có ích. Nhưng nó lại cảm thấy chính mình cùng ánh ban mai sáng rực ở thế giới bên ngoài hoàn toàn không hòa hợp với nhau, có lẽ là cảm thấy xa lạ, có lẽ là tâm tình thảm đạm, nó từ đầu đến cuối cảm thấy bản thân chỉ thích hợp sinh hoạt trong một góc tối âm u sâu thẳm ẩn mình dưới cái bóng của sự sống.

Từ cửa truyền đến một tiếng vang nho nhỏ, anh em nhà Âu Dương một trước một sau tiến vào phòng bệnh, Lam Dược vừa xoay người đã nhìn thấy Âu Dương Minh đi đến nét mặt liền lộ vẻ khởi sắc vui mừng, nhưng lập tức khi nhìn thấy Âu Dương Phi sắc mặt lại vụt tắt tối sầm, thậm chí còn toát ra thần sắc thu mình sợ hãi.

Vừa nhìn thấy nó đứng bên cạnh khuôn cửa sổ rộng lớn đang lộng gió, Âu Dương Minh vội vả đi tới, nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Sau đó ôn nhu nói với Lam Dược: ” Thân thể ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, phải biết tránh gió chứ, cẩn thận coi chừng lại nhiễm lạnh.” Lam Dược cúi đầu khẽ gật, trong lòng như có một dòng nước ấm áp giao lộ chảy qua.

Âu Dương Minh cùng nó tựa vào một bên khung cửa, tiếp tục thân thiết ân cần thăm hỏi nó đôi ba câu, sau đó mới chậm rãi nói ra kế hoạch mà mình và ca ca vừa bàn tính.

Lam Dược lẳng lặng nghe hắn nói xong, cảm thấy một tia sáng lóe lên như trắng bông tuyết. Âu Dương Phi không hề nghi ngờ rằng bản thân càng ngày càng muốn hoàn toàn độc chiếm nó. Và nếu như nó đồng ý, thì từ nay về sau tuyệt nhiên sẽ rơi vào vòng tròn tình ái do chính hắn giăng ra trực tiếp trở thành sủng vật của độc nhất của mỗi Âu Dương Phi, cho dù sau này có bị tên ca ca ác ma đó lôi về giữ riêng bên mình cũng không sợ. Huống chi ở bên cạnh Âu Dương Phi còn có thể tiếp xúc thân tình với Âu Dương Minh, vì hắn nó có thể hy sinh hết thảy, thậm chí nó không chút do dự tự biến mình trở thành tính nô.

Âu Dương Minh vui vẻ cầm chặt tay nó, hồ hởi nói: “Lam Dược, ta cùng ca ca nhất định sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt, sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa đâu!” Lam Dược bình tĩnh nhìn vào ánh mắt chân thành của hắn, trong lòng càng ngày càng ấm áp, hốc mắt cũng dần nhòe đi cay xè. Nhưng đến khi nó quay đầu nhìn về phía gương mặt lộ vẻ đắc ý của Âu Dương Phi lại không nhịn được khẽ rùng mình lo sợ.

Lúc này trên hành lang bỗng nhiên có người đến gọi tên Âu Dương Minh, hắn thấp giọng trấn an Lam Dược một chút, rồi vội vàng chạy thẳng ra ngoài, tức thì trong phòng bệnh chỉ còn lại mỗi Âu Dương Phi và Lam Dược. Hai người ở cùng một chỗ đối với Lam Dược mà nói quả thực chính là ác mộng, nó cúi đầu thấp xuống, hạ hai mắt không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Như thường lệ cửa vẫn được đóng chặt, Âu Dương Phi chậm rãi bước từng bước thong thả tới bên người nó, vươn một tay ôm vội thắt lưng nó, đồng thời tay kia cũng mon men lần vào bên trong gấu áo nó. Lam Dược khẩn trương nhắm hai mắt lại, đôi bàn tay thô ráp ở trước ngực nó xoa nắn không chút thương tiếc lên hai điểm anh đào nhỏ hồng, nó kiềm lòng không được khẽ rùng mình run rẩy.

Cảm giác được trong ***g ngực thiếu niên đương mãnh liệt sợ hãi, Âu Dương Phi nở nụ cười đắc ý. Rồi bỗng nhiên buông lỏng tay ra, ngừng lại trò đùa quái ác, bỡn cợt nói nhỏ: “Tiểu khả ái của ta, ngươi không cần phải sợ hãi như vậy, ta hôm nay sẽ không chạm đến ngươi đâu. Dù sao chúng ta cũng còn quá nhiều thời gian với nhau mà, về sau thiếu gì cơ hội, ta cần gì phải gấp gáp ngay bây giờ muốn ngươi!”

Lam Dược nâng lên ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm người thanh niên tà ác trước mặt, thân thể chẳng những không trầm tĩnh lại được, mà ngược lại càng ngày càng rơi vào cực độ khủng hoảng. Nó rõ ràng ý thức được, những ngày sau này của bản thân chỉ sợ còn kinh hoàng hơn với địa ngục đáng sợ thường thấy. Kỳ thật khi ở cô nhi viện, hay khi ở Yến Nam trang – nó lúc nào mà chẳng sống trong địa ngục, chính xác là từ lúc nó sinh ra tới nay, nó vẫn luôn sống trong địa ngục, chưa bao giờ từng thoát khỏi, và chắc chắn rằng cũng không bao giờ có thể thoát khỏi.

Tại khu biệt thự xa hoa ở Yến Nam trang, Âu Dương Phi đột nhiên xuất hiện trước văn phòng Lam Bình Trung như ma trơi khiến hắn cực kì kinh ngạc, Lam Trạch bị giam lỏng trong phòng sau khi hay tin lập tức vùng dậy bất kể sự ngăn cản của Thường Chinh hung hăng chạy xộc vào phòng cha hắn.

“Ngươi tới đây làm gì?!” Vừa nhớ đến ngày đó còn cùng Âu Dương Phi hòa nhã thân thiện mà nay Lam Trạch bất kể mọi thứ, chỉ nhìn hắn căm tức.

“Ta tới đây muốn cùng Lam thế bá thương lượng vài việc.” Vẫn vững vàng ngồi trên sô pha, Âu Dương Phi không chút hoang mang nói lời lưu loát.

“Giữa chúng ta căn bản không hề có việc gì để thương lượng cả!” Lam Trạch hung tợn nói: “Từ ngày đó trở đi, ta và ngươi đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ!”

“Lam Trạch, ta tới đây là cùng Lam thế bá thương lượng một việc, không liên quan gì đến cái mớ quan hệ của ngươi cả!” Âu Dương Phi lạnh lùng châm chọc lại.

Lam Trạch vừa định đáp trả, Lam Bình Trung đã lên tiếng quát mắng: “Lam Trạch, ngươi câm mồm ngay cho ta! Lần trước, ít nhiều cũng nhờ vào Âu Dương tiên sinh mới không gây chuyện lớn làm kinh động tới giới báo chí. Vậy mà bây giờ ngươi cư nhiên còn dám tùy tiện làm loạn!”

Lời nói của phụ thân Lam Trạch không thể không nghe, căm giận trừng mắt liếc nhìn Âu Dương Phi, rồi bất đắc dĩ ngồi phịch xuống sô pha.

“Âu Dương tiên sinh, ngươi có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra.” Lam Bình Trung giữ phép hướng Âu Dương Phi bình tĩnh nói.

“Nga, là như vầy.” Âu Dương Phi vờ đắn đo vài giây rồi mới mở miệng: “Lam thế bá, trải qua sự cố lần trước, ta nghĩ Lam Dược đại khái không hề thích hợp ở lại Lam gia, cho nên ta có ý định muốn thu dưỡng nó....”

Những lời nói đó còn chưa nói dứt, Lam Trạch đã nhảy dựng đứng bật dậy, hét lớn: “Ngươi mơ à! Cái thứ đê tiện đó là của riêng một mình ta! Ai cũng đừng mong có thể từ tay ta đem nó cướp đi!”

Lam Bình Trung vừa thấy đứa con mình lại sắp bắt đầu điên loạn, vừa tức vừa giận, quay đầu hướng Thường Chinh cùng đám hộ vệ lớn tiếng phân phó: “Các ngươi lập tức lôi thiếu gia phòng ngay cho ta!” Thường Chinh củng cả đám hộ vệ vội vàng nhào tới vây quanh, túm chặt Lam Trạch hướng thang lầu lôi lên.

Lam Trạch liều mạng vùng dậy, một bên còn điên cuồng hô lớn: “Ba, ngươi nhất thiết không được đồng ý với hắn! Lam Dược là của ta, nói cái gì cũng không có thể để người ngoài cướp đi!!!!”

Nhìn thấy biểu hiện thất thường của con trai, Lam Bình Trung tức giận run người, hắn cảm thấy Lam Trạch hiện tại đã thần trí bất minh, thậm chí còn thay hắn lo nghĩ có nên bảo bác sỹ Lý đến Lam gia một chuyến xem bệnh cho hắn.

Trải qua một hồi giằng co gian nan, Thường Chinh cùng đám hộ vệ cuối cùng đem Lam Trạch đang nổi cơn điên cuồng lôi trở về phòng ngủ trên tầng hai, nhưng âm thanh chói tai của Lam Trạch vẫn không ngừng tê rống vọng quanh lẩn quẩn khắp nơi ở Yến Nam trang.

“Lam thế bá, ngươi cũng thấy rồi đó ” Âu Dương Phi đối Lam Bình Trung nghiêm mặt nói tiếp: “Lam Trạch chấp nhất Lam Dược phi thường đáng sợ! Nếu lại để Lam Dược quay về Lam gia, khó bảo đảm sẽ sau này sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm. Cho nên xin ngài hãy đồng ý lời thỉnh cầu của ta.”

Thở dài một hơi, Lam Bình Trung mỏi mệt nói, “Được rồi, ta đáp ứng ngươi! Lúc trước quả thực không nên đón nó trở về, nếu không phải nó, Lam Trạch cũng sẽ không biến thành bộ dạng như vậy.”

Nhìn thấy lão gia của Lam Trạch buồn bã thở dài, Âu Dương Phi trong lòng không khỏi thay Lam Dược cảm thấy bi ai, cùng là một thân cốt nhục, Lam Bình Trung lại chỉ lo nghĩ cho mỗi Lam Trạch, còn với Lam Dược thực tế chưa bao giờ từng quan tâm, rõ là sự đời lắm chuyện bất công!

Sau khi từ Yến Nam sơn trang trở về, Âu Dương Phi lập tức đem tin này nói cho Lam Dược biết, Lam Dược nghe nói phụ thân đã đồng ý, nhưng trong lòng dậy lên một loại tư vị khác thương lại nói cũng nói không nên lời. Phụ thân vì ca ca cư nhiên không chút do dự liền xem nó như một món đồ giao tay tùy tiện vứt cho người khác, từ đó có thể dễ dàng nhận định, với nó dù là một chút tình thâm phụ tử cũng không có. Kỳ thật từ lúc nó trở về, thái độ cự tuyệt không muốn đến gặp mặt nó, nó cũng thừa biết phụ thân chán ghét nhìn thấy nó, căm ghét sự tồn tại của nó. Ở trong lòng phụ thân, chỉ tồn tại một mình ca ca Lam Trạch, còn nó ngay cả một chút địa vị cũng không có.

Rất nhanh, quyền giám hộ Lam Dược chuyền tay giao thư đã được ký kết, và đương nhiên người giám hộ Lam Dược chính thức biến thành Âu Dương Phi. Qua vài ngày sau đó, Lam Dược hoàn toàn bình phục, và cuối cùng cũng có thể bình an xuất viện.

Bởi vì khi Lam Dươc được đưa tới bệnh viện, trên thân chỉ mặc đúng một áo ngủ đơn mỏng, trong quá trình nằm viện cũng vẫn luôn mặc đồng phục bệnh nhân, bởi vậy đến ngày xuất viện, Âu Dương Minh cố ý chạy đi mua quần áo mới và giầy mới cho nó. Sau khi thay quần áo mới xong, ngắm lại dù Lam Dược còn đến tuổi chưa trưởng vậy mà vẫn có thể toát ra một vẻ đẹp thanh tú đến đáng yêu. Âu Dương Minh nhịn không được, lên tiếng tán thưởng: “Lam Dược, ngươi thật sự rất đẹp! Sau khi lớn lên nhất định sẽ trở thành một thân nam tử đỉnh đạc khôi ngô! Không biết chừng đến lúc đó sẽ có bao nhiêu thiếu nữ chết mê vì ngươi đây!?”

Lam Dược ngẩn ra, không khỏi âm thầm cười khổ: loại hạnh phúc của một con người bình thường, vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể đến được với nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play